HOA HỌC TRÒ > Văn Thơ Tuổi Tím >
Truyện ngắn - Truyện dài
Trái Tim Con Gái - Hoàng Thu Dung
Biệt danh
Bi?t danh
Ghi Nhớ?
Mật mã
Ðăng Nh?p
Đăng Ký Hỏi/Ðáp Thành Viên Lịch
Nhảy đến trang số
Trang 1/2 1 2 >
Tiện Ích
03-07-2006, 02:25 AM #1
hoaxuyenchi
Đang học vỡ lòng
Tham gia ngày: Apr
2006
Bài gởi: 113
Giới Tính: nu
Đô: 534
Trái Tim Con Gái - Hoàng Thu Dung
Hoàng Dung mải mê chen vào đám đông để lựa mấy chú thú
nhồi bông bày bán trước cổng siêu thị “Tuổi Thần Tiên “
.Một người đẩy cô suýt té
- Ơ xin lỗi
- Mua vô ,mua vô thỏ bông, gấu trúc ,Hugo ,thỏ bạch ,mèo
đỏemon đây Giá cả cực rẻ đây . Mua đi cô, mua đi dì
Hoàng Dung rất mê thú nhồi bông , ở nhà cô có gần nửa căn
phòng dành cho chúng .Vậy mà không hiểu sao nghe tiếng
rao lanh lảnh của anh chàng bán thú nhồi bông cô không thể
nào bỏ qua ,Hoàng Dung chen vào đám đông .tìm một chỗ
ngồi và lựa chọn thỏa thích .Cô lựa mãi và thích thú với
những con thú mềm mại xinh xắn
Ngọc Nga ngồi trên xe gắn máy gần đó sốt ruột .Thỉnh
thoảng cô đưa tay xem đồng hồ rồi lẩm bẩm :
- Quái ! Con nhỏ này mua cái gì mà lâu thế !
Bực mình, Ngọc Nga rời chiếc xe bước lại chỗ bán thú nhồi
bông tìm Hoàng Dung .Lúc đó Hoàng Dung đứng lên tay ôm
lỉnh kỉnh các loại thú nhồi bông ,thỏ ,gấu ,mèo ra xe
Thấy cô Ngọc Nga nhăn nhó :
- Trời ơi ,mi định mở cửa hàng buôn bán thú nhồi bông hả ?
Chờ lâu muốn chết hà
Hoang dung tươi cười ,má đỏ ửng :
- Tại mình thích mà
- Mi lạ thật đó ,Mấy con thú sống thì sợ .Ai đời lại mê mấy
con vật vô tri vô giác này
Hoàng Dung liếc bạn một cái sắc hơn dao .Cô định nói vì tại
mình thích nhưng thấy khuôn mặt “bánh bèo “ của nhỏ Nga,
Hoàng Dung tức cười :
- Mới chờ có một chút đã nổi cáu .Mai mốt chờ người yêu
rồi biết
Ngọc Nga bước lên xe đề máy :
- Thôi về muộn rồi .
Hoàng Dung không vội, cô nhìn về phía chỗ bán lúc nãy như
tiếc rẻ :
Còn mấy con Đỏemon đẹp cực kỳ .Chú lùn Hugo cũng dễ
thương ghê, tiếc quá !
Ngọc Nga quay lại cau mày,vẻ không bằng lòng:
- Sao mày không lựa thêm ?
- Mi chờ ta hả ?
Vẻ thoáng mừng rỡ của Hoàng Dung làm Ngọc Nga nổi
cáu :
- Ta chờ mi,có điều sẽ nhờ tã xi đưa về ,chịu không ?
Hoàng Dung biết bạn đùa ,vỗ nhẹ vào vai bạn rồi loay hoay
trèo lên xe :
- Thôi về, mi khó tính hơn bà cụ non .
Ngọc Nga chưa kịp rồ ga cơn mưa bất chợt ào đến rơi lộp
bộp trên đầu hai người .Cả hai luýnh quýnh ,Ngọc Nga nhìn
trời và kêu lên :
- Mau vào trong ấy tránh mưa đi !
- Ừ nhanh đi kẻo ướt hết .
Hoàng Dung chỉ sợ mấy con thú nhồi bông bị ướt nên ôm
gọn chạy vào hiên bỏ mặc chiếc chaly bị mưa ướt,Ngọc Nga
kêu lên :
- Sao không đẩy xe vào đây ?
