Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (114.5 KB, 3 trang )
Dạy con cách chung sống
hòa bình
Hàng ngày khi đi học về, chúng tôi phải qua nhà một học sinh lớp trên
người địa phương cá biệt. Anh này ghét bọn học sinh thành phố.
Anh ta thường chặn đường, khám xét cặp của học sinh sơ tán để lấy
đồ ăn, lấy học cụ như bút, phấn,… chúng tôi cũng thường bị đòn vô cớ. Tôi
còn nhớ như in anh kia tên là Thành người rất to, béo và chúng tôi gọi là
“Thành giụt cổ “.
Ấm ức vì bị trấn lột, đòn oan hàng ngày, tôi bàn với 6 người bạn cùng
lớp hôm nay quyết định sẽ dùng số đông đánh trả nếu còn bị áp bức, trấn lột,
tôi đã chuẩn bị đi giày batta, mặc áo thun dài tay… Mỗi người một cây gậy,
khi đi ngang nhà “Thành giụt cổ” tên này và 2 người bạn ngồi chờ sẵn với
cây gậy tre trên tay, xông ra đòi khám từng cặp, tôi đi đầu không cho khám
đồng thời chuyển cặp của tôi ra phía sau.
Tên Thành hô to à thằng này láo nhỉ đồng thời vung chân đá ngang
bụng và quát đồng bọn xông lên trấn áp, do tôi có chuẩn bị kỹ lưỡng và
quyết tâm rất cao nên tôi đã quật Thành bật ngã ngửa đập dầu xuống đất,
vừa bất ngờ, vừa đau, choáng và xấu hổ, tên Thành hét to: Thả tao ra. Tôi
thả Thành ra đứng dậy phủi áo quần và định giang tay đỡ Thành nhưng hắn
gạt tay lồm cồm đứng dậy hô đồng bọn lủi vào vườn. Chúng tôi nhanh
chóng về nhà …
Tối đó, Má tôi phát hiện ra mặt có vài cục sưng, chân tay sướt sát
chảy máu mới tra hỏi thì biết được rõ sự tình. Má tôi căn dặn tự vệ là điều
cần thiết nhưng đánh nhau, thù hận là không tốt đâu! Sáng hôm sau, Má tôi
sắp quà sáng nhiều hơn 2-3 lần ngày thường và dặn tôi đi qua phải xin lỗi vì
làm bạn đau, làm hòa và chia quà với tên Thành.