|
|
133
28/02/2010 - 1/ 67
134
vì đôi khi điều phi thường xảy ra ở những chỗ rất bình
thường.
Bạn đang ngồi tĩnh lặng, chẳng làm gì và mưa rơi
trên mái. Mùi mưa, tiếng mưa bạn được bao quanh
và cái gì đó nhoáng lên; bạn đang trong khoảnh khắc
thiêng liêng. Hay một ngày nào đó trong khi bạn đang
bước dọc đường, bỗng nhiên ánh mặt trời chiếu vào
bạn từ đằng sau cây và nó nhoáng lên! - cái gì đó mở
ra. Trong một khoảnh khắc bạn được mang vào trong
thế giới khác.
Một khi bạn đã chọn nó, tiếp tục nó trong bẩy
ngày. Cứ nhắm mắt và sống lại nó. Đi vào từng chi
tiết. Mưa rơi trên mái âm thanh lộp độp mùi
mưa chính khung cảnh của khoảnh khắc đó Con
chim đang hót, con chó đang sủa cái đĩa rơi xuống -
mọi âm thanh. Đi vào trong mọi chi tiết từ mọi phía,
đa chiều, qua mọi giác quan. Mọi đêm bạn sẽ thấy
rằng bạn đang đi vào các chi tiết sâu hơn - nhớ lại mọi
điều bạn thậm chí có thể đã bỏ lỡ trong khoảnh khắc
thực nhưng điều đó tâm trí bạn đã ghi lại. Dù bạn có
bỏ lỡ điều đó hay không, tâm trí vẫn cứ ghi lại.
Bạn sẽ đi tới cảm thấy sắc thái tinh tế mà bạn đã
không nhận biết rằng bạn đã kinh nghiệm. Khi tâm
thức bạn được hội tụ vào khoảnh khắc đó, khoảnh
khắc đó sẽ lại có đấy. Bạn sẽ bắt đầu những điều mới.
Bạn sẽ bỗng nhiên đi tới nhận ra rằng chúng đã có đó
nhưng bạn đã bỏ lỡ chúng vào khoảnh khắc đó.
Nhưng tâm trí ghi lại nó tất cả. Nó là người phục vụ
rất, rất tin cậy - cực kì có khả năng.
Trong bẩy ngày bạn sẽ có khả năng thấy nó rõ
ràng tới mức bạn sẽ cảm thấy rằng mình chưa bao giờ
thấy những khoảnh khắc thực nào rõ ràng như khoảnh
khắc này.
Sau bẩy ngày làm cùng điều này, nhưng thêm một
điều nữa. Vào ngày thứ tám, cảm thấy không gian
xung quanh bạn từ mọi phía - ra tới một mét. Cảm
thấy vầng hào quang của khoảnh khắc đó bao quanh
bạn. Trong mười bốn ngày bạn sẽ gần như trong một
thế giới hoàn toàn khác, mặc dầu vẫn ý thức rằng bên
ngoài đó một mét một thời gian hoàn toàn khác và
một chiều hướng hoàn toàn khác đang hiện diện.
Thế rồi tuần thứ ba một cái gì đó phải được thêm
vào. Sống khoảnh khắc đó, được bao quanh bởi nó và
bây giờ, tạo ra hình ảnh phản không gian.
Chẳng hạn bạn đang cảm thấy rất thoải mái; trong
một mét bạn được bao quanh bởi sự thoải mái đó,
điều thiêng liêng đó. Bây giờ nghĩ tới tình huống: ai
đó xúc phạm bạn nhưng sự xúc phạm chỉ đi tới giới
hạn đó thôi. Có một hàng rào và việc xúc phạm không
thể nào đi vào bạn được. Nó tới như mũi tên và rơi
xuống đó. Hay nhớ tới khoảnh khắc buồn nào đó: bạn
bị tổn thương, nhưng tổn thương đó đi tới bức tường
kính đang bao quanh bạn và rơi xuống đó. Nó chẳng
bao giờ tới được bạn cả. Bạn sẽ có khả năng thấy sau
ba tuần - nếu hai tuần đầu đã trôi qua đúng - rằng mọi
thứ đi tới giới hạn một mét đó và không cái gì thấm
vào bạn cả.
