Tải bản đầy đủ (.pdf) (15 trang)

Shangrila - Đường chân trời đã mất doc

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (1.17 MB, 15 trang )

Shangrila - Đường chân trời đã mất
Vòng luân xa liên tục không đứt đoạn, miệng lẩm nhẩm "Úm ma ni", tôi vừa
không ngừng tay quay vừa thầm mong những điều tốt đẹp sẽ đến với người
thân yêu trên mảnh đất linh thiêng này.
Tiếng nhạc Tạng dập dìu trong chiếc xe 16 chỗ chật chội đung đưa lấn dần vào với
mảnh đất thiên nhiên. Hai bên đường giờ đã trải dài những thung lũng mây và
cánh đồng cỏ, những dẫy núi quanh năm tuyết phủ mờ xa, bầu trời trong vắt phản
chiếu dưới bóng hồ nước ngọt phẳng lặng và đàn bò Yak với bộ lông cùng chiếc
đuôi dài lết phết nhẩn nha. Có cảm giác cả trời và đất đều đang tụ hội về đây,
đường chân trời xa tít tắp.





Thành cổ Sangrila nằm trong một góc phố nhỏ, ẩn mình tít sâu trong phố chính.
Lang thang dọc những con đường lát đá đã nhẵn bóng bước chân người, chúng tôi
ghé thăm khu phố khi trời đã khá muộn. Các gian hàng bày rất nhiều sản phẩm
dân gian của người Tạng. Những chiếc vòng đeo tay và khuyên tai đủ màu sắc,
những chiếc chuông có tiếng kêu leng keng vui tai, búp bê mang hình ảnh những
cô bé dân tộc Nạp Tây, Tạng hoặc Moshua, những con bò Yak nhồi bông nhỏ
xinh, cặp và túi làm từ da thuộc, các mặt hàng giá cả đều ổn và bạn có thể mua về
làm quà.

Trong những mặt hàng đấy tôi thích nhất chiếc Pháp luân kinh quay. Đó là một
chiếc luân xa nhỏ xinh xắn, bên trong có chứa một đoạn kinh ngắn được viết bằng
tiếng Phạn, khi quay nhớ xoay thật chậm theo chiều kim đồng hồ và để tâm hồn
mình được tĩnh tại.








Xuyên sâu vào bên trong thành cổ, chúng tôi đến với một cái sân rộng hình tròn và
bước chân vào những bậc thềm đầu tiên của ngôi chùa Đại Phật Tự. Tiếng những
chiếc chuông khánh reo vui trong gió đầy cuốn hút. Trong bóng tối dò dẫm bước
cầu thang, cả ngôi chùa đứng rất cao phía trên kia nổi bật bởi ánh đèn chiếu sáng.
Ngôi chùa đã vào giờ nghỉ, cửa đóng then cài, chỉ có gió và chuông khánh cất
tiếng chào mừng đoàn khách hiếu kỳ.





Trung điện là điểm đến mà chúng tôi mong ngóng nhất trong suốt cuộc hành trình.
Vùng đất Tạng đã có nhiều nét thay đổi, những ngôi nhà hai bên đường với rất
nhiều cửa sổ, các khung cửa đc chạm chổ tinh xảo đến cầu kỳ. Những đàn bò Yak
với cái đuôi quét đất đủng đỉnh nhai cỏ trên cánh đồng, theo sau là những chú chó
ngao, một loài gấu chó khổng lồ.







Trong tiết trời thu chuyển mùa ảm đạm, những mái nhà được phủ vàng ko thể lên
màu lấp lánh như nó vẫn thế khi dưới nắng mai hồng. Chúng tôi leo lên những bậc
cầu thang cao và dốc, đi lang thang vào các phòng đọc và giảng kinh. Tầng trên

cùng là một Tàn kinh các, nơi chứa đựng rất nhiều sách và đc nhận những lời chúc
của một vị sư già trông coi kinh thư.

Pho tượng phật khổng lồ chiếm vị trí trang trọng nhất. Khu các nhà sư nghỉ ngơi
đơn giản với một vài chiếc đệm và gối. Có một khu vực cấm Lady, theo lời các
anh con trai thì đây là nhà bếp. Những bức tranh tường đầy màu sắc kể những câu
chuyện về các tích Phật với những bức trướng màu đỏ thẫm lớn.





Trung điện được coi là một tiểu Potala với cách bài trí không khác mấy so với
Thánh địa linh thiêng nhất của Phật giáo, chỉ nhỏ hơn về kích thước. Tu viện này
do Đạt Lai Lạt Ma thứ 5 của Tây Tạng sáng lập năm 1679. Toàn bộ điện nằm trên
một ngọn đồi thoải, giữa những gian nhà dân. Đứng từ xa có thể thấy những tháp
mái giát vàng lấp lánh trong ánh nắng, xếp lô xô những mái nhà nâu sẫm.

Từ Trung Điện nhìn ra một khoảng thung lũng rất rộng, trong thung bắt gặp một
vài ngôi mộ đặc trưng của người Tạng. Đến đây, bạn đừng quên xếp hàng để xoay
những bánh xe chuyển pháp luân, miệng khấn “Úm mani” để cầu may măn và yên
lành cho riêng mình và những người thân.







Cuốn sách “Đường chân trời đã mất” với những bức tranh tuyệt đẹp về mảnh đất

Tạng huyền thoại và chiếc Kim luân pháp quay được đặt ngay ngắn trong hành lý
ra về. Đó là những gì quý báu nhất mà tôi có được về Sangrila, với một khám phá
rằng, cõi niết bàn sẽ gần hơn khi ta đi đúng đường.




×