Nghìn lẻ một đêm
Chương 41
HOÀNG TỬ ADMED VÀ NÀNG TIÊN
PARI-BANOU (TT)
Pari-Banou càng phấn khởi vì những tình cảm của hoàng tử, không
còn nghi ngờ việc chàng vội vã về thăm cha là một lý do đặc biệt để chối bỏ
lòng tin chàng đã hứa. Nàng nói:
- Hoàng tử, chàng cứ đi khi nào chàng muốn nhưng trước hết, đừng
phiền lòng vì vài lời thiếp dặn chàng về chuyến đi. Đầu tiên thiếp nghĩ chưa
đến lúc nói với vua cha về cuộc hôn nhân của chúng ta, về sự khác thường
của thiếp và chỗ chàng ở từ khi xa Người. Mong chàng chỉ nói được sung
sướng, không mong muốn gì hơn và lý do duy nhất trở về là để Người khỏi
lo lắng về số phận của chàng.
Để cùng đi, nàng cho hai mươi kỵ sĩ trang bị tất hộ tống chàng. Khi
mọi việc đã sẵn sàng, hoàng tử Ahmed ôm hôn từ biệt nàng tiên, nhắc lại lời
hứa sẽ mau chóng trở lại. Người ta dắt con ngựa nàng đã cho chuẩn bị sẵn
cho chàng; ngoài việc trang bị yên cương sang trọng, con ngựa cũng đẹp và
đắt giá nhất so với bất cứ con ngựa nào trong chuồng của nhà vua. Chàng
duyên dáng lên ngự a trước sự rất vui về của nàng tiên và ra đi sau khi chào
từ biệt lần cuối.
Đường về hoàng cung không xa, hoàng tử không phải đi lâu. Vào đến
kinh thành, dân chúng vui mừng gặp lại chàng, hoan nghênh nhiệt liệt, phần
lớn bỏ công việc tụ tập thành đám đông hộ tống chàng về đến cung vua. Nhà
vua rất vui mừng ôm hôn chàng, tuy hơi than phiền về nỗi buồn vắng mặt
chàng lâu ngày. Ngài nói thêm:
- Sự vắng mặt càng làm ta đau lòng sau sự thiệt thòi của con về lợi thế
của hoàng tử Ali, anh con, ta sợ con có một hành động tuyệt vọng nào đấy.
- Thưa phụ hoàng, Người cho rằng sau khi mất Nourounnlhar đối
tượng mong mỏi độc nhất của con, con có thể chứng kiến hạnh phúc của Ali
anh con sao? Nếu con có thể lì lợm như thế, ở triều đình, trong thành phố và
cả bệ hạ nữa sẽ nghĩ về mối tình của con như thế nào? Tình yêu là một sự
say mê người ta không rời bỏ được dù muốn; nó chế ngự, làm chủ và không
để người tình có lý trí. Bệ hạ biết khi bắn mũi tên, một điều kỳ lạ đã xảy ra
với con tuy bãi đua ngựa rộng rãi và bằng phẳng đến thế mà không tìm được
mũi tên làm con mất đi lý do về sự công bằng đối với con và các anh. Thất
bại trong số phận nhưng con không mất thì giờ phàn nàn vô ích. Để thoả
mãn nỗi băn khoăn về mũi tên phiêu lưu đó, con lén mọi người một mình trở
lại chỗ cũ tìm nó. Kiếm mãi quanh quẩn chỗ nhặt được tên của các anh
không được con đi mãi gần như theo đường thẳng, hình dung ra nơi mũi tên
có thể rơi. Đã đi hơn một dặm, mắt vẫn nhìn các bên, thỉnh thoảng con lại
quay lại tìm một vật gì đó như mũi tên, rồi lại suy nghĩ nó không thể bắn ra
xa như vậy. Con dừng lại tự nhủ có mất trí không khi cho rằng mình đủ sức
bắn một mũi tên đi xa đến thế khi mà không một anh hùng thời cổ nào và
những người nổi tiếng về sức mạnh đương thời cũng chưa bao giờ vươn tới.
Con ngẫm nghĩ như thế và suýt bỏ việc mình đang làm nhưng rồi con cảm
thấy bị lôi kéo đi dù không muốn. Con đi đến bốn dặm tới cuối bãi bằng có
những tảng núi đá thì thấy mũi tên con bắn nhưng cả chỗ rơi lẫn thời gian
đều không hợp lý. Như vậy thay vì nghĩ bệ hạ bất công đối với con khi tuyên
bố công chúa thuộc về hoàng tử Ali, con cho rằng việc xảy ra đối với con là
một điều bí mật có lợi cho con, con cần phải làm sáng tỏ và con đã biết rõ bí
mật đó không quá xa chỗ ấy. Nhưng đây lại là một bí mật khác mà con khẩn
cầu bệ hạ đừng cho con là xấu vì con không nói ra, chỉ xin Người bằng lòng
được biết con sung sướng và thoả mãn với hạnh phúc của mình. Sống giữa
niềm hạnh phúc đó chỉ một điều làm con băn khoăn là lo bệ hạ không yên
tâm về số phận của con từ khi con mất tích, xa triều đình. Con thấy con có
nhiệm vụ phải về để bây giờ yên lòng. Đây là mục đích đưa con về. Ân huệ
độc nhất con xin Người ban cho là thỉnh thoảng cho con trở về tôn kính
Người và biết tình hình sức khoẻ của Người.