Thế rồi từ tuần thứ tư tiếp tục giữ vầng hào quang
đó với bạn. Đi ra chợ hay nói chuyện với mọi người,
liên tục nhớ nó trong tâm trí.
|
|
135
28/02/2010 - 1/ 68
136
Bạn sẽ cực kì xúc động. Bạn sẽ đi vào trong thế
giới mà có thế giới riêng của mình, một thế giới riêng
tư, liên tục cùng với bạn.
Điều đó sẽ làm cho bạn có khả năng sống trong
hiện tại - bởi vì, thực tế, bạn liên tục bị bắn phá bởi
hàng nghìn và hàng nghìn thứ. Và chúng bắt giữ sự
chú ý của bạn - nếu bạn không có vầng hào quang bảo
vệ quanh mình, bạn bị mong manh. Con chó sủa -
bỗng nhiên tâm trí đã bị kéo đi theo hướng đó. Con
chó đi vào kí ức. Bây giờ bạn có nhiều con chó trong
kí ức từ quá khứ. Người bạn của bạn có chó; bây giờ
từ con chó bạn đi sang người bạn mình, rồi sang cô
em bạn mình mà bạn có tình cảm với cô ấy. Bây giờ
toàn thể điều vô nghĩa bắt đầu. Việc sủa của con chó
này là trong hiện tại nhưng nó đưa bạn tới đâu đó
trong quá khứ. Nó có thể đưa bạn vào tương lai;
chẳng có cách nào để nói cả. Bất kì cái gì cũng đều có
thể dẫn tới bất kì cái gì, nó rất phức tạp.
Cho nên người ta cần một cái bao quanh, một
vầng hào quang bảo vệ. Con chó cứ sủa nhưng bạn
vẫn còn trong bản thân mình - lắng đọng, bình thản,
yên tĩnh và định tâm.
Mang vầng hào quang đó trong vài ngày hay vài
tháng. Khi bạn thấy rằng bây giờ nó không còn cần
thiết nữa bạn có thể bỏ nó đi. Một khi bạn biết cách ở
đây bây giờ, một khi bạn đã tận hưởng cái đẹp của nó,
phúc lạc vô cùng của nó, bạn có thể vứt vầng hào
quang đi.
Bàn chân hạnh phúc
Khi bạn cười, cười qua toàn thân thể bạn - đó là
vấn đề cần hiểu. Bạn có thể cười chỉ trên môi, bạn có
thể cười từ cổ họng; điều đó không đi thật sâu lắm.
Cho nên ngồi trên sàn ở giữa phòng và cảm thấy
dường như tiếng cười đang tới từ lòng bàn chân bạn.
Trước hết nhắm mắt và rồi cảm thấy những gợn sóng
cười đang lan tới từ chân bạn. Chúng rất tinh tế. Thế
rồi chúng tới từ bụng và trở thành trực quan hơn;
bụng bắt đầu rung lên và run rẩy Thế rồi đem nó lên
trái tim; rồi tim cảm thấy tràn đầy thế. Rồi đem nó lên
họng và rồi tới môi. Bạn có thể cười bằng môi và
họng, bạn có thể gây tiếng động như tiếng cười nhưng
nó sẽ không có đó và nó cũng chẳng giúp gì nhiều
mấy. Nó sẽ lại là hành động cơ giới thôi.