Tay đâu mà đẩy .
Một anh chàng lạ mặt đứng cạnh đấy bước ra bằng cử chỉ
lịch sự và nụ cười tươi rói ,anh hỏi :
- Xe cô à ?
Hoàng Dung chỉ kịp gật đầu .Anh chàng nhanh nhẹn đẩy
chiếc chaly của cô vào mé hiên siêu thị trước cặp mắt hơi
ngạc nhiên của Ngọc Nga .
Hoàng Dung đứng lên đón anh một cách vui vẻ :
- Cám ơn anh .
Vừa nói cô vừa gật đầu ra vẻ biết ơn và nụ cười Hoàng dung
tươi chẳng kém anh .Mọi người nhìn chàng trai với ánh mắt
đầy thiện cảm .Né sang bên cho hỏi ướt ,chẳng may anh
chàng vô tình làm rơi chú thỏ ngọc bằng bông màu trắng
muốt ,mắt như viên kẹo hồng xuống vũng nước .hoàng dung
và chàng trai chụp lại nhưng không kịp :
- Ôi,xin lỗi tôi không cố ý .
Hoàng Dung không nói gì .Cô nhặt chú thỏ ngọc lên xem
,không hé môi nhưng đôi mắt hiện lên vẻ không hài lòng
.Chàng trai áy náy :
- Cô có buồn tôi không ?
Ngọc Nga thấy Hoàng Dung buồn hiu.Sợ mất lịch sự ,cô xen
vào :
- Không sao đâu ,về giặt lại sạch ngay .Ai nỡ bắt đền người
làm ơn mình .Chuyện nhỏ nhặt .
Nhìn chú thỏ ngọc bị lấm lem ,Hoàng Dung cứ dùng khăn
trắng bông của mình lau mãi .Môi cô mím lại .Ngọc Nga
muốn phì cười vì thái độ của Hoàng Dung .Cô kéo tay bạn :
- Nói gì đi ,ta thấy anh chàng áy náy lắm
Hoàng Dung liếc nhẹ Ngọc Nga :
- Lấmlem hết trơn ,buồn muốn chết .Mi có biết ta thương
con thỏ ngọc này lắm không ?
- Biết chứ nhưng xem cái mặt mi kìa ,kỳ lắm
Hoàng Dung không hài lòng .Cô im lặng nhìn những giọt
nước trên mái hiên cứ rơi đều xuống rãnh nước ,thầm mong
cơn mưa mau dứt để cô về phứt cho rồi .Ai lại đứng đây thật
khó chịu vô cùng .Người gì vô ý không đáng ghét mà cảm
thấy tưng tức trong lòng vô cùng .cơn mưa dễ ghét .Chàng
trai thấy cô buồn không nói gì liền bảo :
- Hình như cô thích con thỏ ngọc này lắm hả ?
Hoàng Dung tròn mắt nhìn anh thận trọng :
- Thì đã sao ?
- Có vẻ cô tiếc rẻ đúng không ?
Hoàng Dung hơi giận không vui :
- Tiếc chứ sao không tiếc .
Chàn trai bật cười ,giọng đùa đùa một cách thản nhiên :
- Tôi lỡ làm lấm lem chú thỏ của cô hình như làm cô giận thì
phải ?
Hoàng Dung nhướng mắt thản nhiên :
Có gì đâu ,anh đừng bận tâm !
Chàng trai nhìn vào vẻ mặt buồn hiu của cô gái ,cười cười :
- Nhưng tôi biết cô đang tiếc rẻ .
hoàng Dung đang bực mình vì con thỏ ngọc bị mấy đốm dơ
trông xấu xí quá .Nếu không coa mặt Ngọc Nga ,chàng trai
và mấy người trú mưa ,cô đã ném con thỏ đi rồi
Mặt mày Hoàng Dung nhăn nhó ,cô bực bội trong lòng :
- Anh nghĩ vậy à ? Rảnh hơi quá .Dĩ nhiên đồ vật mình quý
bị hư thì tiếc chứ sao !
Giọng chàng trai đùa đùa nhìn cô không chớp mắt :
- Đừng giận tôi nha cô bé !
Thấy anh chàng cứ nhìn mình chăm chăm ,Hoàng Dung phủi
giọt nước rơi trên mũi ,cự nự :
- Tôi không thích giận người dưng .
- Vậy hả ! Tôi hứa sẽ đền cho cô mười con thỏ ngọc khác
được chứ ?
