Tải bản đầy đủ (.doc) (13 trang)

Tuyển thơ Võ Quảng

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (112.5 KB, 13 trang )

Anh Đom đóm
Mặt trời gác núi
Bóng tối lan dần
Anh Đóm chuyên cần
Lên đèn đi gác
Theo làn gió mát
Anh đi rất êm
Đi suốt một đêm
Lo cho người ngủ
Bờ tre rèm rủ
Yên giấc Cò con
Một đàn chim non
Trong cây nổi ngáy
Ao không động đậy
Lau lách ngủ yên
Một chú chim Khuyên
Nằm mê ú ớ
Tiếng chị Cò bợ:
- "Ru hỡi! Ru hời!
Hỡi bé tôi ơi
Ngủ cho ngon giấc!"
Ngoài sông thím Vạc
Lặng lẽ mò tôm
Bên cạnh sao Hôm
Long lanh đáy nước
Từng bước, từng buớc
Vung ngọn đèn lồng
Anh Đóm quay vòng
Như sao bừng nở
Như sao rực rỡ
Rung giữa vườn cam


Rung dọc bờ xoan
Vườn cau, vườn mít
Gà đâu rộn rịp
Gáy sáng đằng đông
Tắt ngọn đèn lồng
Đóm lui về nghỉ
Nguồn: Tuyển tập Võ Quảng, Nxb Văn học, 1998
i hoạt động trên địa bàn rừng núi vào thời điểm đêm hôm khuya
khoắt thường cặp kè bên mình chiếc đèn pin. Chiếc
Đôi tay mẹđèn này một phần giúp họ
thuận tiện hơn trong việc đi lại nhưng chủ yếu vẫn là giúp họ phát
hiệ
Mẹ làm suốt ngày
Đôi tay không ngớt
Một tay đun bếp
Một tay bế em
Một tay cào rơm
Một tay cấy mạ
Một tay khâu vá
Một tay băm bèo
Một tay nuôi heo
Một tay cuốc đất
Một tay đắp đập
Một tay khai mương
Một nắng hai sương
Tay làm không ngớt
Cha tôi về phép
Thấy việc gọn gàng
Khoe với họ hàng
Mẹ tôi đảm lắm!n

Bờ tre làng
Buổi sớm lúc sương tan
Bờ tre làng lấp lánh
Đổ lại đàn cò trắng
Tre như nở bừng hoa
Sáo sậu nổi hát ca
Tre rung rinh trời sáng
Lời họa mi loáng thoáng
Tre phe phẩy đung đưa
Cu cườm hát giữa trưa
Tre họa lời kĩu kịt
Bờ tre trông đẹp nhất
Đứng giữa ánh trăng thu
Trăng tròn êm như ru
Treo trên tre lồng lộng
Nguồn: Tuyển tập Võ Quảng, Nxb Văn học, 1998
Báo mưa
Con cóc
Đánh một phóc
Như bật lò xo
Cái bụng cóc to
Tròn như cái trống
Cái miệng khoét rộng
Như miệng bùng binh
Ngoài hiên thình lình
Nổi lên: Ọc, ọc!
- Tôi là con cóc
Tôi báo trời mưa!
Trời đang nắng trưa
Bỗng dưng tối mịt

Mưa đâu rối rít
Khắp ngả kéo về
Ai nấy hả hê
Đồng không thiếu nước!
Đất trời quạt mát
Lúa tốt bời bời
Con cóc mày ơi
Báo mưa giỏi thật!
Nguồn: Tuyển tập Võ Quảng, Nxb Văn học, 1998m
ục tiêu hay những hiện tượng nghi vấn. Bỡi lẽ ấy mà những lúc cần
thiết chiếc đèn trong tay họ mới bật lên,
Mời vào
M
- Cốc, cốc, cốc!
- Ai gọi đó?
- Tôi là Thỏ
- Nếu là Thỏ
Cho xem tai
- Cốc, cốc, cốc!
- Ai gọi đó?
- Tôi là Nai
- Thật là Nai
Cho xem gạc
- Cốc, cốc, cốc!
- Ai gọi đó?
- Tôi là Vạc
- Đúng là Vạc
Cho xem chân
- Cốc, cốc, cốc!
- Ai gọi đó?

