Pháo đài thân yêu
Lê Giang
Tặng D.T.M.H
Một làn hương mênh mông
Trong vô tận của buổi chiều đất nước.
Tôi đọc "Bài thơ về hạnh phúc" (*)
ở góc trời này - Phương Nam!
Khi ta nghĩ về nỗi nhớ niềm thương
Sao nơi đây thật vô vàn thân thiết
Có những pháo đài dưới vòm trời xanh biếc
Để lại tâm hồn cảm xúc đã cưu mang
"Thôi em nằm lại
Với đất lành Duy Xuyên" (*)
Em nằm lại
Với gió ru Vàm Cỏ
Những nấm mồ xanh - pháo đài kiên cố
Gọi ta lên cao điểm cuộc đời!
Em đã từng qua những dãy đồi
Qua đoạn đường rừng chưa có tên lịch sử
Qua Ngũ Hành Sơn, Xuyên Hòa, Xuyên Phú.
Tiếng hò hư thực phá Tam Giang
Tôi hát gì cho em ngủ yên,
Khi để lại đằng sau khoảng trời em gìn giữ.
Tôi trầm mặc tưởng những ngày gian khổ
Ai đã dệt lụa đào trải gấm vóc Trường Sơn?
"Em xanh gầy, gùi sắn nặng trên lưng" (*)
Nhưng dào dạt sông Giành nước lũ
Bởi thức dậy lời con thơ thỏ thẻ
Về một nhành hoa cúc sáng công viên!
Bên hố bom đìa đâm tược cọng rau lang
Các má khóc em tưới ngọn chồi nắng hạn
Mà buổi em ra đi với mắt cười thanh thản
Nên đầu mùa này mạ lên xanh quê hương!
Ôi! Hạnh phúc em để lại người thương
Nỗi nhớ nỗi đau trở thành sức mạnh
Nỗi quyến rũ nước non mà em say đắm
Đã trở thành thơ, thành tiếng hát, em ơi!
Giữa ngày vui tôi khẽ gọi bạn đời
Từ những pháo đài nắng mưa dầu dãi
Những pháo đài kiên trung vững chãi
Vạch mũi tên đường Tổ quốc ra quân!
Em ra đi vương vấn lại tâm hồn
Cái định nghĩa "Bài thơ về hạnh phúc"
Càng gắn bó cuộc đời ta với đất
Ơi, pháo đài thân yêu!
Cô em gái
Cô em gái
Thanh Giang
Tôi về thăm em giữa một đêm mưa
Ríu lưỡi mừng nhau tràn nước mắt
Điên loạn đồn bên rền súng giặc
Em thản nhiên rằng: Chúng sợ đêm mưa
Tôi xích gần em, mưa dột lều thưa
Trên nền cũ còn trơ cội cháy
Mẹ ngã chỗ nầy: ôm cây giữ trái
Thà chết thề không để chúng gom nhà!
Mưa gió rì rào, đại bác gần xa
Bóng em, bóng anh chập chờn trên vách
Tây giết cha rồi! Anh đi đánh giặc
Anh em giờ mồ côi! Lại bắt giặc đền bồi!
Nhìn em trong mắt ướt sáng ngời
Đang mân mê cành hoa thêu dở
Hột máu ngón tay thắm đậm màu chỉ đỏ
Chợt nghĩ tuổi em giờ đang độ yêu đương
Trân trọng chuyện riêng em, tôi hỏi chuyện quê hương
Và xã ta giờ: ai bí thơ chi bộ?
Em kể say xưa, khi ngậm ngùi, khi hớn hở
Còn ai là bí thơ, em không nói, chỉ cười
Chao ơi! Em, khi anh hiểu ra rồi
Bỗng thấy em trang nghiêm, lộng lẫy
Mái tóc đen em bới tròn sau gáy
Mờ nhạt xa xưa đuôi tóc nắng hoe vàng
Cô bé chăn trâu thường dựa cột đình làng
Đêm tối sợ ma, nghe Tây càn, quýnh khóc
Giờ chúng sợ em: đội quân đầu tóc
Tiếng nói chuông ngân: đại bác nghẹn nòng
Tình yêu em cuộn sóng Cửu Long
Gởi gắm trong cành hoa những đêm mưa gió
Những chiếc khăn của người bí thơ chi bộ
Tặng các anh trai làng mạnh bước hành quân
*
Em vụt lao đi! Đại bác bắn vô làng
Bàn chân không, trong đất mềm nồng ấm
Con nước lớn tràn vườn cây bom đạn
Lớp chồi non càng trỗi vượt xanh cành.