- Hừ ,anh đừng có đùa với tôi đó nha,tôi không thích ! Một
con còn không đền nổi huống gì mười con .hoàng Dung
không kềm nổi cơn tức liềnnổi nóng ,bực bội .Cô định cự nự
lại hắn . Đúng là xui rủi ,hôm nay gặp chuyện không đâu
Hoàng dung quay sang anh ,nheo mắt khó chịu :
- Tôi cảm ơn anh đưa xe vào giùm nhưng cũng không vì vậy
mà quên đi chuyện này
Chàng trai vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi :
Trông cô giận càng xinh đẹp hơn .Tôi hứa sẽ đền thật mà
- Không cần đâu !
- Tại sao vậy ? Vì tôi làm bẩn thì tôi đền là lẽ đương nhiên
- Tôi không muốn gặp lại anh đâu !
- Vậy hả!
Chàng trai cười cợt bằng ánh mắt . Đôi mắt vừa giễu cợt vừa
đa tình làm cho Hoàng Dung bối rối .Cô định la lên cho đỡ
tức .Ngọc Nga thấy họ sắp cãi nhau ,cô bảo :
- Trời hết mưa rồi Hoàng Dung
- Ừ .
- Chúng ta về đi, chiều nay có lịch học ở giảng đường đó
Vừa nói Ngọc Nga vừa bước ra ngoài dáo dác rồi giục về
nhanh .Mọi người tản đi dần .Chàng trai lên tiếng :
- Vẫn còn mưa mà bé !
- Ai là bé của anh chứ ?
- Cảm ơn cơn mưa bất ngờ nhé
- Hừ !
Hoàng Dung nghênh mặt về phía chàng trai rồi bước nhanh
ra đường .Anh chàng nhanh nhẹn đẩy xe ra giùm Ngọc
Nga .Cô mỉm cười bảo :
- Chào anh ! Cảm ơn anh .
- Không có gì ! Cô có cô bạn dễ thương quá !
ngọc Nga cười tủm tỉm trong khi Hoàng Dung tức đỏ mặt
.Cô leo nhanh lên xe .Dù trời mưa lất phất chưa dứt hạt
nhưng Ngọc Nga vẫn quyết định đèo Hoàng Dung về .
Trước khi xe nổ máy ,Ngọc Nga căn dặn cô :
- Nè , ôm cho chặt nhé ,lỡ rơi xuống đất giận ta là không
được đó
- Xí, ai thèm gi ận mi ! Mi định a dua với người lạ ăn hiếp
mình à ?
Ngọc Nga cười mỉm :
- Ai lại thế ,người ta galăng như vậy mà mi cự nự kỳ ghê !
- Chẳng có gì kỳ đâu .
- Vậy hả ?
- Thôi, chạy nhanh đi !
Truớc khi xe phóng đi ,Hoàng Dung còn liếc chàng trai vừa
tốt bụng vừa cà chớn lúc nãy muốn đứt con mắt .Con trai gì
đâu mà có nụ cười thật dễ ghét chưa từng thấy bao giờ .
Hoàng Dung d ựng xe vào trong sân cty dầu gội đầu .cô và
Ngọc Nga lấy hàng mẫu rồi cùng nhóm bạn lên đường . địa
bàn tiếp thị hôm nay ở các chợ nôi ngoại thành . Đôi lúc họ
phải đi bộ vào từng nhà quảng cáo số hàng hoá .Các mặt
hàng có chất lượng ,tuy nhiên vì là hàng mới nên phải tiếp
thị liên tục .Hoàng Dung cảm thấy vừa mệt vừa đói ,cô ngồi
xuống ghế đá ở công viên ,rên rỉ :
- Mệt quá ! Ngọc Nga nghỉ một chút nha !
Ngọc Nga bươn bả đi ,Hoàng Dung chạy theo réo :
- Trời ơi ,mi ác hơn quỷ sa tăng ,ta mỏi nhừ đôi chân mà mi
không chịu nghỉ một chút
- Thì mi cứ tự do nghỉ ,ta phải tranh thủ đây .
- Tranh thủ cái gì ? Vì không có tièn học phải bươn chải
kiếm tiền .Ta mệt lắm rồi nhỏ ạ
- Ai lại không mệt ,nhưng cố gắng đi cô nương
Hoàng Dung đấm nhẹ vào đôi chân than thở :
- Nhưng mỏi chân không chịu được ,mai mốt mình đi theo
xe của cty khoẻ hơn .