- Con trai ta - Nhà vua nói - ta không thể từ chối lời cầu xin của con,
ta những muốn con quyết định ở lại bên ta thì hơn. Ít nhất con cho ta biết hỏi
tin tức về con ở chỗ nào những lúc con không đến được hoặc khi cần phải có
mặt con.
- Thưa phụ hoàng - Hoàng tử Ahmed lại nói - điều Người hỏi là một
phần trong điều bi1 mật con đã nói. Con khẩn cầu Người cũng cho con im
lặng về điểm ấy, con sẽ trở về luôn, thà bất chợt còn hơn để Người trách con
lơ là khi con cần có mặt.
Vua Ấn Độ không ép hoàng tử về việc ấy nữa. Ông nói:
- Con trai, ta không muốn đi sâu hơn về điều bí mật của con, để con
hoàn toàn làm chủ mình. Con về đây đã đưa lại cho ta một niềm vui lớn đã
tê lâu không cảm nhận được. Con sẽ được hoan nghênh tất cả những lần con
có thể đến mà không tổn hại đến công việc hoặc những vui thú của con.
Hoàng tử Ahmed chỉ ở lại triều đình nhà vua ba ngày, ngày thứ tư
chàng ra đi sớm và nàng tiên Pari- Banou gặp lại chàng thật vui mừng. Nàng
không nghĩ chàng trở lại sớm thế và sự nhanh chóng đó làm nàng tự dằn vặt
đã nghi ngờ chàng thiếu chung thuỷ. Nàng không giấu giếm hoàng tử, thú
nhận sự yếu đuối của mình và xin lỗi chàng. Hai người càng gắn bó với nhau
thắm thiết hơn, người này muốn gì, người kia cũng muốn thế.
Hoàng tử trở lại đã một tháng, nàng tiên Pari-Banou nhận thấy sau khi
kể lại chuyến đi, câu chuyện với vua cha và xin phép thỉnh thoảng về thăm,
chàng không nói gì về nhà vua nữa. Đoán chắc vì dè chừng đối với nàng nên
một hôm nàng bảo chàng:
- Hoàng tử, chàng lãng quên vua cha rồi chăng? Không nhớ lời hứa
thỉnh thoảng đến thăm Người ư? Thiếp vẫn nhớ điều chàng kể lại hôm trở lại
đây nên nhắc chàng đừng để quá lâu chưa thực hiện lời hứa lần trước.
- Nàng ơi - Hoàng tử Ahmed nói với giọng vui vẻ như nàng tiên - ta
không quên lời hứa đâu, thà chịu lời trách của nàng vừa rồi còn hơn bị từ
chối vì vội vã làm nàng phiền lòng phải chấp nhận.
- Hoàng tử, thiếp không muốn chàng giữ kẽ như thế đối với thiếp hơn
nữa. Để việc tương tự không lặp lại, đã một tháng nay chàng không gặp vua
chà, thiếp nghĩ chàng không nên để đợt thăm viếng cách nhau trên một
tháng. Ngày mai chàng đi thăm vua cha đi và hàng tháng chàng cứ tiếp tục
đi thăm như vậy, không cần phải nói với thiếp hoặc chờ thiếp nói, thiếp sẵn
sàng chấp nhận điều ấy.
Hôm sau hoàng tử ra đi cùng đoàn tuỳ tùng lần trước nhưng nhanh
gọn hơn, bản thân chàng cũng trang bị đẹp hơn, được vua cha tiếp đón vui
vẻ, hài lòng như lần trước. Trong nhiều tháng chàng về thăm vua cha như
vậy, bao giờ cũng với đoàn người ngựa sang trọng, rực rỡ hơn.
Cuối cùng một số cận thần của nhà vua xét theo quyền lực của hoàng
tử Ahmed qua những trang bị bề ngoài, lợi dụng nhà vua để cho tự do nói,
đã làm nảy sinh những ngờ vực về chàng trong lòng ngài. Họ nói ngài cần
khôn khéo, phải biết rõ chỗ ở của hoàng tử, chàng dựa vào đâu để chi phí
lớn thế trong lúc không có đất phong và lợi tức ổn định, hình như chàng về
triều chỉ để thách thức vua cha, tỏ ra không cần ngài chu cấp cho một cuộc
sống xứng với hoàng tử và cuối cùng đáng sợ là có thể chàng sẽ xúi giục dân
chúng nổi dậy cướp ngôi vua.
Vua Ấn Độ không hề nghĩ hoàng tử Alimed có thể có một âm mưu
nguy hại như các cận thần muốn làm ngài tin. Ngài nói với họ:
- Các khanh đùa đấy chứ, con trai ta, thương yêu ta, ta tin chắc vào sự
trìu mến và trung thành của chàng nên ta không nhớ đã có điều gì đó làm
chàng bất bình về ta không.
Nghe vua nói vậy, một cận thần thừa dịp tâu lên:
- Thưa bệ hạ tuy Người đã suy xét một cách hợp lý nhất để các hoàng
tử cùng thoả thuận về đám cưới của công chúa Nourounnihar nào ai biết
hoàng tử Ahmed có chấp nhận số phận như hoàng tử Houssain không?