- Tôi là Gió
- Xin mời vào!
Kiễng chân cao
Trèo qua cửa
Cùng soạn sửa
Đón trăng lên
Quạt mát thêm
Hơi biển cả
Reo hoa lá
Đẩy buồm thuyền
Đi khắp miền
Làm việc tốt
Nguồn: Tuyển tập Võ Quảng, Nxb Văn học, 1998
Mẹ về đến nhà
Mẹ về đến nhà
Con chó chạy ra
Vui mừng quấn quít
Con gà con vịt
Quấn chặt lấy chân
Theo mẹ ra sân
Theo mẹ vào bếp
Mẹ mời đi hết
Chúng cứ lăn vào
Kêu lên ồn ào:
- "Mẹ ơi, đói quá!
Mẹ ơi, đói quá!"
Mẹ gọi tất cả
Đãi một mo cơm
Ăn xong kêu lên:
- "Mẹ ơi, đói quá!

Mẹ ơi, đói quá!"
Nguồn: Tuyển tập Võ Quảng, Nxb Văn học, 1998 ục đích là để
các đối tượng phạm tội không dễ phát hiện sự có mặt hoặc di
chuyển của họ. Và cách sử dụng đèn “ lập loè” như thế càng khiến
sự liên tưởng công việc của họ với hoạt động của đom đóm có
điểm gần gũi. Tuy nhiên, mọi sự liên tưởng nào cũng có giới hạn.
Thông qua việc “tuần tra canh gác” của đom đóm, nhà thơ Võ
Quảng muốn ca ngợi vẻ thanh bình của thế giới cây cỏ, chim
muông và sự thể chỉ dừng ở đó mà thôi.
Hãy xem, dưới cặp mắt của nhà thơ Võ Quảng, khi màn đêm
buông xuống, thế giới tự nhiên cũng như thế giới của con người
cũng có cảnh ru hời và tất cả những điều ấy đã diễn ra trước mắt
của đom đóm trong vai người “lên đèn đi gác” giữ bình yên cho
cuộc sống.
Bóng tối lan dần
Anh Đóm chuyên cần
Lên đèn đi gác.
Theo làn gió mát
Đóm đi rất êm
Đi suốt một đêm
Lo cho người ngủ.
Đom đóm là một loài bọ cánh cứng, bụng phát ra ánh sáng lập loè
và hoạt động về đêm. Từ đặc điểm trên, nhà thơ Võ Quảng đã liên
tưởng đến hoạt động của lực lượng tuần tra canh gác.
Vì rằng người tuần tra canh gác – nhất lại là người hoạt động trên
địa bàn rừng núi vào thời điểm đêm hôm khuya khoắt thường cặp
kè bên mình chiếc đèn pin. Chiếc đèn này một phần giúp họ thuận
tiện hơn trong việc đi lại nhưng chủ yếu vẫn là giúp họ phát hiện
mục tiêu hay những hiện tượng nghi vấn. Bỡi lẽ ấy mà những lúc
cần thiết chiếc đèn trong tay họ mới bật lên, mục đích là để các đối

tượng phạm tội không dễ phát hiện sự có mặt hoặc di chuyển của
họ. Và cách sử dụng đèn “ lập loè” như thế càng khiến sự liên
tưởng công việc của họ với hoạt động của đom đóm có điểm gần
gũi. Tuy nhiên, mọi sự liên tưởng nào cũng có giới hạn. Thông qua
việc “tuần tra canh gác” của đom đóm, nhà thơ Võ Quảng muốn ca
ngợi vẻ thanh bình của thế giới cây cỏ, chim muông và sự thể chỉ
dừng ở đó mà thôi.
Hãy xem, dưới cặp mắt của nhà thơ Võ Quảng, khi màn đêm
buông xuống, thế giới tự nhiên cũng như thế giới của con người
cũng có cảnh ru hời và tất cả những điều ấy đã diễn ra trước mắt
của đom đóm trong vai người “lên đèn đi gác” giữ bình yên cho
cuộc sống.
Tiếng chị Cò Bợ
“Ru hỡi! Ru hời
Hỡi bé tôi ơi
Ngủ cho ngon giấc”.
Một sự thanh bình trải dài, trong đó giấc ngủ của muôn loài được
đảm bảo “an toàn” tuyệt đối. Tuy nhiên, bên cạnh đó tác giả chú ý
khắc hoạ hình ảnh những đối tượng chịu thương chịu khó kiếm ăn
trong đêm hôm. Điển hình ở đây là “thím Vạc”. Hình ảnh thím
hiện lên thật đẹp gởi có sự đồng cảm của thiên nhiên tạo vật.
Ngoài sông thím Vạc
Lặng lẽ, mò tôm
Bên cạnh sao Hôm
Long lanh đáy nước
Nói đồng cảm bởi sao Hôm không chỉ rực sáng trên trời mà còn
“long lanh đáy nước”, giúp thím Vạc sáng mắt hơn khi kiếm mồi,
đặc biệt là với loài tôm, một loài có màu sắc dễ lẫn vào màu nước.
Cứ như vậy, từng bước, từng bước, vung ngọn đèn lồng suốt
một đêm, theo luồng gió mát, Đom Đóm được chứng kiến bao