Giọng Ngọc Nga kéo dài :
- Đi theo xe cty kiếm được bao nhiêu tiền .Mi đ ừng có lười
biếng nha !
- Hì hì !
Hoàng Dung cười trừ .Cô cố gắng bước nhanh theo Ngọc
Nga . Ánh nắng buổi trưa hè hắt xuống nóng khó chịu
.gương mặt cô đỏ ửng dưới cái nắng gay gắt như quả bồ
quân .hoàng Dung cố lê chân đi .
Thấy cô mệt mỏi Ngọc Nga đứng lại bảo :
- Ráng đi một chút ra đường lớn đón xe buýt trở về cty
- ừ, mình muốn về ngay
- Nhưng hàng mẫu còn nhiều ,hết số hàng này mình kiếm
kha khá
hoàng Dung lại bước lê theo bạn :
- Cho là vậy nhưng không hiểu sao mình thấy nghề này
không phù hợp chút nào .
Ngọc Nga luôn miệng chào mời khách .giọng nói ngọt ngào
của cô khiến khách mua hàng không thể từ chối .Hoàng
Dung cũng giống như bạn nhưng cô ghét năn nỉ nên bán
chậm hơn bạn
Cô đi đủng đỉnh phía sau Ngọc Nga .Ngọc Nga bảo :
- Vì học đại học mà bọn mình lại không muốn phiền cha mẹ
nên phải cố gắng . đừng dựa dẫm vào họ .tiếp thị là nghề tay
trái của sinh viên chúng ta .Cố gắng nha!
Hai người lại đi dọc theo đường phố .Buổi trưa vắng người,
Hoàng Dung mệt phờ người,cô đi đủng đỉnh chẳng chút vội
vàng .
Đi ngang qua câu lạc bộ múa rối tuổi thơ ,hàng chữ cần
tuyển nhân viên đặt ngay ngắn trên tấm bảng màu xanh trứoc
cổng đập vào mắt cô như mời gọi .Hoàng Dung đứng lại tò
mò nhìn vào bên trong :
Tuyển nhân viên múa rối hấp dẫn qu á ,Ngọc Nga l ại đây !
Ngọc Nga dừng bước :
- Lại chuyện gì nữa vậy Dung ?
- Có cái này hay lắm .Mi cầm giùm ta cái khay đi !
Ngọc Nga không hiểu ý bạn :
- Mi đ ịnh bày trò gì vậy ?
- Này đọc đi !
Ngọc Nga ngơ ngác trong khi Hoàng Dung kéo tay cô chỉ
vào tấm bảng
- Ừ, thì người ta tuyển nhân viên múa rối ,có gì lạ đâu
Không ngờ Hoàng Dung gỡ nhanh khay dầu gội đầu trước
ngực mang vô cổ bạn ,cười đắc ý vẻ bí mật lắm :
- Mình muốn dự tuyển
Ngọc Nga giật mình phì cười :
- Mi muốn làm nhân viên múa rối ư ? Múa rối ngoài đời
chưa mệt sao lại đòi múa rối nước .Nghề này không sướng
đâu nhỏ
- Nhưng mình thích
- Thích ? Từ bao giờ ?
- Từ nhỏ ,ta thích các chú rối linh hoạt nhỉ nhắn ,ngộ ngĩnh .
Để ta thử sức xem sao ?
Ngọc Nga nhìn Hoàng Dung không mấy tin tưởng :
- Liệu có chắc không ?
Hoàng Dung tự tin :
- Không thử thì sao biết sức mình đến đâu
- được ,rất khẳng khái .vào thử đi,ta chờ !
Ngọc Nga lắc đầu nhìn theo bóng bạn .Ho àng Dung l úc n
ào c ũng b ị b ốc d đ ồng , đòi làm nhiều vi ệc nh ưng v ịec g
ì c ũng ch ẳng đ ếnn ơi đ ến ch ốn c ả .gi ờ th ì l ại mu ốn th
ử s ức v ào l ĩnh v ực ngh ệ thu ật n ày ,kh ông bi ết c ó l àm
đ ư ợc g ì kh ông .Bi ết v ậy nh ưng ai n ỡ c ản d ịp may đ ến
v ới b ạn bao gi ờ .
