Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (115 KB, 3 trang )
Thaing – Võ thuật
Myanmar
Myanma có biên giới với Ấn Độ, Thái Lan, và Trung Quốc. Do đó,
nước này có một di sản võ thuật phong phú. Các nhà sư ẤnĐộ
không chỉ đem tới cho Trung Quốc võ Thiếu Lâm mà còn mang tới
cho Myanma những môn võ thuật từ cách đây gần 2000 năm. Sau
này, võ thuật Trung Hoa phát triển và phổ biến xuống phía Nam
trong đó có Myanma và pha trộn với các dòng võ thuật được phát
triển trước đó tại nước này mà tạo nên lối võ thuật Myanma ngày
nay được gọi là Thaing.
Các dân tộc lớn ở Myanma gồm người Myanma, người Myanma gốc
Hoa, người Myanma gốc Ấn, người Chin, người Kachin, người Karen,
người Môn, người Shan, người Talaing đều có một hình thức Thaing
riêng. Thaing bao gồm cả võ tay không mà nổi tiếng nhất là bando và
võ với vũ khí như kiếm, gậy, dao mà Banshay là tiêu biểu. Các môn
phái võ thuật Myanma khác có Naban (vật) và Lethwei (tương tự kick
boxing ở một số nơi tại Đông Nam Á.
Có nhiều truyền thuyết kể rằng các nhà sư đã mật truyền võ cho môn
đồ. Tới ngày nay, người Myanma vẫn không có lệ phổ biến võ thuật
cho người ngoài. Họ cho rằng khi mà võ đã bị truyền ra ngoài thì hiệu
quả chiến đấu sẽ mất đi. Do đó, các nhà sư thấy tốt hơn là dạy võ một
cách bí mật tại các tu viện.
Các văn kiện cổ cho biết từ thời vua Anawrahta (1044 – 1077 công
nguyên) các nhà sư đã dạy các bí quyết kiểm soát hơi thở và luyện
thiền để kiểm soát sức mạnh. Những bí quyết này được truyền qua
nhiều thế hệ tới nay trở thành một bộ phận của hệ phái bando trong võ
thuật Myanma.