Chàng có thể hình dung chỉ mình xứng đáng được hưởng những bệ hạ đáng
lẽ ưu tiên cho chàng lại để vấn đề cho số phận quyết định nên chàng chịu bất
công.
Ông cận thần ranh mãnh nói thêm:
- Bệ hạ có thể cho rằng hoàng tử Ahmed không thể hiện một sự bất
bình nào, nỗl lo sợ của chúng thần là vô ích, chúng thần đã dễ hốt hoảng và
gợi ra ở bệ hạ những nghi ngờ về hoàng tử con trai Người là sai và có lẽ
không có cơ sở Nhưng thưa bệ hạ, cũng có thể những nghi ngờ ấy có chỗ
dựa chắc chắn đấy. Bệ hạ cũng rõ trong một vấn đề tế nhị và quan trọng như
vậy phải dựa vào điều chắc chắn nhất. Việc hoàng tử giấu giếm có thể đánh
lừa Người và mối nguy cơ còn đáng sợ hơn vì hình như hoàng tử Ahmed ở
không xa kinh thành. Thực thế, nếu Người để ý như chúng thần, Người thấy
sẽ ngay những lần chàng đến,chàng và tuỳ tùng đều tươi tắn, quần áo của họ,
vải phủ ngựa cùng những đồ trang sức ánh lên như vừa trong xưởng làm mới
ra. Ngựa cũng không có vẻ vất vả hơn một cuộc đi dạo. Những dấu hiệu
hoàng tử Ahmed ngay bên cạnh thật rõ ràng, chúng thần nghĩ nếu không
trình với bệ hạ thì chúng thần đã thiếu sót về trách nhiệm bảo vệ Người và
quyền lực quốc gia, xin bệ hạ xét xem nếu thấy phù hợp.
Khi viên đại thần kết thúc lời nói dài dòng của mình, nhà vua nói để
cắt đứt cuộc trao đổi:
- Dù thế nào ta cũng không nghĩ con trai Ahmed của ta độc địa như
các khanh thuyết phục ta. Ta cám ơn những lời khuyên của các khanh, chắc
chắn với ý định tốt.
Nhà vua nói như vậy với các cận thần, không để họ biết lời nói của họ
có tác động đến tâm trí ngài. Nhà vua cũng không hoảng hốt và quyết định
theo dõi hoàng tử Ahmed mà không nói vội tể tướng. Ngài cho gọi mụ phù
thuỷ, mụ được đưa vào phòng ngài theo một cánh cửa bí mật. Nhà vua nói:
- Ngươi đã nói đúng khi khẳng định con trai Ahmed của ta không chết
và ta chịu ơn ngươi, bây giờ ngươi hãy tạo cho ta một niềm vui khác. Từ khi
gặp lại, hoàng tử hàng tháng vẫn đến thăm ta nhưng không nói hiện ở đâu
mà ta cũng không muốn buộc chàng phải nói điều bí mật ấy. Ta biết ngươi
khá khôn ngoan để thoả mãn sự tò mò của ta mà chàng hay bất cứ một ai
trong triều đình cũng không hay biết. Ngươi biết chàng đang ở đây, thường
ra về không chào từ biệt ta hoặc một người nào trong triều, ngươi đừng để
mất thì giờ ngay hôm nay đón đường hoàng tử xem chàng về đâu và cho ta
biết kết quả.
Ra khỏi hoàng cung, mụ phù thuỷ đến ngay chỗ hoàng tử đã tìm thấy
mũi tên, giấu mình trong những tảng đá để không ai thấy mình.
Ngày hôm sau hoàng tử Ahmed ra đi từ bình minh, theo thói quen
không chào từ biệt vua cha hoặc đại thần nào. Mụ phù thuỷ thấy chàng đi
tới, nhìn theo mãi cho đến khi chàng và tuỳ tùng đi khuất.
Thấy những tảng đá hình thành một hàng rào chắn những người trần,
người hay ngựa đều không vào được vì dốc đứng, mụ phù thuỷ phán đoán
chắc hoàng tử vào trong hang hoặc một căn hầm ngẩm mà các thần tiên xây
dựng thành chỗ ở. Nghĩ thế khi thấy hoàng tử và tuỳ tùng mất hút, mụ rời
khỏi chỗ nấp đi thẳng lại đoạn hõm họ đi vào, bước đến tận chỗ chia la thành
ngõ ngách, nhìn tứ phía, đi đi lại lại nhiều lần. Mặc dù nhanh nhẹn, mụ
không thấy có lối nào vào hang, cả cánh cửa sắt hoàng tử thấy trước đây
cũng không có. Chính vì cánh cửa ấy chỉ những người đàn ông mới thấy,
đặc biệt là những người đàn ông có thể được nàng tiên Pali-Banou có cảm
tình còn đàn bà thì không trông thấy được.
Mụ phù thuỷ nghĩ tìm tòi thêm cũng vô ích, đành trở về trình bày với
vua về sự phát hiện của mình. Mụ kể lại việc làm của mình và nói thêm:
- Thưa bệ hạ, Người cũng rõ qua những điều đã thấy, thần không khó
khán lắm trong việc tìm hiểu hành vi của hoàng tử Ahmed. Bây giờ thì thần
chưa nói được gì. Thần muốn để bệ hạ biết rõ mà không nghi ngờ gì được.