hoàng Dung bước nhanh vào phía trong câu lạc bộ . Đến nơi,
cô ngước lên tầng trên rồi mới đi vào cửa . Đây là lần đầu
tiên cô đi xin việc làm ,xin chỗ tự mình chọn .Mấy lần trước
đều do cha mẹ tìm hoặc Ngọc Nga dẫn cô theo ,cô chẳng
mấy bận tâm
Khi vào trong thì thấy vẫn còn hơn chục người trong phòng
chờ ,Hoàng Dung rụt rè bước vào phòng
Mọi người nhìn làm cô rụt rè hơn .Hầu như ai cũng căng
thẳng làm cho cô cảmth ấy hồi hộp theo
Hoàng Dung rón rén tìm chỗ ngồi .Một cô gái nhích vào
nhường chỗ cho cô ngồi ,vẻ mặt cũng đầy căng thẳng :
- Đăng ký dự tuyển ở đây hả bạn ?
Cô hỏi cô gái kế bên .Cô gái trẻ trung gật đầu :
- Đăng ký chỗ chị thư ký ,chị ấy vào trong rồi
- Vậy hả ?
Một lát sau có người đi ra .cô gái khá xinh đẹp , ăn m ặc rất
sang trọng .Vóc dáng cô gái hình như rất phù hợp với bộ
trang phục công sở màu hột gà làm nổi bật gương mặt trắng
hồng .Cô nhìn khắp lượt người và hỏi :
- Còn ai đăng ký nữa không ?
Mọi người đưa mắt nhìn ,Hoàng Dung lật đật đứng lên bảo :
- Dạ,còn ạ
Cô thư ký nhìn Hoàng Dung hơi mỉm cười :
- Cô tên gì ?
- Hoàng Dung ạ
- Cô chờ một lát nha !
- Dạ
- Chúng tôi sẽ tuyển ngay .Hình thức tuyển thì giám đốc Sĩ
Khôi sẽ gọi lần lượt từng người vào thử tay nghề.Mọi người
sẽ có kết quả ngay . Ưu tiên cho người đến trước
Hoàng Dung nghe nói thế liền thở dài thất vọng :
- Có lẽ mình đến muộn rồi
Nhưng Hoàng Dung không ngờ lại tuyển nhanh đến thế
.Những người đến trước cô chỉ vào vài phút có người đã ra
ngay .Vẻ mặt hình như rất thất vọng ,họ đi thẳng ra về .Cô
càng tưởng tượng ông giám đốc là một ông già khó tính hay
một chàng trai trẻ chưa có kinh nghiệm .cô chẳng đọc thêm
được gì trên gương mặt của họ
Giọng cô thư ký Quyên thật ngọt ngào :
- Mời cô Hoàng Dung vào !
Hoàng Dung đi theo Ý Quyên vào trong phòng giám đốc .cô
chưa dám nhìn ngài giám đốc thì Ý Quyên lên tiếng
- Cô ngồi chờ một chút
- Thưa giám đốc đây là người cuối cùng
Giám đốc Sĩ Khôi đang cắm cúi trên bàn viết ,anh ra lệnh :
- Cô cho cô ấy thử việc đi .Tôi qua ngay !
Hoàng Dung giật mình thảng thốt .Cô rất ngạc nhiên vì gặp
“hắn” ở đây .Không ngờ trái đất lại tròn ,cô nhanh chóng gặp
lại cái người đã làm cô nổi giận trong buổi trưa có cơn mưa
bất ngờ ấy .Thì ra hắn ta là giám đốc của câu lạc bộ “tuổi
thơ”.
Hoàng Dung hơi khựng lại một chút rồi cô chợt nhớ ra mình
là ai liền phớt tỉnh ,lặng lẽ vờ như chẳng hề quen biết gì với
gã giám đốc trẻ măng đang nhìn cô với vẻ ngạc nhiên ,bối
rối .Cô cầm các chú rối lên và điều khiển một cách thành
thạo ,say sưa chẳng khác gì một nhạc công thuần thục trước
đôi mắt thán phục của mọi người .
Một tràng pháo tay vang lên .Giám đốc Sĩ Khôi bước tới bắt
tay cô .Anh cũng phớt tỉnh như chẳng hề quen biết cô bao
giờ :
- Xin chúc mừng cô ,Hoàng Dung ạ .Cô là người đầu tiên
trong buổi dự tuyển hôm nay thực hiện đúng yêu cầu của
chúng tôi .
