Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (171.71 KB, 4 trang )
Huyền thoại Đá Bia
Đá Bia là ngọn núi thiêng và là biểu tượng của Phú Yên,
thấm đẫm bao huyền thoại.
Đèo Cả! Đèo Cả!
Núi cao ngất,
Mây trời Ai Lao
Sầu đại dương,
Dặm về heo hút.
Đá Bia mù sương…
Đá Bia – Ảnh: Lê Minh
Cách đây 63 năm, trong đoàn quân Nam tiến tham gia mặt trận
đèo Cả, thi sĩ Hữu Loan đã viết một trong những bài thơ hay
nhất của đời ông và được bầu chọn là một trong 100 bài thơ
Việt Nam hay nhất thế kỷ 20 – bài thơ Đèo Cả.
Đèo Cả nằm cheo leo trên dãy Đại Lãnh, nối 2 tỉnh Phú Yên và
Khánh Hòa. Trên đường Bắc – Nam, cách nhiều cây số đã có
thể nhìn thấy đèo Cả như con trăn khổng lồ ẩn hiện giữa mây
trời. Rõ hơn là núi Đá Bia, nằm phía đông, cạnh đỉnh đèo. Núi
Đá Bia cao 706m, trên đỉnh núi có một khối đá khổng lồ cao
76m dựng đứng sừng sững uy nghi, vươn thẳng lên trời xanh.
Xa xưa, người Chăm gọi Đá Bia là Hduơn Ktol, có nghĩa là núi
Cùi Bắp vì trông hình dạng rất giống chiếc cùi bắp cắm trên
cao. Một ngày kia, thủ lĩnh của bộ tộc Chăm ra lệnh toàn bộ
các chiến binh phải thử cung tên và buộc họ leo lên ngọn núi
cao Chư Sê giương cung nỏ, nhắm vào tiêu điểm là núi Cùi
Bắp. Tất cả các mũi tên đồng loạt bật khỏi dây cung và xuyên
thủng núi Cùi Bắp tạo thành một đường hầm chạy thẳng ra
biển. Ngày nay người Chăm vẫn tin rằng dưới chân núi Đá
Bia, đoạn từ QL1A ra biển có một đường hầm rộng, thẳng tắp.
Đây chỉ là truyền thuyết, thể hiện ước mong của người xưa