Thần xin Người cho thời gian và lòng kiên trì và cho phép thần làm mọi việc
mà không hỏi gì về cách thức thần dự định tiến hành.
Nhà vua chấp nhận theo yêu cầu của mụ phù thuỷ. Ngài bảo:
- Ngươi được chủ động, cứ đi và làm theo cách ngươi thấy thích hợp.
Ta kiên trì chờ đợi những lời hứa hẹn của ngươi.
Để khuyến khích, nhà vua tặng mụ một viên kim cương đắt giá, và nói
rằng đó chỉ là món quà trong lúc chờ đợi khen thưởng đầy đủ khi công việc
hoàn thành.
Biết hoàng tử Ahmed mỗi tháng về thăm triều đình vua cha một lần,
mụ phù thuỷ chờ cho tháng này qua đi. Một vài ngày trước cuối tháng, mụ
tới chân tảng đá chỗ mất hút hoàng tử và tuỳ tùng, chờ ở đấy với một kế
hoạch dự định tiến hành.
Ngày hôm sau, như thường lệ hoàng tử Ahmed ra khỏi cánh cửa sắt
với đoàn tuỳ tùng quen thuộc, đi qua gần mụ phù thuỷ chàng vốn không
quen. Thấy mụ nằm đấy đầu tựa vào tảng đá, rên rỉ như người bị đau nặng,
chàng thương hại quay lại chỗ mụ ta hỏi đau như thế nào và cần giúp đỡ gì.
Mụ phù thuỷ, không ngẩng đầu lên, nhìn hoàng tử một cách đáng
thương tâm, giọng ngắt quãng trả lời như khó thở nói rằng mụ đi từ nhà ra
thành phố, giữa đường bị cơn sốt rất nặng, không còn sức phải dừng lại
trong tình trạng rất xa dân cư không hy vọng được cứu chữa.
- Này bà - Hoàng tử Ahmed nói - bà không xa nơi cứu chữa như bà
tưởng đâu. Để tôi cho bà thấy, rất gần đây cô một chỗ người ta sẽ chữa cho
bà, thậm chí rất mau khỏi đấy. Bà dậy ngồi lên phía sau ngựa của một người
chúng tôi Nghe hoàng tử Ahmed nói thế, mụ phù thuỷ muốn biết chỗ chàng
ở, chàng làm gì và số phận ra sao, nên vờ đau quá cố gắng ngồi dậy nhận
ngay việc làm ơn ấy. Cùng lúc đó hai kỵ sĩ nhảy xuống giúp mụ đứng lên
đưa lên sau lưng ngựa một người khác. Trong lúc họ lên ngựa, hoàng tử
quay lại đi đầu, đến trước cánh cửa sắt có một kỵ sĩ ra bước tới trước. Chàng
đi vào, không xuống ngựa bảo một kỵ sĩ vào báo chàng muốn gặp nữ chủ.
Nàng tiên Pari-Banou chạy vội ra, không hiểu vì sao, hoàng tử trở lại
sớm thế. Không để nàng hỏi, chàng nói ngay:
- Nữ hoàng của ta, hoàng tử nói vừa chỉ vào mụ phù thuỷ đã được hai
người đỡ xuống ngựa, ta mong nàng cũng thương hại bà này như ta. Ta vừa
gặp bà ta trong tình trạng đau đớn, và đã hứa sẽ chăm sóc bà ấy lúc đang
cần. Ta nhờ nàng, đừng bỏ rơi bà ta.
Nàng tiên nhìn vào người đàn bà nói là đau ốm trong lúc hoàng tử nói,
ra lệnh cho hai thị nữ đưa bà ta vào một phòng trong lâu đài và chăm sóc
như đối với chính nàng.
Hai thị nữ làm theo lệnh vừa nhận được. Pari-Banou lại gần hoàng tử
nhỏ giọng nói:
- Hoàng tử, thiếp hoan nghênh lòng thương người xứng đáng với
chàng và nguồn gốc của chàng và thiếp vui lòng đáp ứng với ý định tốt ấy
nhưng cho phép thiếp nói với chàng thiếp rất sợ ý định tốt ấy không được
đền đáp xứng
đáng. Thiếp thấy người đàn bà này có vẻ không đau ốm như bà ta tỏ
ra thế và thiếp rất lầm nếu bà không làm quá đi để làm hại chàng. Nhưng
chàng đừng ngại, dù người ta có mưu mô như thế nào để phản lại chàng, cứ
tin chắc thiếp sẽ giải thoát cho chàng khỏi mọi cạm bẫy. Chàng cứ đi, tiếp
tục hành trình của mình.
Lời nói đó không làm hoàng tử hốt hoảng, chàng lại nói:
- Nữ hoàng của ta, ta không nhớ đã làm hại ai và cũng không có ý
định ấy nên nghĩ chẳng có ai muốn làm hại mình, dù sao ta vẫn không thôi
làm điều tốt khi có dịp.