nhiêu cảnh tượng. Và niềm vui bởi những điều tai nghe mắt thấy
dường như phát lộ cả trong điệu bay, trong ánh sáng phát ra trên
mình anh Đom Đóm
Anh Đóm quay vòng
Như sao bừng nơ
Vậy là, chỉ trong hai khổ thơ liền nhau, bác Võ Quảng đã hai lần
nhắc tới hình ảnh “ngôi sao”. Một ngôi sao ở trên cao bầu trời, có
tác dụng trợ giúp cho loài vật trong việc kiếm sống và một ngôi
sao bay lượn trên mặt đất, có ý nghĩa tuần tra canh gác bảo vệ cuộc
sống bình yên cho muôn loài. Và hai ngôi sao này dường như xuất
hiện để bổ sung cho nhau, góp phần tạo nên những điều tốt đẹp
cho cuộc sống. Chúng đều có chung một đặc điểm chỉ lui về nghỉ
khi ánh sáng mặt trời dần dần thay thế bóng đêm…
Bằng cách viết rất khơi gợi và giàu hình ảnh, tác giả Võ Quảng đã
giới thiệu với các em một loài sinh vật mà có lẽ chỉ các em nhỏ ở
thôn quê mới có điều kiện được chứng kiến. Không những thế, nhà
thơ còn liên hệ các hoạt động của chúng với những công việc có ý
nghĩa khác, khiến chúng ta càng thêm lưu ý và trân trọng công
việc thầm lặng đó. Ngoài ra, bài thơ còn đưa chúng ta làm một
cuộc phiêu lưu trong thế giới cây cỏ chim muông để thêm hiểu,
thêm yêu, thêm gần gũi đồng quê non nước mình.
Nguyễn Mỹ Linh
ĐOM ĐÓM
Mặt trời gác núi
Bóng tối lan dần
Anh Đóm chuyên cần
Lên đèn đi gác.
Theo làn gió mát
Đóm đi rất êm
Đi suốt một đêm

Lo cho người ngủ.
Đom đóm là một loài bọ cánh cứng, bụng phát ra ánh sáng lập loè
và hoạt động về đêm. Từ đặc điểm trên, nhà thơ Võ Quảng đã liên
tưởng đến hoạt động của lực lượng tuần tra canh gác.
Vì rằng người tuần tra canh gác – nhất lại là người hoạt động trên
địa bàn rừng núi vào thời điểm đêm hôm khuya khoắt thường cặp
kè bên mình chiếc đèn pin. Chiếc đèn này một phần giúp họ thuận
tiện hơn trong việc đi lại nhưng chủ yếu vẫn là giúp họ phát hiện
mục tiêu hay những hiện tượng nghi vấn. Bỡi lẽ ấy mà những lúc
cần thiết chiếc đèn trong tay họ mới bật lên, mục đích là để các đối
tượng phạm tội không dễ phát hiện sự có mặt hoặc di chuyển của
họ. Và cách sử dụng đèn “ lập loè” như thế càng khiến sự liên
tưởng công việc của họ với hoạt động của đom đóm có điểm gần
gũi. Tuy nhiên, mọi sự liên tưởng nào cũng có giới hạn. Thông qua
việc “tuần tra canh gác” của đom đóm, nhà thơ Võ Quảng muốn ca
ngợi vẻ thanh bình của thế giới cây cỏ, chim muông và sự thể chỉ
dừng ở đó mà thôi.
Hãy xem, dưới cặp mắt của nhà thơ Võ Quảng, khi màn đêm
buông xuống, thế giới tự nhiên cũng như thế giới của con người
cũng có cảnh ru hời và tất cả những điều ấy đã diễn ra trước mắt
của đom đóm trong vai người “lên đèn đi gác” giữ bình yên cho
cuộc sống.
Tiếng chị Cò Bợ
“Ru hỡi! Ru hời
Hỡi bé tôi ơi
Ngủ cho ngon giấc”.
Một sự thanh bình trải dài, trong đó giấc ngủ của muôn loài được
đảm bảo “an toàn” tuyệt đối. Tuy nhiên, bên cạnh đó tác giả chú ý
khắc hoạ hình ảnh những đối tượng chịu thương chịu khó kiếm ăn
trong đêm hôm. Điển hình ở đây là “thím Vạc”. Hình ảnh thím