Khi bạn bắt đầu cười, hãy tưởng tượng rằng bạn
là đứa trẻ nhỏ. Hãy quán tưởng bản thân bạn là đứa
trẻ nhỏ. Khi đứa trẻ nhỏ cười, nó bắt đầu lăn lộn trên
sàn. Nếu bạn cảm thấy thích điều đó, hãy bắt đầu lăn
lộn. Toàn thể vấn đề là tham dự toàn bộ vào trong đó.
Tiếng ồn không có nghĩa như sự tham dự. Một khi nó
bắt đầu, bạn sẽ biết.
Trong hai hay ba ngày bạn có thể không có khả
năng cảm thấy liệu điều đó có đang xảy ra hay không,
nhưng nó sắp xảy ra. Đem nó từ chính gốc rễ - cũng
như hoa tới từ cây, nó đi từ chính gốc rễ. Dần dần nó
đi lên. Bạn không thể thấy được nó ở đâu khác cả; chỉ
khi nó tới và hoa nở trên ngọn bạn mới có thể thấy nó.
|
|
137
28/02/2010 - 1/ 69
138
Nhưng nó đang tới từ gốc rễ, từ chỗ ngầm sâu dưới
đất. Nó đã đi dọc từ chiều sâu.
Theo đích xác cùng cách này tiếng cười nên bắt
đầu từ bàn chân và rồi đi ngược lên. Cho phép toàn
thân thể được rung chuyển bởi nó. Cảm thấy rung
động run rẩy và hợp tác với rung động đó. Đừng vẫn
còn cứng nhắc; thảnh thơi và hợp tác với nó. Cho dù
lúc ban đầu bạn có phóng đại nó lên một chút, điều đó
sẽ có ích. Nếu bạn cảm thấy rằng tay đang rung lên,
giúp cho nó rung nhiều hơn để cho năng lượng bắt
đầu lăn tăn, tuôn chẩy. Thế rồi bắt đầu lăn lộn và
cười.
Điều này là vào ban đêm trước khi bạn đi ngủ.
Chỉ mười phút cũng có tác dụng và rồi rơi vào giấc
ngủ. Lần nữa vào buổi sáng, điều đầu tiên - bạn có thể
làm điều đó trên giường mình. Cho nên điều cuối
cùng vào ban đêm và điều đầu tiên vào ban sáng.
Tiếng cười đêm sẽ tạo ra xu hướng trong giấc ngủ của
bạn. Giấc mơ của bạn sẽ trở thành vui vẻ hơn, buồn
cười hơn, và chúng sẽ giúp tiếng cười buổi sáng của
bạn; chúng sẽ tạo ra nền tảng. Tiếng cười buổi sáng sẽ
tạo ra xu hướng cho cả ngày.
Bất kì điều gì bạn làm trong buổi sáng, điều đầu
tiên - dù nó là bất kì cái gì - sẽ đặt ra xu hướng cho
cho cả ngày.
Nếu bạn trở nên giận dữ là điều đầu tiên, điều đó
trở thành dây chuyền. Giận dữ này dẫn tới giận dữ
khác, rồi giận dữ khác lại dẫn tới giận dữ khác nữa.
Bạn cảm thấy rất mong manh - bất kì cái gì nhỏ bé
cũng đều cho bạn cảm giác bị tổn thương; cảm thấy bị
xúc phạm. Điều này dẫn tới điều nọ. Tiếng cười thực
sự là điều tốt nhất để bắt đầu, nhưng để nó là một điều
toàn bộ. Trong suốt cả ngày, bất kì khi nào có cơ hội,
đừng bỏ lỡ - hãy cười!
|
|
139
28/02/2010 - 1/ 70
140
Mật chú Có
Tôi đang dạy bạn nói có với cuộc sống, với tình
yêu, với mọi người. Vâng, có gai đấy, nhưng chẳng
cần tính tới chúng làm gì. Bỏ qua chúng đi; thiền về
hoa hồng. Và nếu việc thiền của bạn càng đi sâu hơn
vào hoa hồng và hoa hồng càng đi sâu hơn vào bạn,
thì gai sẽ bắt đầu trở nên nhỏ hơn chúng vẫn vậy. Một
khoảnh khắc tới khi hoa hồng đã sở hữu bạn toàn bộ;
không còn gai nào nữa trên thế giới.
