Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (142.47 KB, 4 trang )
Sao mẹ mặc váy còn bố lại
mặc quần?
Hôm nào được mẹ đón ở lớp mẫu giáo, bé Na cũng lanh chanh hỏi mẹ
đủ thứ: ‘Sao hoa màu vàng, lá có màu xanh?’, ‘Sao ôtô có 4 bánh, còn xe
máy của mẹ chỉ có 2 bánh?’
Nhiều lúc bực dọc, My (mẹ bé Na) phải quát: “Có yên cho mẹ lái xe
không?”. Ban đầu thấy con hay hỏi, My rất mừng vì nghĩ bé lanh lợi, thông
minh. Cô hào hứng trả lời mọi thắc mắc của con. Tuy nhiên, càng ngày Na
càng hỏi những câu “hiển nhiên đúng” hoặc “tự nhiên nó thế” mà mẹ chẳng
biết đối đáp thế nào, ví như: “Sao mưa từ trên trời rơi xuống mà không phải
từ đất chui lên?”, “Sao lại gọi là đũa?”, “Sao bật điện thì sáng?”, “Sao ăn
cơm lại no?”… Nhiều lúc mệt mỏi, lại đau đầu với hàng mớ thắc mắc của
con, My lớn tiếng: “Đừng hỏi vớ vẩn, mẹ đang bận”.
Cũng thường xuyên phải trở thành “giáo sư biết tuốt” cho cu Bon (cậu
con trai 3 tuổi) là Đào (Thanh Xuân, Hà Nội). Đào kể, hôm trước khi nghe
mẹ đọc truyện, cu Bon bỗng dưng hỏi: “Sao lại đựng táo trong giỏ hả mẹ?
Con đựng táo trong cái bút bi này có được không?”.
Thấy con hỏi “cắc cớ”, Đào chỉ tay vào cái cốc đặt trên bàn và cầm
một chiếc bút chì màu của con, hỏi: “Cốc để làm gì, bút để làm gì hả Bon”.
Cu cậu nhanh nhảu: “Cốc để con uống nước, còn bút để vẽ”. Đào hỏi tiếp:
“Thế mẹ có dùng bút để uống nước và dùng cốc để vẽ tranh được không”, cu
Bon lắc đầu: “Không”. Cuối cùng, Đào nhấn mạnh với con là mỗi đồ vật có
một đặc điểm riêng và để dùng vào một việc gì đó.
Từ đấy về sau, mỗi khi con hỏi khó, Đào sẽ hỏi lại: “Thế con có biết vì
sao tai để nghe, còn mắt để nhìn không?” và cô thấy, con trai thôi không hỏi
nữa mà tự hiểu đó là chuyện dĩ nhiên.