Nói xong chàng từ biệt nàng tiên trở lại con đường bị gián đoạn vì mụ
phù thuỷ và một lúc sau cùng tuỳ tùng đến hoàng cung. Nhà vua tiếp đón
chàng gần như bình thường cố gắng không lộ ra những nghi ngờ các cận
thần gây ra cho ngài.
Hai thị nữ theo lệnh nàng tiên đưa mụ phù thuỷ vào một gian phòng
đẹp, trang trí sang trọng. Lúc đầu họ để mụ ngồi lên một chiếc xô pha tựa
vào gối gấm vàng. Sau đó họ giúp mụ nằm lên giường (vì mụ phù thuỷ vẫn
giả vờ đang sất cao mệt mỏi), một người ra ngoài một lúc đưa vào một cốc
nước cho mụ trong lúc người kia đỡ mụ ngồi lên.
- Bà uống cốc nước này đi - Thị nữ nói - đây là nước giếng Sư Tử, sốt
nào cũng chữa khỏi. Không đầy một giờ bà sẽ thấy tác dụng ngay.
Mụ phù thuỷ muốn giả vờ như thật, phải để đề nghị nhiều lần giả như
ghê sợ phải uống thuốc. Cuối cùng mụ cầm chiếc cốc, uống hết nước, vừa
lắc đầu mạnh như cố gắng lắm. Khi mụ đã nằm lại, hai thị nữ đắp chăn kỹ
cho mụ và người đưa nước uống nói:
- Bà cứ ngủ đi, nếu muốn ngủ. Chúng tôi để bà yên tĩnh, hy vọng
khoảng một giờ nữa chúng tôi trở lại thấy bà đã hoàn toàn khỏi bệnh.
Mụ phù thuỷ không phải đến để ốm lâu mà chỉ để thăm dò chỗ ở của
hoàng tử và nguyên nhân buộc chàng phải giấu vua cha, thấy mình đã biết
khá rõ, muốn nói ngay liều thuốc đã có tác dụng, muốn ra về để báo cáo kết
quả với nhà vua. Vì người ta không nói nước có tác dụng ngay nên mụ đành
chờ hai thị nữ trở vào.
Hai người thị nữ đến theo giờ đã nói, thấy mụ phù thuỷ đã ngồi dậy
trên ghế, mặc quần áo tử tế và đứng lên khi thấy họ bước vào. Mụ kêu lên:
- Chà, nước- thuốc thật hay, có hiệu quả sớm hơn nhiều so với lời các
cổ nói, tôi phải nóng lòng chờ, đã đến lúc nhờ các cô dẫn, tôi vào gặp nữ chủ
để cám ơn đã được chữa khỏi bệnh như có phép lạ, tôi phải tiếp tục đi.
Hai thị nữ, cũng là các nàng tiên như chủ của họ, sau khi thể hiện vui
mừng vì mụ chóng khỏi bệnh, đi trước dẫn đường qua nhiều gian phòng, tất
cả đều lộng lẫy, họ vào phòng khách đẹp nhất và trang bị sang trọng nhất –
trong lâu đài.
Pari-Banou ở trong phòng khách, ngồi trên một ngai vàng, trang điểm
thêm những kim cương, hồng ngọc, ngọc trai kích thước khác thường, bên
phải, trái có một số lớn nàng tiên, tất cả đều đẹp tuyệt vời và quần áo lộng
lẫy. Thấy bao nhiêu màu sáng chói và oai vệ, mụ phù thuỷ không chỉ loá mắt
mà sững sờ cả người, quỳ xuống trước ngai vàng không mở được miệng để
cám ơn như đã dự định. Pari-Banou miễn cho mụ khỏi phiền hà, lên tiếng:
- Này bà, ta vui lòng gặp dịp bà phải đến đây và thấy bà đã hồi phục
để tiếp tục lên đường. Ta không giữ bà lại nhưng có lẽ bà không phiền lòng
được thấy lâu đài của ta. Bà đi với cáo thị nữ của ta; họ sẽ đưa bà đi xem.
Mụ phù thuỷ vẫn sững sờ: quỳ lạy lần thứ hai, trán cúi sát tấm thảm
phủ chân ngai vàng chào tạm biệt, không đủ sức và can đảm nói một lời, để
hai nàng tiên dẫn đi. Mụ kinh ngạc và luôn miệng tấm tắc khen từng gian
phòng, cũng đầy những của cải và vẻ đẹp mà hoàng tử Ahmed đã thấy khi
nàng tiên Pari- Banou dẫn chàng đi tham quan lâu đài lần đầu. Điều làm mụ
thán phục hơn là sau khi được xem toàn bộ lâu đài, mụ nghe hai nàng tiên
nói những gì thấy ở đây chỉ là hình mẫu về sự sống lớn và quyền lực của nữ
chủ họ, trong quốc gia mênh mông. Nàng có những lâu đài khác nhiều
không kể xiết, tất cả đều kiến trúc kiểu dáng khác nhau không kém phần đẹp
lộng lẫy.Vừa nói một số chi tiết họ vừa đưa mụ ra cánh cửa sắt mà hoàng tử
đã dẫn mụ vào, mở cửa chúc mụ lên đường mạnh khoẻ và họ chia tay nhau.