Bắt đầu đặt năng lượng của bạn vào “có” - làm ra
mật chú về “có.” Mọi đêm trước khi bạn đi ngủ, lặp
lại, “Có… có ” và hài hoà với nó. Lắc lư với nó và
để nó tới khắp con người bạn từ ngón chân tới đầu.
Để nó thấm vào bạn. Lặp lại “Có… có… có ” Để
cho điều đó là lời cầu nguyện của bạn trong mười
phút trong đêm và rồi đi ngủ.
Sáng sớm, ít nhất trong ba phút lại ngồi trong
giường và làm điều đó. Điều đầu tiên cần làm là lặp
lại “Có,” và đi vào việc cảm thấy nó.
Trong ngày bất kì khi nào bạn bắt đầu cảm thấy
tiêu cực, dừng lại trên đường, bất kì đâu. Nếu bạn có
thể nói to “Có…có ” thì tốt; bằng không ít nhất bạn
cũng có thể im lặng nói “Có…có.…” Trong ba tuần
thực hành “Có.”
Đừng buồn, hãy giận!
Giận và buồn là một. Buồn là giận thụ động còn
giận là buồn tích cực. Với người buồn khó mà giận
được. Nếu bạn có thể làm cho người buồn thành giận,
cái buồn của người đó sẽ biến mất ngay lập tức. Sẽ rất
khó cho người giận thành buồn. Nếu bạn có thể làm
cho người đó buồn, giận của người đó sẽ biến mất
ngay lập tức.
Trong tất cả mọi xúc động của chúng ta tính chất
các cực cơ sở vẫn tiếp tục - của đàn ông và đàn bà,
dương và âm, nam tính và nữ tính. Giận là nam tính
còn buồn là nữ tính. Cho nên nếu bạn hài hoà với
buồn thì khó dịch chuyển sang giận, nhưng tôi muốn
bạn dịch chuyển. Đem nó ra, hành động từ nó. Cho dù
nó có vẻ vô nghĩa, thế nữa - là anh hề trong con mắt
riêng của mình nhưng đem nó ra!
Nếu bạn có thể nổi giữa giận và buồn, cả hai trở
thành dễ dàng một cách đơn giản. Bạn sẽ phải có sự
siêu việt và thế rồi bạn sẽ có khả năng quan sát. Bạn
có thể đứng đằng sau màn hình và quan sát các trò
chơi này và rồi bạn có thể vượt ra ngoài cả hai.
Nhưng trước hết bạn phải di chuyển dễ dàng giữa hai
điều này; bằng không bạn có khuynh hướng buồn - và
khi người ta nặng nề, việc siêu việt lên là khó.
Nhớ lấy, khi hai năng lượng, năng lượng đối lập,
đích xác giống nhau, năm mươi-năm mươi, thế thì rất
dễ thoát ra khỏi chúng bởi vì chúng đang đánh nhau
và triệt tiêu lẫn nhau và bạn không trong nắm giữ của
bất kì cái gì. Buồn của bạn và giận của bạn là năm
|
|
141
28/02/2010 - 1/ 71
142
mươi-năm mươi, năng lượng cân bằng, cho nên chúng
triệt tiêu lẫn nhau. Bỗng nhiên bạn có tự do và bạn có
thể thoát. Nhưng nếu buồn chiếm bẩy mươi phần trăm
và giận ba mươi phần trăm, thế thì rất khó. Giận ba
mươi phần trăm đối lập với buồn bẩy mươi phần trăm
nghĩa là bốn mươi phần trăm buồn vẫn có đó, và nó sẽ
là không thể được; bạn sẽ không thể có khả năng
thoát khỏi nó một cách dễ dàng. Bốn mươi phần trăm
đó sẽ treo quanh đó.
