Tải bản đầy đủ (.pdf) (6 trang)

Lang thang cùng café phố cổ Hà Nội potx

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (338.61 KB, 6 trang )

Lang thang cùng café phố cổ Hà Nội
Một buổi chiều lang thang trên những con phố cổ phủ màu thời gian
của Hà Nội và nhâm nhi ly café thơm ngon trong các quán không tên,
không biển hiệu, hay những quán có cái tên đặc biệt ngắn gọn và dễ
nhớ. Café Hà Nội với những nét độc đáo của mình đem đến những cảm
xúc thật bình yên cho người lữ khách.
Tôi theo chân cô bạn học Cao đẳng Nghệ thuật Hà Nội lên uống café trên
phố cổ và cái tình với café Hà Nội cũng bắt đầu từ đó mà hình thành. Từ tò
mò, rồi thử và, thói quen uống café Hà Nội đã lớn dần lên trong tôi lúc nào
không hay. Nếu mai này đi xa thành phố, có rất nhiều điều để nhớ đến, thì
chắc chắn một phần kỉ niệm đẹp đẽ của tôi sẽ dành cho café nơi đây.

Ảnh:tathy.com
Những quán café mộc mạc, giản dị, nổi tiếng không phải bởi sự bắt mắt
trong cách bày biện, hay phong cách phục vụ chuyên nghiệp hiện đại, mà nó
được biết đến bởi nét độc đáo thầm và cũng là tình cảm mà người Hà thành
dành cho nó. Thậm chí có những quán nằm trên tầng hai của ngôi nhà cổ
nhỏ, hẹp nhưng cafe Hà Nội đã tồn tại như thế theo thời gian và đi vào văn
hóa ẩm thực của người Hà thành, trở thành nét độc đáo trong mắt của bạn bè
quốc tế.

Hà Nội ngày càng phát triển, những quán trà - café lại được mở nhiều hơn
với đa dạng các phong cách, dân gian, Âu, Á đem đến nhiều lựa chọn cho
mọi người. Thế nhưng, những quán café trên phố cổ vẫn chiếm vị trí quan
trọng trong sự lựa chọn của mọi người và trong đó có tôi. Tôi đi café phố cổ
như là một sở thích, thói quen vào những lúc rảnh rỗi. Lâu dần những quán
như thế này đã trở thành người bạn thân thiết, cùng tôi chia sẻ những cảm
xúc cho mọi cuộc tán gẫu cùng người đồng hành, hay dẫu chỉ là một mình.

Vẫn còn đó trong tôi những cảm xúc về buổi sáng trời đông lạnh buốt ngồi
café trên phố cổ. Buổi sớm tinh khôi, trong trẻo, mọi thứ thật yên bình và


chậm dãi, tất cả dường như bỏ quên thành phố hiện đại ngoài kia đang trở
mình thức dậy, bắt đầu cho ngày mới. Rồi những buổi tối café, khi thành
phố đã lên đèn, quán trở nên thật tĩnh lặng, man mác buồn và sự cô đơn bao
trùm lên nơi đây. Café trên phố cổ không kén chọn khách, với tách café bạn
có thể ngồi bao lâu tuỳ thích với câu chuyện tán gẫu, hay những dòng suy tư
của bạn mà không phải lo lắng vì có cặp mắt khó chịu nào đó đang để ý tới.
Mỗi lần lên café phố cổ, tôi như được sống lại những năm tháng xưa của Hà
thành, cổ kính, mộc mạc mà giản dị, cái duyên thầm đẹp đến nao lòng người
lữ khách. Không gian bên tách café bị bao trùm bởi hơi thở của Hà Nội
những năm 80, từ những vật dụng bày biện trong quán, đến những chiếc bàn,
ghế, cốc uống… chúng đều gợi lại cho ta những hoài niệm về Hà Nội xưa.
Tuy nhiên đó không phải là một sự sắp xếp có chủ ý của người chủ quán, mà
không gian là tự nó vốn có, trải qua bao đời nay, gìn giữ nét xưa giản dị một
thời của Hà Nội đầu những năm 80.


Một Hà Nội xưa không chỉ hiện về qua bài văn, câu thơ, hay bài hát, mà nó
vẫn còn hiện hữu ngay trước mắt ta. Chỉ cần ta sống chậm và quay đầu lại, ta
sẽ cảm nhận được những nét đẹp tưởng như chỉ còn trong sách vở. Và,
những cái tên như Đinh, Hoài, Thọ, Giảng… hay những tách café trên phố
Nguyễn Du sẽ còn mãi trong lòng ta.

×