Đi mấy bước, mụ phù thuỷ ngoảnh lại quan sát để nhận rõ cánh cửa
nhưng vô ích, cửa đã trở thành không trông thấy được đối với mụ cũng như
mọi người phụ nữ khác. Mụ đành trở về gặp nhà vua theo đường tắt, khá hài
lòng đã đạt yêu cầu. Mụ được đưa vào cửa bí mật của lâu đài. Nghe tin mụ
đến, nhà vua đến gặp, thấy nét mặt buồn ngài đoán không có kết quả và nói
với mụ:
- Nhìn thấy bà, ta cho rằng chuyến đi của bà không được việc, không
làm rõ được điều ta chờ đợi.
- Thưa bệ hạ - mụ phù thuỷ đáp - Người cho phép thần không nói về
tâm trạng của thần khi thực hiện việc thần được giao làm vinh dự cho thần
mà xin trình bày thật thà những gì thần làm, không bỏ quên đíều gì để xứng
đáng với sự uỷ thác của Người và mọi việc đã xảy ra như thế nào. Việc
Người thấy nét mặt thần buồn do một nguyên nhân khác chứ không vì công
việc không kết quả, mong Người sẽ hài lòng. Thần không nói về nguyên
nhân; câu chuyện thần kể sẽ làm Người biết rõ nếu Người bình tĩnh nghe
cho.
Mụ phù thuỷ bèn kể với vua Ấn Độ mình đã vờ bị đau ốm ra sao,
được hoàng tử Ahmed thương hại, cho dẫn vào một chỗ ở dưới mặt đất, giới
thiệu và uỷ thác cho một nàng tiên sắc đẹp không gì trên trần đời sánh nổi
chăm sóc mụ. Nàng tiên lệnh cho hai tiên nữ cùng đi phụ trách việc chạy
chữa mụ cho đến khi bình phục, thái độ tỏ ra chỉ có từ một người vợ đối với
người chồng.
Mụ hơi cường điệu sự ngạc nhiên của mình khi thấy mặt ngoài lâu đài
của nàng tiên, cho rằng không lâu đài nào trên đời sánh bằng trong lúc hai
tiên nữ xốc tay hai bên người mụ như một bệnh nhân không bước được nếu
không có họ hỗ trợ. Mụ kể chi tiết sự sốt sắng của họ giúp đỡ mụ khi ở
phòng mụ được đưa vào, cốc nước thuốc họ cho uống và tác dụng chữa khỏi
nhanh chóng cũng giả vờ như căn bệnh tuy mụ tin chắc vào hiệu nghiệm của
nước thuốc, vào sự uy nghi của nàng tiên ngồi trên ngai vàng trang trí đá quý
giá trị hơn hẳn mọi tài sản của vương quốc Ấn Độ. Cuối cùng mụ nói về
những của cải vô biên không ước tính được chung cũng như riêng trong lâu
đài bao la.
Mụ phù thuỷ kết thúc kết quả về nhiệm vụ của mình và nói tiếp: Thưa
bệ hạ, Người nghĩ thế nào về tài sản vô giá của nàng tiên? Có lẽ Người sẽ
cho là đáng khâm phục và vui vì vận may của hoàng tử Ahmed con trai
người được hưởng thụ chung với nàng tiên. Riêng thần, xin khẩn cầu bệ hạ
tha tội cho dám tỏ ra nghĩ khác hẳn, thậm chí sợ có thể hoàng tử sẽ gặp tai
hoạ. Và chính vì vậy thần không giấu được nỗi lọ lắng mà Người đã nhận
thấy. Thần nghĩ rằng hoàng tử với bản chất tốt tự nhiên, không thể tiến hành
việc gì chống lại bệ hạ nhưng ai biết được với sự hấp dẫn, trìu mến và quyền
lực đã chiếm được tâm trí chồng, nàng tiên ấy không gợi lên ý định nguy
hiểm thay chỗ của bệ hạ, chiếm lấy vương quốc Ấn Độ. Xin Người hết sức
lưu ý về một việc quan trọng như thế.
Dù tin chắc vào bản chất tốt đẹp của hoàng tử Ahmed, vua Ấn Độ
không khỏi bị lời mụ phù thuỷ tác động. Ngài cho mụ lui xuống vừa nói:
“Ta cám ơn ngươi về công khó nhọc và về lời khuyên. Ta biết tầm quan
trọng của điều ấy nên không thể giải quyết mà không bàn bạc”.
Khi người ta báo tin mụ phù thuỷ đến, ngài đã trao đổi với những cận
thần đã nêu lên những nghi ngờ về hoàng tử con trai ngài. Sau khi mụ phù
thuỷ trình bày sự việc, ngài cho gọi họ tới cho họ biết tình hình và cũng nói
cả chuyện sợ nàng tiên làm tâm trí hoàng tử thay đổi và nêu chuyện đề
phòng việc không hay bằng cách nào.
Một trong những cận thần thay mặt tất cả trả lời:
- Để đề phòng việc không hay, thưa bệ hạ, vì Người biết ai có thể trở
thành thủ phạm, vốn đang ở trong triều và Người có quyền làm, Người
không nên ngần ngại ít nhất cũng cho bắt giam lại trong ngục tối suốt quãng
đời còn lại, thần không muốn nói là giết đi sợ có tiếng vang quá lớn.
Những cận thần khác đồng thanh hoan nghênh ý kiến đó.