Cho nên đây là một trong những luật cơ sở của
năng lượng bên trong - bao giờ cũng để cho cực đối
lập đi tới trạng thái cân bằng và thế thì bạn có khả
năng thoát khỏi chúng. Cũng dường như hai người
đánh nhau và bạn có thể trốn thoát. Họ dính líu tới
nhau nhiều tới mức bạn không cần lo nghĩ và bạn có
thể trốn thoát.
Đừng đem tâm trí vào. Làm điều đó là bài tập.
Bạn có thể làm điều đó là bài tập mọi ngày; quên việc
đợi nó tới đi. Mọi ngày bạn phải giận dữ - điều đó sẽ
dễ dàng hơn. Rồi nhảy nhót, la hét và đem nó ra. Một
khi bạn có thể đem nó ra chẳng bởi lí do gì cả, bạn sẽ
rất hạnh phúc bởi vì bây giờ bạn có tự do. Bằng
không ngay cả giận dữ cũng bị chi phối bởi tình
huống, bạn không là người chủ của nó. Nếu bạn
không thể đem được nó ra, làm sao bạn có thể vứt bỏ
được nó?
Lúc ban đầu điều đó có vẻ chút ít thô kệch, kì lạ
và không thể tin được, bởi vì bạn bao giờ cũng tin vào
lí thuyết rằng chính là do ai đó khác xúc phạm mới
tạo ra giận dữ. Điều đó không đúng. Giận dữ bao giờ
cũng có đó rồi; ai đó chỉ cho cái cớ để nó bật ra thôi.
Bạn có thể cho mình một cái cớ: Tưởng tượng ra
tình huống mà bạn đã từng giận dữ và trở nên giận dữ.
Nói với bức tường và nói với mọi thứ, và ngay đó bức
tường sẽ nói với bạn! Hoàn toàn phát rồ lên. Bạn phải
đem giận dữ và buồn bã tới trạng thái tương tự, nơi
chúng đích xác tỉ lệ với nhau. Chúng sẽ triệt tiêu lẫn
nhau và bạn có thể chuồn.
George Gurdjieff hay gọi đây là cách thức của
người tinh ranh - đem năng lượng bên trong tới xung
đột mà chúng dính líu vào với nhau triệt tiêu lẫn nhau,
và bạn có cơ hội để thoát.
Chú ý tới khoảng hở
Cái thực là ở trong khoảng hở, trong chỗ tạm
dừng giữa hai lời, hai ý nghĩ, hai ham muốn, giữa hai
xúc động hay hai cảm giác. Bất kì khi nào có chỗ tạm
dừng - giữa ngủ và thức hay giữa thức và ngủ. Trong
chỗ tạm dừng giữa thân thể và linh hồn - trong
khoảng hở đó. Khi yêu biến thành ghét - chỗ tạm
dừng khi không còn yêu và chưa ghét. Khi quá khứ
biến thành tương lai, chỗ tạm dừng - khi nó không
còn nữa và tương lai lại chưa tới, chính khoảnh khắc
nhỏ bé đó - đó là hiện tại, đó là bây giờ. Nó nhỏ tới
mức nó không thể được gọi là một phần của thời gian.
Nó nhỏ không phân chia được, nó không thể bị phân
chia. Chỗ tạm dừng đó là không thể phân chia được
và nó tới mọi khoảnh khắc theo cả nghìn lẻ một cách.