Cô ngơ ngác hỏi :
- Tôi được chọn chưa giám đốc ?
Cô thư ký Ý Quyên hơi khó chịu trước cách hỏi của Hoàng
Dung liền đỡ lời Sĩ Khôi :
- Cô ra ngoài chờ một chút .
Sĩ Khôi mỉm cười gọi Ý Quyên :
- Cô lại đây !
- Chi ạ ?
Ý Quyên bước lại cạnh giám đốc và thông báo với Hoàng
Dung :
- Ba ngày nữa cô đ ến s ẽ c ó k ết qu ả
- Chưa có bây giờ sao ?
Ý Quyên nhìn cô rồi nhìn Sĩ Khôi cười :
- Xin cô thông cảm ,tuyển chọn còn phải qua nhiều vòng
,chúng tôi còn xét lại rồi mới thông báo kết quả chính thức .
Nãy giờ Ngọc Nga chờ mãi không được liền theo chân mọi
người vào đây tìm Hoàng Dung .cô không đi tiếp thị dầu gội
đầu mà say sưa xem Hoàng Dung dự thi .Không ngờ Hoàng
Dung lại lành nghề như thế .Bấy lâu nay ở gần mà cô không
biết hết tài của cô ấy .Ngọc Nga thích thú :
Hoàng Dung định quay về ,cô lủi thủi bước đi .Ngọc Nga réo
:
- Ý,chờ mình với!
Tiếng kêu của Ngọc Nga làm cho Hoàng Dung giật mình
quay lại :
- Ủa, mi không đi tiếp thị sao lại ở đây ?
Ngọc Nga cười trêu bạn :
- Sao lại đi, vào xem mi thử tay nghề chứ
- Mi thấy thế nào ?
Ngọc Nga đá một hòn sỏi văng đi trước mặt :
- Mi đang hỏi ta về việc gì ?
Hoàng Dung vỗ vai nhỏ bạn cười không nổi :
- Vậy nãy giờ mi xem cái gì giờ lịa hỏi ta ?
Ngọc Nga cười khanh khách :
- Ta biết rồi biết vì sao mi thích vào dự tuyển trong câu lạc
bộ Tuổi Thơ này,vì vì anh giám đốc trẻ ấy .
- Gặp lại người quen thế nào cũng đạt ý nguyện thôi .
Hoàng Dung nhìn bạn trừng trừng .Dường như Ngọc Nga
đang chọc quê cô thì phải .Cô ré lên :
- Này ta thề có trời mà biết ,ai biết anh ta mà
không ,”hắn” là giám đốc .nếu ta biết ta không vào đâu .
- Tại sao kỳ vậy ?
- Không có gì cả chỉ tại không thích
Ngọc Nga véo mũi cô bạn cười :
- Thích thì đến không thích thì đi không dễ đâu nha .
Hoàng Dung cãi lại :
- Gì mà không dễ .Bây giờ mình đi tiếp thị đây .
Nói xong cô bỏ đi nhanh về phía trước .Ngọc Nga đuổi theo
lằng nhằng bên tai :
Sao không làm nghề múa rối ?Ta thấy nó hợp với mi lắm
.Lúc nãy ta thấy anh giam đốc ấy tròn mắt lên kinh ngạc
lắm .
- Vậy à !
- Còn nữa,nhìn anh ta lạ lắm .Hình như anh ta rất thích mi .
Hoàng Dung gạt phăng ý nghĩ ấy của cô bạn :
- Này còn nói nhăng nhít ta cho mi đi một mình đó .
Thấy Hoàng Dung giận lẫy vô cớ ,Ngọc Nga biết nguyên
nhân từ anh chàng ấy nên bảo :
- Ta không biết đùa ,là thật đó .Lúc mi điều khiển các con rối
,anh giám đốc cứ tủm tỉm cười mãi và gật đầu một mình .Ta
nghĩ là mi sẽ được tuyển .
Hoàng Dung mừng trong bụng nhưng chỉ buông lời :
- Thế à ! Phải chi giám đốc là ngừơi khác thì hay biết mấy
Ngọc Nga bật cười:
_Ta thì nghĩ ngược lại, phải chi những nơi mình xin việc
luôn gặp người quen sẽ tốt hơn.
Hoàng Dung che miệng ngáp:
_Mi thích nhờ vả quá. Ta chúa ghét.
