Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (2.43 MB, 6 trang )
Nhạc hòa tấu: TÌNH CHO KHÔNG BIẾU KHÔNG
Các slide sẽ chạy tự động. Xin đừng sử dụng chuột (mouse) hoặc các phím để di chuyển.
Buổi trưa, ánh mặt trời giống như muốn làm say tất cả mọi thứ dưới đất. Trên con
đường dài, có một chàng trai chở một cô gái
“Anh sẽ yêu em bao lâu?”
Cô gái ôm chặt lấy chàng trai và ghé vào tai anh hỏi một câu hỏi ngọt ngào. Cô ấy
biết, câu hỏi này không có đáp án chính xác 100 điểm.
Cô cười nũng nịu, nói: “Em cho anh cơ hội nói một lời đường mật.”
Chàng trai bắt đầu suy nghĩ. Nhân lúc dừng đèn đỏ, anh đưa tay lên rồi nói “Một”,
anh muốn cô gái đoán đáp án của anh là gì.
Cô gái nghĩ một lúc, vui vẻ nói “Một đời”.
Chàng trai cười, không phải là vì đáp án của cô gái không đúng, mà là anh cảm thấy
sự thích thú ở cô.
Đèn xanh, chàng trai không đưa chiếc xe quay về đối mặt với hiện thực, cũng không
thu lại nụ cười, từ từ nói với cô gái “Anh sẽ không trả lời kiểu như vậy, đáp án như
thế rất hay nhưng không thực tế, giống như đang nói dối em đoán tiếp đi”.
Câu trả lời làm cô gái rất hài lòng. Cô nghiêng đầu tiếp tục nghĩ…
“Một ngày”. “A! Nhưng chúng ta đã yêu nhau được 2 tháng rồi, một ngày, một
tuần, hay một tháng, tất cả đều không thể”.
Lại là đèn đỏ, chàng trai cầm tay cô gái, nhìn cô rồi cười. Cô gái cười rụt rè, lớn
tiếng nói “Hay là một tíc tắc phải không?”
Đáp án này làm chàng trai cười tưởng như suýt té ra đường “Đương nhiên không
phải”.
Anh vẫn luôn yêu vẻ hài hước, hóm hỉnh ở cô gái, yêu nụ cười trong sáng của cô.
Câu trả lời làm anh nắm tay cô chặt hơn…
“Một năm phải không?”
Đã qua một năm kể từ lúc anh ngỏ lời yêu với cô, cho nên đáp án 1 năm với cô gái
là cực kỳ mâu thuẫn…
Chàng trai lắc đầu.
Thời gian giữa hai người đã không còn là chờ đợi, mà đã là thời gian trải nghiệm