|
|
143
28/02/2010 - 1/ 72
144
Tâm trạng bạn thay đổi từ chỗ tạm dừng này sang
chỗ tạm dừng khác và bạn trải qua chúng. Trong hai
mươi bốn giờ chúng ta bắt gặp những khoảng hở này
nhiều lần tới mức phải là phép mầu làm sao chúng ta
cứ bỏ lỡ nó hoài. Nhưng chúng ta chưa bao giờ nhìn
vào chỗ tạm dừng cả; chúng ta đã học thủ đoạn đó,
không nhìn vào chỗ dừng. Nó nhỏ tới mức nó tới rồi
đi và chúng ta chẳng bao giờ thậm chí nhận biết tới
nó, rằng nó đã ở đó. Chúng ta trở nên nhận biết về
mọi thứ chỉ khi chúng không còn nữa, khi chúng đã
trở thành một phần của quá khứ. Hay chúng ta vẫn
còn nhận biết khi chúng đang tới và là một phần của
tương lai, nhưng khi chúng thực sự hiện hữu ở đó
bằng cách nào đó chúng ta lại xoay xở để không thấy
chúng.
Khi bạn giận, bạn không thấy nó; về sau bạn mới
hối hận. Khi nó sắp xảy ra tới nơi, thế thì bạn cảm
thấy nó và bạn bị quấy rối rằng nó lại đang tới. Nhưng
khi nó có đó, bỗng nhiên bạn trở nên mù và điếc, vô
nhận biết, vô ý thức. Chỗ tạm dừng nhỏ tới mức nếu
bạn không tuyệt đối tỉnh táo thì bạn sẽ cứ bỏ lỡ nó.
Nó nhỏ thế; nó có thể bị bắt giữ chỉ trong nhận biết
tuyệt đối. Khi bạn toàn bộ ở đó, chỉ thế thì bạn mới có
khả năng thấy. Khi ý nghĩ này ra khỏi sự tồn tại và ý
nghĩ khác đi vào sự tồn tại, giữa hai ý nghĩ này có một
khoảng hở của vô ý nghĩ. Đó mới là cái thực.
Tôi đang cho bạn toàn thể chìa khoá. Bây giờ bạn
phải bắt đầu làm việc trên con người mình với chìa
khoá này.
Rơi vào giấc ngủ, cố gắng thấy chỗ dừng khi bạn
không còn thức và việc ngủ thì chưa tới. Một khoảnh
khắc tới, một khoảnh khắc rất tinh tế, nhưng nó không
dừng lại lâu. Nó cũng giống như luồng hơi thoảng
qua, làn gió thoảng qua: nó có đó và nó mất đi.
Nhưng nếu bạn có thể bắt giữ nó bạn sẽ ngạc nhiên:
bạn đã vớ được kho báu lớn lao nhất của cuộc sống.
Đi qua nó, cho dù không nhận biết, bạn vẫn được
lợi. Cái gì đó, cái gì đó của hương thơm của nó cứ
thoang thoảng trong bản thể bạn cho dù bạn không
nhận biết. Nhưng từ khoảnh khắc này, trở nên tỉnh táo
đi. Dần dần, dần dần, cái mẹo tới.
Lưu ý ba lần
Trong Phật giáo họ có phương pháp đặc biệt, họ
gọi là “lưu ý ba lần.” Nếu vấn đề nảy sinh - chẳng
hạn, nếu ai đó bỗng nhiên cảm thấy thôi thúc dục, hay
tham lam, hay giận dữ - họ phải lưu ý ba lần rằng nó
có đó. Nếu giận dữ có đó, đệ tử phải nói bên trong ba
lần, “Giận… giận… giận” - chỉ để lưu ý đầy đủ về nó
sao cho nó không bị bỏ lỡ với tâm thức. Có thế thôi -
thế rồi người đó tiếp tục với bất kì điều gì người đó
đang làm. Người đó không làm gì với giận dữ mà đơn
giản lưu ý tới nó ba lần.
