Tải bản đầy đủ (.pdf) (5 trang)

Kỳ diệu thay, con đã sống! pot

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (84.07 KB, 5 trang )

Kỳ diệu thay, con đã sống!
Sáng đi làm, nhìn chiếc xe cứu thương hú còi
lao nhanh về phía cổng viện nhi, lòng mẹ lại
bàng hoàng, hoảng hốt. Mẹ như thấy lại hình
ảnh của mẹ, dì Hà và cô y tá bế con trên chiếc xe
ấy hai năm về trước.
Ảnh minh họa
Con sinh non chỉ nặng có 1,6kg. Mẹ chẳng được
nhìn mặt con lúc mới được sinh ra mà chỉ kịp
thấy bóng bác sĩ bế con chạy vụt đi trước mắt.
Con phải được cấp cứu ngay mà.

Con nằm lồng kính được hai tuần. Hôm ấy, bác
sĩ bảo mẹ vào đón con sang phòng kanguroo để
ấp. Nhưng khi mẹ vừa bế con trai nhỏ bé trên tay
thì con đã tím tái dần đi do ba căn bệnh: trào
ngược, viêm phổi và nhiễm trùng cộng lại. Con
phải được chuyển gấp từ viện sản sang viện nhi
để điều trị. Mẹ bế con trên tay chạy ra xe cứu
thương mà không dám nhìn ai vì sợ. Mẹ rất sợ
thấy ánh mắt thương hại của họ, sợ những cái
lắc đầu, những cái chẹp miệng, những tiếng thở
dài,…

Trên chiếc xe cứu thương lao vun vút ấy, con cứ
nhoẻn miệng cười suốt khiến cô y tá cùng đi
cũng phải ngạc nhiên. Vì sao ư? Vì con đang
thập tử nhất sinh, vì con đang tím tái và vì con
đang kề cận với tử thần.

Được cấp cứu trong viện nhi, con dần khỏe lại


nhưng vẫn phải nằm lồng kính. Mẹ không thể
nào quên những ngày cùng con chiến đấu với tử
thần. Đó là những chiều mẹ thẫn thờ cầm ghế ra
hiên nhà, mắt dõi về hướng bệnh viện nơi con
đang nằm mà lòng đau như cắt rồi tự hỏi con có
khát sữa không? hôm nay con có tiến triển tốt
không? Đó là những khi mẹ như một xác chết
được hồi sinh khi đến giờ bác sĩ cho vào thăm
con, dù vỏn vẹn có hai phút. Đó là những ngày
mẹ không dám nghe điện thoại của ai vì sợ rằng
mình sẽ bật khóc. Đó còn là những đêm mẹ tìm
cách tự cấp cứu cho con vì khi xuất viện về, cứ
lâu lâu con lại ngừng thở, toàn thân tím ngắt. Là
bao lần hoang mang không biết giãi bày cùng ai
vì con được tám tháng tuổi rồi mà cử chỉ và vận
động thua xa những đứa trẻ cùng lứa. Là cả một
năm trời mẹ con ta không thấy ánh mặt trời và
đèn trong nhà lúc nào sáng vì sợ không biết con
sẽ ngưng thở lúc nào,…

Ôi! Những tháng ngày khó khăn dài đằng đẵng
ấy đã qua đi. Giờ con trai của mẹ đã được hai
tuổi. Mẹ hạnh phúc đến nghẹn ngào khi nghe
tiếng con gọi: Mẹ ơi!, khi con được cô giáo khen
là nhận thức tốt và chỉ hơi chậm nói hơn các bạn
một chút. Thế nhưng, cho đến tận bây giờ, cứ
đang đi trên đường mà bất chợt nghe tiếng còi
xe cứu thương là lòng mẹ lại bàng hoàng, hoảng
hốt.



×