hiện lên thật đẹp gởi có sự đồng cảm của thiên nhiên tạo vật.
Ngoài sông thím Vạc
Lặng lẽ, mò tôm
Bên cạnh sao Hôm
Long lanh đáy nước
Nói đồng cảm bởi sao Hôm không chỉ rực sáng trên trời mà còn
“long lanh đáy nước”, giúp thím Vạc sáng mắt hơn khi kiếm mồi,
đặc biệt là với loài tôm, một loài có màu sắc dễ lẫn vào màu nước.
Cứ như vậy, từng bước, từng bước, vung ngọn đèn lồng suốt
một đêm, theo luồng gió mát, Đom Đóm được chứng kiến bao
nhiêu cảnh tượng. Và niềm vui bởi những điều tai nghe mắt thấy
dường như phát lộ cả trong điệu bay, trong ánh sáng phát ra trên
mình anh Đom Đóm
Anh Đóm quay vòng
Như sao bừng nơ
Vậy là, chỉ trong hai khổ thơ liền nhau, bác Võ Quảng đã hai lần
nhắc tới hình ảnh “ngôi sao”. Một ngôi sao ở trên cao bầu trời, có
tác dụng trợ giúp cho loài vật trong việc kiếm sống và một ngôi
sao bay lượn trên mặt đất, có ý nghĩa tuần tra canh gác bảo vệ cuộc
sống bình yên cho muôn loài. Và hai ngôi sao này dường như xuất
hiện để bổ sung cho nhau, góp phần tạo nên những điều tốt đẹp
cho cuộc sống. Chúng đều có chung một đặc điểm chỉ lui về nghỉ
khi ánh sáng mặt trời dần dần thay thế bóng đêm…
Bằng cách viết rất khơi gợi và giàu hình ảnh, tác giả Võ Quảng đã
giới thiệu với các em một loài sinh vật mà có lẽ chỉ các em nhỏ ở
thôn quê mới có điều kiện được chứng kiến. Không những thế, nhà
thơ còn liên hệ các hoạt động của chúng với những công việc có ý
nghĩa khác, khiến chúng ta càng thêm lưu ý và trân trọng công
việc thầm lặng đó. Ngoài ra, bài thơ còn đưa chúng ta làm một
cuộc phiêu lưu trong thế giới cây cỏ chim muông để thêm hiểu,