Mụ phù thuỷ thấy biện pháp ấy quá tàn bạo, xin phép nói:
- Thưa bệ hạ, thần chắc chắn vì sốt sắng cho lợi ích của bệ hạ mà các
đại thần đề nghị Người cho bắt giam hoàng tử Ahmed. Nhưng các vị ấy
không thấy khi bắt hoàng tử là đồng thời phải bắt cả những người đi theo
chàng mà họ lại là các vị thần. Các vị nghĩ dễ dàng bắt được họ chăng? Với
tính chất vốn có họ sẽ biến mất và đi báo với nàng tiên nữ chủ về việc nhục
mạ chồng nàng. Nàng tiên sẽ để yên không báo thù ư? Nếu có cách nào đó,
ít gây ầm hơn, bệ hạ có thể vạch rõ những ý đồ xấu của hoàng tử Ahmed mà
không ai ngờ được ý định của bệ hạ có lẽ phù hợp hơn. Nếu bệ hạ tin lời
thần khuyên do những thần tiên có những điều người đời không làm nổi,
Người khích hoàng tử nhờ nàng tiên làm điều gì thật cao xa với lý do vì lợi
ích chung mà hoàng tử có nhiệm vụ. Ví dụ mỗi lần bệ hạ muốn ra trận,
Người buộc phải chi phí rất lớn về cờ, tăng bạt cho cả đoàn quân cả lạc đà,
lừa ngựa để hành quân. Phải chăng nên bảo hoàng tử, với của cải chàng có
được chỗ nàng tiên, chàng hãy kiếm một lá cờ cầm tay mà phủ được hết
đoàn quân. Nếu hoàng tử đem lá cờ đến, ta lại còn bao nhiêu yêu cầu loại ấy
có thể đòi hỏi nữa, cho đến lúc chàng lâm vào những khó khăn không thực
hiện được, dù nàng tiên đã cướp chàng đi giàu có và sáng tạo đến mức nào.
Như vậy chàng sẽ xấu hổ, đành suốt đời ở bên cạnh nàng tiên không dám
xuất hiện ngoài đời nữa, bệ hạ không còn lo gì hoạt động của chàng và
người ta không thể chê trách Người làm đổ máu một đứa con trai hoặc cấm
cố con suốt đời.
Mụ phù thuỷ nói xong, nhà vua hỏi các cận thần có cách gì đề nghị
hơn không và thấy họ im lặng, ngài quyết định theo lời khuyên của mụ phù
thuỷ, có vẻ hợp lý hơn vả lại điều đó cũng phù hợp với sự nhẹ nhàng ngài
vẫn dùng trị nước.
Ngày hôm sau hoàng tử Ahmed đến trình vua cha đang họp bàn với
các cận thần, chàng lại ngồi gần nhà vua và sự có mặt của chàng không cản
trở hội đồng trao đổi nhiều vấn đề trong một lúc nữa. Sau đó nhà vua lên
tiếng nói với hoàng tử:
- Con trai ta, khi con về cất cho ta nỗi buồn sâu sắc vì vắng con lâu
ngày, con giữ bí mật nơi con ở, ta hài lòng được gặp lại con và biết con thoả
mãn về số phận mình, ta không muốn đi sâu vào điều con muốn giữ kín. Ta
không hiểu vì lý do gì con có thể như vậy với một người cha luôn quan tâm
đến hạnh phúc của con. Bây giờ ta biết hạnh phúc ấy, ta vui mừng cho con
và chấp nhận việc con thành hôn với một nàng tiên xứng đáng được yêu,
giàu có và quyền lực đến thế như ta được Người ta báo lại. Ta có quyền lực
thật nhưng không thể tạo cho con một cuộc hôn nhân như vậy. Với dòng dõi
của con, có ai khác ngoài một người cha như ta mơ ước điều ấy, ta mong con
không những sống với ta hiếu thảo như cho đến nay con vẫn làm mà còn
dùng tiền nong con có được bên cạnh nàng tiên vợ con để hỗ trợ ta những
lúc cần thiết và hôm nay ta muốn con đưa vốn liếng ra thử thách. Con cũng
biết chi phí rất lớn, không nói đến sự lúng túng mà tướng tá của ta và cả bản
thân ta phải gánh chịu những lần đưa quân ra chiến trường để cung cấp cờ,
tàng bạt, lạc đà và những vật chở khí cụ khác. Nếu con quan tâm đến việc
làm vui lòng ta, ta chắc con không khó khăn gì nói với nàng tiên cho con
một lá cờ nắm trong tay mà che phủ được toàn đoàn quân của ta nhất là khi
con cho nàng biết lá cờ đó đành cho ta. Khó khăn của việc đó chắc sẽ không
làm con từ chối. Mọi người đều biết thần tiên có quyền lực làm nên những
điều kỳ lạ nhất.