Điều đó cực kì hay. Khoảnh khắc bạn trở nên
nhận biết về nó và lưu ý tới nó, nó mất đi. Nó không
thể tóm bắt bạn bởi vì điều đó chỉ có thể xảy ra khi
bạn vô ý thức. Việc lưu ý ba lần này làm cho bạn
nhận biết bên trong tới mức bạn tách rời khỏi giận dữ.
|
|
145
28/02/2010 - 1/ 73
146
Bạn có thể làm nó thành khách quan, bởi vì nó
có đó
và bạn đang
ở đây
. Phật bảo các đệ tử của mình làm
điều này với mọi thứ.
Thông thường, tất cả các nền văn hoá và văn
minh đều đã dạy chúng ta kìm nén các vấn đề, để cho
dần dần bạn trở thành vô ý thức về chúng - nhiều tới
mức bạn quên mất chúng, bạn cho rằng chúng không
tồn tại.
Chính cái đối lập mới là con đường đúng. Làm
cho chúng được tuyệt đối có ý thức, và trong việc trở
thành có ý thức và tập trung vào chúng, chúng tan ra.
Luật của khẳng định
Có một luật lớn gọi là “luật khẳng định.” Nếu bạn
có thể khẳng định cái gì đó sâu sắc, toàn bộ và tuyệt
đối, nó bắt đầu trở thành thực. Đó là lí do tại sao mọi
người lại trong khổ, bởi vì luật đó - họ khẳng định
khổ! Đó là lí do tại sao mọi người lại hạnh phúc -
nhưng chỉ vài người thôi, bởi vì chỉ vài người mới
nhận biết về điều họ đang làm cho các kiếp sống của
mình. Một khi họ khẳng định vui vẻ, họ trở nên vui
vẻ.
Làm điều đó thành vấn đề: dừng khẳng định tiêu
cực và bắt đầu khẳng định điều tích cực.
Trong vòng vài tuần bạn sẽ ngạc nhiên rằng bạn
có chìa khoá kì diệu trong tay mình.
Chẳng hạn, nếu bạn bị buồn dễ dàng, thế thì mọi
đêm trước khi đi ngủ, khẳng định hai mươi lần một
cách im lặng và sâu sắc cho bản thân mình - nhưng đủ
to để cho bạn có thể nghe thấy nó - rằng bạn sắp sửa
vui vẻ, rằng điều này sắp xảy ra rồi, điều này đã đang
trên đường rồi. Bạn đã sống xong nỗi buồn cuối cùng
của mình tạm biệt nhé! Lặp lại nó hai mươi lần và
thế rồi rơi vào giấc ngủ.
Vào buổi sáng khi bạn lần đầu tiên trở nên nhận
biết rằng giấc ngủ của mình đã qua, đừng mở mắt vội:
nhắc lại điều đó hai mươi lần.
Thấy sự thay đổi trong ngày. Bạn sẽ ngạc nhiên;
một phẩm chất khác bao quanh bạn. Trong thời gian
bẩy ngày bạn sẽ khẳng định được cái gì đó và biết tới
kết quả của nó. Thế rồi dần dần, dần dần, vứt bỏ mọi
điều tiêu cực. Chọn một điều tiêu cực cho một tuần,
rồi vứt bỏ nó. Chọn một phẩm chất tích cực và hấp
thu nó.
Tất cả đều là vấn đề chọn lựa của chúng ta. Địa
ngục được tạo ra bởi ý nghĩ của chúng ta, cõi trời
cũng vậy. “Con người là như người đó nghĩ.” Và khi
bạn đã thấy điều này - rằng ý nghĩ có thể tạo ra địa
ngục và cõi trời - thế thì bước nhảy tối thượng có thể
được lấy để vào vô ý nghĩ. Người ta có thể siêu việt
lên trên cả địa ngục và cõi trời. Và nhớ lấy, dễ vượt
lên trên thiên đường hơn là vượt lên trên địa ngục.
Cho nên điều đầu tiên là chuyển từ tiêu cực sang tích
cực. Điều đó có vẻ ngược đời nhưng dễ bỏ cái gì đó
đẹp hơn là bỏ cái xấu. Cái xấu níu bám.