Không hiểu sao Ngọc Nga cười khúc khích. Hoàng Dung mà
ghét nhờ vả bạn bè thì cô đỡ phiền biết chừng nào
_Có phải mi còn giận anh chàng vì làm lấm lem thỏ ngọc
của mi không? Bụng dạ nhỏ nhen, tép riu. Người ta xin lỗi
và hứa đền kia mà.
Hoàng Dung nhướng mắt:
_Mi tin lời anh chàng xa lạ hứa cho qua chuyện à. Người đâu
cả tin.
_Hì hì… ta không cả tin mà ta tin chắc rằng hôm ấy anh
chàng đã để mắt đến mi rồi đó. Và hôm nay quả là ý trời. Hai
người có duyên mà.
Hoàng Dung bực mình:
_Mi học khoa tâm lý từ bao giờ vậy? Ðoán bậy bạ, gì mà
duyên nợ. Gặp lại kẻ mình ghét lại bực mình, oan gia thì có.
_Sao lại nặng lời vậy cô nương. Người ta rất ga-lăng, anh
chàng ấy lại rất đẹp trai, lại là giám đốc. Ôi… hay là mi làm
mai cho ta đi. Có mà mơ đấy bạn ạ.
Hoàng Dung nhìn đôi mắt mơ màng của Ngọc Nga, cô phì
cười:
_Ðược… nếu ta vào làm nhân viên trong chỗ múa rối, ta sẽ
làm mai cho mi ngay.
Ngọc Nga vờ thích thú:
_Hứa chắc nha!
_Ừ! Hứa… chỉ sợ anh ta chê mi là củ khoai tròn vo thôi. Lúc
đó đừng trách ta nha.
Ngọc Nga liếc bạn thật sắc rồi đùa bỡn thêm:
_Ta biết mi có bụng xấu làm gì dám nhường anh chàng đẹp
trai ấy cho ta nên tìm cách chối quanh. Ôi!… giận thì giận
mà thương thì thương mà.
_Trời ơi! Ta nhớ sáng giờ mi chưa ăn gì bậy bạ sao lại trúng
độc lảm nhảm thế.
Ngọc Nga phì cười khi thấy Hoàng Dung tức tối. Lúc tức
mặt cô đỏ lên trông vui hơn. Hoàng Dung ít giận ai lâu nên
Ngọc Nga rất thích trêu bạn. Hình như ngày nào không đùa
cho bạn giận là không ăn cơm ngon. Cô bước nhanh theo
Hoàng Dung:
_Ta thích nói sự thật, mi sẽ thích nghe đấy.
_Không nghe!
_Thích nói thì nói.
_Vậy nói đi.
Ngọc Nga kéo tay Hoàng Dung lại, cô phán một câu xanh
dờn:
_Cho mi biết, anh chàng ấy hình như đang thầm yêu mi đó.
Tin hay không thì tùy.
Hoàng Dung liếc xéo bạn muốn đứt con mắt. Cô mím môi
lại, Ngọc Nga mở tròn mắt cười, Hoàng Dung la oai oái:
_Ta nói cho mi biết ngày mai mi đừng đi tiếp thị nữa nha.
Ngọc Nga không hiểu:
_Chuyện này có liên quan gì đến ta?
_Có chứ. Ngày mai mi nên đổi nghề là vừa.
_Nghề gì?
_Hãy ra chợ mua một cái mu rùa để làm thầy bói, đắc đấy,
hiểu chưa?
Ngọc Nga chờ vừa ra khỏi cổng liền rượt đuổi theo Hoàng
Dung. Hai cô gái cười giòn tan trong nắng trưa thật vui.
Buổi sáng chủ nhật, Hoàng Dung lười biếng ngồi dậy. Cô
thức dậy rất sớm nhưng cảm thấy mệt mỏi nên nằm cuộn
tròn trong chăn. Ngọc Nga hình như còn ngáy ngủ. Cô miên
man nghĩ về chàng giám đốc trẻ Sĩ Khôi. Hình như cái nhìn
của anh đã làm quẫn trí cô. Sao lúc này cô lại nghĩ về anh ta
nhỉ? Hay là… lời Ngọc Nga là đúng? Hoàng Dung cảm thấy
thích thích khi Ngọc Nga nói về anh ta. Mấy ngày nay nhỏ
ấy cứ nhắc mãi, hay là nó đang để ý anh ta rồi “suy bụng ta
ra bụng người”, thật không biết đâu mà lường.