Hoàng tử Ahmed không ngờ vua cha đòi hỏi chàng một điều như thế,
chàng thấy điều đó có vẻ rất khó khăn nếu không nói không thể được. Thực
vậy, tuy chàng biết quyền lực của thần tiên rất lớn nhưng nghi ngờ nàng có
thể làm ra một lá cờ như vua đề nghị. Vả lại cho đến lúc đó chàng chưa hề
yêu cầu Pari- Banou điều gì. Chàng chỉ hài lòng về những cử chỉ luôn luôn
yêu chàng say mê, không quên xác định đền đáp lại nàng hết lòng, không
nghĩ đến lợi ích gì khác ngoài việc giữ gìn trân trọng lòng quý mến ấy. Vì
vậy chàng rất lúng túng khi trả lời:
- Thưa bệ hạ, con giữ km việc đã xảy ra với con và xung quanh,
trường hợp con đã tìm được mũi tên vì con thấy không cần thiết trình bày rõ
với Người. Con không rõ do đâu mà bí mật ấy được báo cáo với bệ hạ con
không giấu giếm điều người ta nói là sự thực. Con là chồng của một nàng
tiên, con yêu nàng và chắc chắn nàng cũng yêu con. Nhưng về tiền nong con
có được từ nàng như bệ hạ nghĩ thì con không thể nói gì được. Vì không chỉ
con không sử dụng mà con cũng không hề có ý nghĩ đó và con mong Người
miễn cho con đụng chạm tới, để cho con hưởng niềm hạnh phúc yêu và được
yêu, không quan tâm đến việc gì khác. .Nhưng điều mà một người cha yêu
cầu là mệnh lệnh đối với một đứa con trai như con, con cho là có nhiệm vụ
phải vâng lời về mọi việc. Mặc dù con rất chán ngán việc đó, con sẽ đề nghị
với vợ con làm theo yêu cầu của bệ hạ nhưng con không dám hứa là sẽ có.
Và nếu con không được vinh dự đến thăm Người thì đó là dấu hiệu con
không đạt hiệu quả mong muốn, xin bệ hạ gia ân tha thứ cho con trước và
xem như Người đã đưa con đến tình trạng cuối cùng ấy.
Nhà vua lại nói với hoàng tử:
- Con trai, ta rất phiền lòng vì yêu cầu của ta gây cho con không vui
và có thể ta sẽ không được gặp lại con. Ta thấy rõ con không biết đến quyền
một người chồng đối với vợ, vợ con tỏ ra chỉ yêu con rất ít nếu nàng từ chối
một việc không là gì đối với quyền lực của nàng mà con yêu cầu vì yêu mến
ta. Con bỏ lối dè dặt đi, chỉ do con nghĩ không được yêu như con yêu thôi.
Con cứ đề nghị và sẽ thấy nàng tiên yêu con hơn con nghĩ và nên nhớ do
không yêu cầu, người ta sẽ thiệt thòi nhiều lợi thế lớn. Con cứ suy ra, nếu
nàng đòi hỏi gì con sẽ không từ chối vì con yêu nàng thì nàng cũng không từ
chối điều gì con yêu cầu vì nàng yêu con.
Lời nói của nhà vua không thuyết phục được hoàng tử Ahmed. Chàng
muốn người ta đòi hỏi chàng điều gì khác hơn là làm mất lòng Pari-Banou
thân yêu của chàng. Cảm thấy buồn, chàng rời hoàng cung sớm hơn thường
lệ hai ngày. Gặp chồng, nàng tiên cho đến nay bao giờ cũng thấy chàng về
với mình nét mặt hoan hỉ, hỏi về nguyên nhân sự thay đổi đó. Thay vì trả lời,
chàng hỏi thăm sức khoẻ của nàng với thái độ cho thấy chàng không muốn
cho biết. Nàng nói:
- Thiếp sẽ trả lời câu hỏi của chàng khi nào chàng trả lời câu hỏi của
thiếp.
Hoàng tử chống chế khá lâu nói rằng không có việc gì nhưng chàng
càng giấu giếm nàng càng hối thúc.
- Thiép không thể nhìn chàng trong tình trạng này - Nàng nói - Chàng
hãy nói điều gì làm mình phiền lòng để thiếp xoá bỏ nguyên nhân dù đến thế
nào: chắc điều phải thật khác thường nếu không phải là cái chết của phụ
hoàng. Nếu thế thiếp sẽ cố giúp phần và thời gian sẽ an ủi chàng.
Hoàng tử Ahmed không thể chống chế lâu hơn trước sự gặng hỏi nhiệt
tình của vợ. Chàng nói:
- Nàng ạ, Chúa kéo dài cuộc sống của vua cha và ban phúc cho Người
đến suốt đời? Ta từ biệt Người khi Người đầy sức sống và hoàn toàn khoẻ
mạnh, không phải vì điều đó mà ta buồn. Chính bản thân phụ hoàng là
nguyên nhân làm ta rất chán ngán vì Người buộc ta phải quấy rầy nàng.
Trước hết, nàng biết là ta cẩn thận giấu Ngựời về hạnh phúc ta được gặp
nàng, yêu nàng và nhận ân huệ, tình yêu của nàng, chúng ta cùng đưa lại
niềm tin cho nhau nhưng không biết do đâu mà Người biết được mọi
chuyện.
Nàng tiên Pari-Banou ngắt lời chàng:
- Còn thiếp, thiếp biết điều đó. Chàng có nhớ điều thiếp đã nói về
người đàn bà làm chàng tin bị đau ốm và thương hại: chính bà ta báo với vua
cha những gì chàng đã giấu Người. Thiếp đã nói bà ta không đau ốm gì như