Đi
Lê Hà
Cao cao đám mây
Chân bấm lưng đèo
Lắc lư cầu mây
Tay ghì miệng vực
Đỉnh Ban mai như vẫy mừng, như thách thức.
Múa hát như mây
Tay bám, chân trèo.
Càng leo
Vai súng cứ trằn theo.
Leo nữa
Vai càng trằn càng nặng
Nắng rực sáng. Mưa tan dần trong nắng
Từ đầu kia gân núi, ai ca?
Những bắp tay đồng cứng rắn
Những má hồng hồng ửng ửng phấn hoa
Những bánh xe thồ, những càng xe đẩy lao qua,
Ta bỗng thấy đôi vai ta
Nhẹ nhõm
*
* *
Hết mặt bằng, lại vực, lại mô lồi lõm
Nghe tiếng u u xoi bón con "đầm già"
- Mày tìm kiếm sao ra
Khói?
Lửa?
Một bóng dáng quân ta?
Khỏa trong vòm cây, trong cành, nhánh, lá
Trong núi liền núi, rừng nối rừng trùng điệp bao la.
Nghe! Lại "thần sấm", "con ma"
- Bay cứ bắn hố bom, vết đạn.
Còn đường đá đỏ của ta
Những trụ cầu đứng chơ vơ chống nạng
Những ngã tư, ngã ba, đất sỏi văng xa
Đường ta
Bay tưởng nó xui tay tê liệt?
- Con đường đá đỏ không bao giờ chết!
Trên cao đây, ta vẫn đi
Chưa hết.
Trên xanh đây, ta vẫn đạp trên đầu bay.
Trên cao xanh đây, ta vẫn bước đêm ngày.
*
* *
Qua trảng này
Ai bứt chòi mòi chua! Ai bẻ gùi vàng ối?
Bãi măng này
Tay dao xung kích xắn hoài, cho đến tối.
Suối cá đây
Anh pháo binh kéo lưới, tha hồ.
Rẫy mì cách mạng nhấp nhô
Đồng cỏ, rừng chồi gây ước mơ
Một nông trường bò sữa.
Chúng ta đi
Ai vẽ trong tim mình
Một viền cát mịn rạt rào sóng bủa
Một rặng dừa xanh
Một biển sen
Đi, ta đi!
Đường núi đường non
Đường về với đồng ruộng, phố phường
Đường mang tên Bác
Đường xây ngày mai đón Bác.
*
* *
Lũ cướp trời lại kéo lên gầm thét
- Chừng nào bay mới cản được chân ta?
Trên đất Việt Nam vừa hé nụ hoa
Bay mang đến chia ly và hủy diệt.
Cả nhà thương, tượng Phật, đồng lúa, bến phà
Cả tình ái, thơ ca
Bay cũng giết
- Không. Không trận mưa thuốc độc Hoa Kỳ nào có thể triệt.
Rừng Việt Nam Cộng Sản đã vươn cao!
"Một lời bén tựa nhát dao
Thề cùng giặc Mỹ có tao, không mày"
*
* *
Đi
Ta đi!
Đường ta ra trận
Chẳng sức nào ngăn chặn.
Nào pháo
Nào lê
Sẵn!
Giáng đòn sấm sét xuống đầu thù.