C
ông Nương
b
ỏ quên c
h
út
h
ờn trên
d
ấu
l
ặn
g
C
huỗi cadence ray rứt n
g
ón tay
Ấ
n sâu xuốn
g
ưu phiền trên phím trắn
g
Nửa p
h
ím cung c
h
õi n
h
ịp
l
ưu
đ
ày.
L
C
C
a
p
rincesse boude le “silence”
L
es ca
d
ences enc
h
aînent ses
d
oigt
s
Trop lourdement
s
ont enfoncées les touches blanche
s
L
e
d
emi-ton s’en est a
ll
é
.
1
9
M
e
s yeux piquent
Touches noires - touches blanche
s
Noir et
bl
anc se
b
roui
ll
ent
En mirage à
l
’in
ni
Le “silence” est tout rond
J’y
d
é
p
ose ma mé
l
anco
l
ie.
Đ
MM
ôi mắt ca
y
ph
ím
đ
en p
h
ím trắn
g
Đen trắn
g
đuổi nha
u
th
àn
h
ảo tượn
g
T
rên tận cùng
đ
iểm lặn
g
tròn xoe
T
a gửi
đó
ưu p
h
iền năm t
h
áng.
21
C
ử
a
k
ín, c
h
òm mâ
y
cuốn nẻo x
a
N
g
u n
g
ơ đếm chữ, mắt hoa nhòa
Tay
b
uồn vuốt mãi tờ
h
ươn
g
rã
;
Ph
ảng p
h
ất mưa qua mấy cụm n
h
à
.
L
C
C
a
p
orte est c
l
os
e
L
es nua
g
es s’enroulent au loin
Sidéré, je compte né
g
li
g
emment les
mot
s
T
ristement je caresse la feuille au
p
arfum éteint
Sur
l
es maisons
l
a p
l
uie tom
b
e
.
2
3
V
mùa
h
ạ c
h
ợt về t
h
àn
h
ph
ố
V
V
Kh
óm cây già c
h
e nắng
h
oang
l
ương
V
V
Đ
ám bụi trắn
g
cuốn lên đầu n
g
õ
V
V
T
rên p
h
ím
đ
àn
l
ặng
l
ẽ tàn
h
ương
V
V
T
iếng ve
d
ội
l
ăn tăn nốt n
hỏ
V
V
K
hóc mùa hè mà khô cả đại dươn
g.
V
V
S
V
V
oudain l’été a surgi
VV
L
es ci
g
ales chantent sur la vill
e
Un
b
ouquet
d
e vieux ar
b
re
s
Protège
d
u so
l
ei
l
torri
de
L
a poussière blanche s’enroule au bout de la ruelle
L
e “si
l
ence” est
p
ar
f
um
é
L
e c
h
ant
d
es ciga
l
es on
d
u
l
e
l
égèrement
Je pleure l’été qui assèche l’océan
.
2
5
Đ
ạo sỹ soi hình bên suối
Q
uên
đ
âu con mắt giữa
đ
êm
Vội bước
g
ập
g
hềnh khe nú
i
Vơi mòn triền
đ
á c
h
ân c
h
im.
A
ĐĐ
b
or
d
d
u ruisseau
l
’ermite c
h
erc
h
e son image
AA
D
u fond de ma nuit, je cherche ton visa
g
e
A
A
u
r
l
es
p
entes escar
p
ées
d
es ravins - i
l
se
h
ât
e
A
A
U
sant ses p
l
antes
d
e pie
d
, peu à peu i
l
s’é
l
ève
.
AA
2
7
Ô
hay,
g
iây đàn chợt đứt.
Bón
g
ma
đ
êm n
h
ư t
h
ật
.
Cắn
đ
ầu ngón tay giá
b
ăng.
Đ
iệp khúc lắn
g
trầm tron
g
mắt
.
