Nếu một ngày anh chẳng còn em - Lê Chí
Sẽ khổ sở vô cùng, nếu chẳng có em
Ðường phố trở nên vắng vẻ
Em yêu quý, sao em "ác" thế
Anh biết tìm nụ cười ở đâu?
Dẫu một lời chưa nói với nhau
Mà ngọn gió vô tình nghe hết
Có lẽ nào lại chết
Hạt tình yêu gieo giữa trái tim mình!
Có lẽ nào
Anh thức với bình minh
Anh thức với từng ngày trăn trở
Những hoa tím xương rồng vừa nở
Con đường đá nhỏ
Chông chênh
Năm tháng vui buồn có thể rồi quên
Nhưng đôi mắt thì anh vẫn nhớ
Bàn chân bước thì anh vẫn nhớ
(mà nhớ làm chi)
Anh bỗng biết "giận hờn"
Ðường phố buổi chiều lất phất mưa trơn
Ðường phố buổi chiều hửng nắng
Người tấp nập mà sao xa vắng
Anh ngó bâng quơ, em biết nơi nào?
Anh ngó bâng quơ giữa phố, nôn nao
Có ai biết nỗi cồn cào ghê gớm
Biết rồi mặt trời có còn mọc sớm
Nếu một ngày anh chẳng còn em!
Ngậm ngùi - Phan Ngọc Thường Đoan
xuống lầu
thấy Sứ Hồng rơi
đầy trong sân một khoảng trời mùa thu
Sứ Hồng
rơi dưới cội ngâu
chảy trong ta một dòng đau cuối đời
từ ta bỏ cuộc rong chơi
đường mòn cỏ phủ chân người, dấu xưa
từ trời tháng chín thôi mưa
con tim kiệt nước theo mùa vừa phai
từ khi ngực bỏ đường dài
yên tình phủ bụi, cương đai rêu mờ
từ người khai lối nguyên sơ
vẫn còn đây vết roi mờ hằn sâu
từ ta khóa ngõ Hồng Ðào
chuyện tình xưa nhạt theo màu thời gian
Ngập ngừng - Hồ Dzếch
Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé,
Ðể lòng buồn tôi dạo khắp trong sân.
Ngó trên tay, thuốc lá cháy lụi dần
Tôi nói khẽ: gớm, làm sao nhớ thế!
Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé.
Em tôi ơi, Tình có nghĩa gì đâu,
Nếu là không lưu luyến buổi sơ đầu ?
Thuở ân ái mong manh như nắng lụa,
Hoa bướm ngập ngừng, cỏ cây lần lữa,
Hẹn ngày mai mùa đến sẽ vui tươi,
Chỉ ngày mai mới đẹp, ngày mai thôi!
Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé,
Tôi sẽ trách cố nhiên nhưng rất nhẹ;
Nếu trót đi, em hãy gắng quay về,
Tình mất vui lúc đã vẹn câu thề
Ðời chỉ đẹp những khi còn dang dở.
Thơ viết đừng xong, thuyền trôi chớ đỗ,
Cho nghìn sau lơ lửng với nghìn xưa
Ngẫu hứng chiều sông Hậu - Phạm Hữu Quang
Rằng ta áo bụi ghé về thăm
Chống xuồng theo em mót củi
Vô tình đâu hay chèo phải lủi
Phía bờ kia rực rỡ hoa vàng
Rằng sông mùa nước nổi mênh mang
Gío thổi tím mảnh hồn kẻ chợ
Lục bình trôi tím hồn kẻ chợ
Lửa đèn giăng. Về đâu ? Về đâu ?
Bếp khói quẩn quanh dưới chân cầu
Phía vầng trăng đỏ tiếng còi tàu
Sông nước chập chờn vây đôi lũ
Em hát làm chi câu hát cũ
Rằng sông bên lở bên bồi
Chân sàn nhà mẹ mấy lần trôi
Rằng cành quen chim đứng gọi mồi
Tìm đâu thấy mặt hồ ao nữa
Em tần tảo thân cò góp bữa
Đĩa bông vàng xối lửa mặt trời
Thắp ấm chiều. Mưa rơi. Mưa rơi
Rằng ta chẳng phải đứa rong chơi
Giang hồ nát chiếu về chốn cũ
Gối đầu con sóng đêm nay ngủ
So tiếng độc huyền rơi rơi rơi
Ta lớn lên, từ đó, khoảng trời