Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (122.19 KB, 4 trang )
Angkor, ngôi nhà của thần linh
Xây dựng từ thế kỷ thứ 9 và đạt cực thịnh dưới triều vua Suryavarman
II (1113 - 1150) vào nửa đầu thế kỷ 12. Đột nhiên mất tích trong bóng
tối rừng già Đông Dương hơn 5 thế kỷ, đồng nghĩa với sự lãng quên của
con người cho đến khi được tìm ra bởi những nhà thám hiểm người
Pháp vào thế kỷ 19.
Nhưng liệu một nền kiến trúc kỳ vĩ, huy hoàng đến thế có thật bị lãng quên?
Không! Người Khmer của nhiều thế kỷ sau vẫn biết có một kỳ quan di sản
của dân tộc mình được rừng già vĩnh cửu giấu kín. Rừng già và bóng tối
nhận lãnh sứ mạng che giấu chứ không phải Angkor bị mất tích. Đây là một
luận điểm của Michael Freeman, một nhà nghiên cứu người Mỹ.
Angkor giờ đây đã phơi mình giữa ánh sáng của nền văn minh thế kỷ 21. Nó
vẫn im lặng ra câu đố với nhân loại: Đá núi lấy từ đâu? Vận chuyển, xây
dựng thế nào khi chưa có nền công nghệ hiện đại như hôm nay, tại sao
nó vẫn sừng sững có mặt, vĩ đại và bí ẩn hệt như những nụ cười kỳ lạ
trên những gương mặt Bayon
Nhưng trong phạm vi nhỏ hẹp và tầm thường của người viết bài này, Angkor
sẽ chỉ được ghi nhận bằng cảm quan du khách. Cái cảm quan một lần chiêm
ngưỡng và chạm tay vào những phiến đá đã nghìn năm tuổi. Còn thấy những
nụ cười, gương mặt băng qua bóng tối thời gian, nó đủ khơi gợi trí tưởng
tượng về sự sống và cái chết, về khoảnh khắc vĩnh cửu
Dưới bóng cây thần thánh
Khi được tìm ra sau năm thế kỷ, những cây cổ thụ nghìn tuổi đã toả những
chiếc rễ khổng lồ chụp xuống những mái đền đá tảng từ lâu, sức mạnh mềm
mại mà kinh hoàng của nó chẻ tường đá thành khe nứt, làm xiêu vẹo cả đền