thêm yêu, thêm gần gũi đồng quê non nước mình.
Nguyễn Mỹ Linh
ĐOM ĐÓM
Mặt trời gác núi
Bóng tối lan dần
Anh Đóm chuyên cần
Lên đèn đi gác.
Theo làn gió mát
Đóm đi rất êm
Đi suốt một đêm
Lo cho người ngủ.
Đom đóm là một loài bọ cánh cứng, bụng phát ra ánh sáng lập loè
và hoạt động về đêm. Từ đặc điểm trên, nhà thơ Võ Quảng đã liên
tưởng đến hoạt động của lực lượng tuần tra canh gác.
Vì rằng người tuần tra canh gác – nhất lại là người hoạt động trên
địa bàn rừng núi vào thời điểm đêm hôm khuya khoắt thường cặp
kè bên mình chiếc đèn pin. Chiếc đèn này một phần giúp họ thuận
tiện hơn trong việc đi lại nhưng chủ yếu vẫn là giúp họ phát hiện
mục tiêu hay những hiện tượng nghi vấn. Bỡi lẽ ấy mà những lúc
cần thiết chiếc đèn trong tay họ mới bật lên, mục đích là để các đối
tượng phạm tội không dễ phát hiện sự có mặt hoặc di chuyển của
họ. Và cách sử dụng đèn “ lập loè” như thế càng khiến sự liên
tưởng công việc của họ với hoạt động của đom đóm có điểm gần
gũi. Tuy nhiên, mọi sự liên tưởng nào cũng có giới hạn. Thông qua
việc “tuần tra canh gác” của đom đóm, nhà thơ Võ Quảng muốn ca
ngợi vẻ thanh bình của thế giới cây cỏ, chim muông và sự thể chỉ
dừng ở đó mà thôi.
Hãy xem, dưới cặp mắt của nhà thơ Võ Quảng, khi màn đêm
buông xuống, thế giới tự nhiên cũng như thế giới của con người
cũng có cảnh ru hời và tất cả những điều ấy đã diễn ra trước mắt

của đom đóm trong vai người “lên đèn đi gác” giữ bình yên cho
cuộc sống.
Tiếng chị Cò Bợ
“Ru hỡi! Ru hời
Hỡi bé tôi ơi
Ngủ cho ngon giấc”.
Một sự thanh bình trải dài, trong đó giấc ngủ của muôn loài được
đảm bảo “an toàn” tuyệt đối. Tuy nhiên, bên cạnh đó tác giả chú ý
khắc hoạ hình ảnh những đối tượng chịu thương chịu khó kiếm ăn
trong đêm hôm. Điển hình ở đây là “thím Vạc”. Hình ảnh thím
hiện lên thật đẹp gởi có sự đồng cảm của thiên nhiên tạo vật.
Ngoài sông thím Vạc
Lặng lẽ, mò tôm
Bên cạnh sao Hôm
Long lanh đáy nước
Nói đồng cảm bởi sao Hôm không chỉ rực sáng trên trời mà còn
“long lanh đáy nước”, giúp thím Vạc sáng mắt hơn khi kiếm mồi,
đặc biệt là với loài tôm, một loài có màu sắc dễ lẫn vào màu nước.
Cứ như vậy, từng bước, từng bước, vung ngọn đèn lồng suốt
một đêm, theo luồng gió mát, Đom Đóm được chứng kiến bao
nhiêu cảnh tượng. Và niềm vui bởi những điều tai nghe mắt thấy
dường như phát lộ cả trong điệu bay, trong ánh sáng phát ra trên
mình anh Đom Đóm
Anh Đóm quay vòng
Như sao bừng nơ
Vậy là, chỉ trong hai khổ thơ liền nhau, bác Võ Quảng đã hai lần
nhắc tới hình ảnh “ngôi sao”. Một ngôi sao ở trên cao bầu trời, có
tác dụng trợ giúp cho loài vật trong việc kiếm sống và một ngôi
sao bay lượn trên mặt đất, có ý nghĩa tuần tra canh gác bảo vệ cuộc
sống bình yên cho muôn loài. Và hai ngôi sao này dường như xuất

hiện để bổ sung cho nhau, góp phần tạo nên những điều tốt đẹp
cho cuộc sống. Chúng đều có chung một đặc điểm chỉ lui về nghỉ
khi ánh sáng mặt trời dần dần thay thế bóng đêm…
Bằng cách viết rất khơi gợi và giàu hình ảnh, tác giả Võ Quảng đã
giới thiệu với các em một loài sinh vật mà có lẽ chỉ các em nhỏ ở
thôn quê mới có điều kiện được chứng kiến. Không những thế, nhà
thơ còn liên hệ các hoạt động của chúng với những công việc có ý
nghĩa khác, khiến chúng ta càng thêm lưu ý và trân trọng công
việc thầm lặng đó. Ngoài ra, bài thơ còn đưa chúng ta làm một
cuộc phiêu lưu trong thế giới cây cỏ chim muông để thêm hiểu,
thêm yêu, thêm gần gũi đồng quê non nước mình.
Nguyễn Mỹ Linh

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×