Rồi p
h
ím
đ
àn
l
ơi
l
ỏng
;
Chùm âm thanh rời, n
g
ón tay rát bỏn
g
C
h
ợt ng
h
e nguyệt quế t
h
oảng
h
ương
Đ
iệp
kh
úc c
h
ậm
d
ần t
h
eo
d
ấu
l
ặng.
S
Ô
Ô
ou
d
ain,
l
a cor
d
e se rom
p
t
U
n
f
antôme surgit
d
ans
l
a nuit
I
l vient mordre mes doi
g
ts
g
lacé
s
Tout au fond de mon œil
,
la mélodie a sombr
é
Le staccato scande l’espace
Les notes se
d
ispersent, mes
d
oi
g
ts s’an
k
y
l
osen
t
L’odeur du frangipanier soudain o e
Le silence absorbe la musi
q
ue.
2
9
Đ
ê
m sụp xu
ố
n
g
B
óng
d
ồn một p
h
ương
Lạnh toát âm đàn xao độn
g
T
rái tim vỗ n
h
ịp
d
ị t
h
ường
.
N
g
oài biên cươn
g
C
ây cao c
h
ói
đ
ỏ
Ch
iến
b
in
h
già cổ m
ộ
Nắn
g
tắt chiến trườn
g
G
iọt máu quạn
h
h
ơi sương.
L
Đ
Đ
a
nuit tom
b
e
L
’om
b
re se concentre
L
’humidité froide fait
g
émir le pian
o
M
on cœur bat la chamad
e
Au bord du seuil, très loi
n
Un
g
ran
d
ar
b
re tout rou
g
e m’é
bl
ouit
Un vieux guerrier est
l
à
d
evant un tom
b
eau
Le soleil se couche sur le champ de bataill
e
Une
g
ou e
d
e san
g
s’évapore
.
31
M
ột ngày c
h
ơi vơi
đ
ỉn
h
t
h
ác
;
Ng
he bồn chồn tiến
g
g
ọi hư khôn
g
.
Giai điệu nhỏ dồn lên đôi mắt
M
ặt
h
ồ im án
h
nước c
h
ập c
h
ờn
.
M
ặt hồ im, tản
g
màu man mác
.
Ả
nh tượn
g
mờ, một chút sươn
g
tron
g
.
Q
uãng im
l
ặng t
h
ời gian nặng
h
ạt ;
T
ôi n
g
he đời tron
g
tẩu khúc iên hoan
g.
A
MM
G
M
M
Ả
Q
T
ujourd’hui, je o e
A
Au-
d
essus
d
e
l
a c
h
ute
d
’eau vertigineus
e
J’entends anxieux, l’appel du vide
Minuscu
l
e,
l
a mé
l
o
d
ie se concentre au
f
on
d
d
e mes yeu
x
Si
l
encieusement,
l
e
l
ac c
l
apot
e
Sa couleur est celle
d
e la mélancolie
Lim
p
i
d
e,
l
a rosée
b
roui
ll
e ma vue
Les “si
l
ences” tom
b
ent gou e à gou
e
J’entends l’appel du désert
.
33
P
hủi tay kinh nỗi đảo điên
Tôi t
h
eo con
k
iến quan
h
triền
đ
ỉn
h
h
oang
.
L
PP
e
désordre a
g
ite les mains apeurées
J
e suis une
f
ourmi sur une cime inconnue.
35
H
ơi t
h
ở ngưng từ
đ
áy
b
iển sâu
M
ênh môn
g
sắc ảo dậy muôn màu
M
ột trời sao n
h
ỏ xoay
kh
ung cử
a
Kh
oản
h
kh
ắc
iên
h
à án
h
h
ỏa c
h
â
u
.
T
H
H
o
ut au fond de l’océan, la res
p
iration s’interrom
pt
Seui
l
d
es
l
eurres aux mi
ll
e cou
l
eurs
Le ciel étoilé tourne
d
ans l’embrasure
d
e ma fenêtr
e
U
n
f
umi
g
ène, sou
d
ain irra
d
ie
l
e cie
l.
37