Hoaxuyenchi
Xem hồ sơ
Tìm bài viết của hoaxuyenchi
03-07-2006, 02:35 AM #2
~ vô danh ~
~vô danh tiểu tốt~
Tham gia ngày: Jul 2005
Nơi Cư Ngụ: bên cái máy
tính đó
Bài gởi: 695
Giới Tính: có ai biết chỉ dùm
Đô: 430
sao post có xíu thế bạn
post dài hơn đi
~~~~~~~~~~~~~~~ Chữ Ký ~~~~~~~~~~~~~~~
Cry on my shoulder
My humps
~ vô danh ~
Xem hồ sơ
Tìm bài viết của ~ vô danh ~
03-07-2006, 04:17 AM #3
ShadowSunset
Khách
Bài gởi: n/a
Đô: 0 [Kiểm Tra]
Đang hay mà bạn. post tiếp đi :lelele:
ShadowSunset
03-07-2006, #4
06:35 AM
thuytrang278
Bé còn quấn tã
Tham gia ngày:
Apr 2006
Bài gởi: 18
Giới Tính: Nữ
Đô: 30
Cũng hay đấy nhỉ ? Khi nao đó bạn nhơ post tiếp nha
thuytrang278
Xem hồ sơ
Tìm bài viết của thuytrang278
03-07-2006, 11:11 PM #5
conaiy3uem
Bé vào mẫu giáo
Tham gia ngày: Feb 2006
Nơi Cư Ngụ: San jose CA
Bài gởi: 87
Giới Tính: nu
Đô: 35
tiếp đi bạn đang hay muh
~~~~~~~~~~~~~~~ Chữ Ký ~~~~~~~~~~~~~~~
[color="Purple"]Hãy cố gẵng quan tâm đến người mình
yêu nhiều hơn. Bạn ko cần phải nghĩ cách làm người
yêu mình vui bằng những quà cáp bất ngờ. Chỉ cần 1 cú
điện thoại hỏi thăm,1 dòng tin nhắn với những lời lẽ
yêu thưong cũng đủ để khiến người ấy ấm lòng.
conaiy3uem
Xem hồ sơ
Tìm bài viết của conaiy3uem
04-07-2006, 12:38 AM #6
hoaxuyenchi
Đang học vỡ lòng
Tham gia ngày: Apr 2006
Bài gởi: 113
Giới Tính: nu
Đô: 534
Hoàng Dung trở mình, cô cho là mình đã nghĩ sai về
Ngọc Nga rồi chăng?! Tiếng Ngọc Nga nhừa nhựa bên
tai làm cô giật mình:
_Ê! Dậy chưa nhỏ?
Cô kéo dài:
_Dậy rồi, ai như mi ngủ ngáy như quỷ.
_Cái gì?
Ngọc Nga ngóc đầu lên cười:
_Bắt gặp tại trận nha, thao thức vì nhớ đến chàng phải
không?
Hoàng Dung đẩy mặt nhỏ bạn ra, kêu lên:
_Này, mới sáng đã nói nhảm.
Ngọc Nga cười khúc khích trong chăn:
_Cứ cho là ta nói nhảm đi, vậy mà trúng tùm lum. Người
ta thức dậy từ khuya vì hôm nay là ngày có kết quả mà.
Nôn nao!
_Xí, ai thèm nôn nao!
_Thật không?
_Thật.
_Ngày mai mới đi nhận việc chứ?
_Sao lại đi nhận việc?
_Vì ta tin là mi sẽ là người Sĩ Khôi chọn đầu tiên.
_Lại thầy bói, đoán mò.
_Không đoán mò mà ta nhìn cử chỉ của mi và “hắn” ta
biết chắc như vậy.
Hoàng Dung ngóc đầu lên nhìn bạn:
_Ta, ta làm gì?
_Mi thích và thạo việc múa rối. Còn chàng là giám đốc
đang tuyển người, không tuyển mi thì tuyển ai. Họa
chăng chàng bị điên.
_Mi tin chắc như vậy à?
_Ừ!
Hoàng Dung cảm thấy vui vui trong lòng nhưng cô sợ
Ngọc Nga phát hiện ra sẽ cười cô mất. Lúc này con nhỏ
nói gì trúng phóc đó, ghê thiệt. Ngọc Nga rất tinh ý và
thích đùa.
Cô bất giác kéo chăn trùm kín đầu nói nhỏ:
_Hôm nay rảnh ngủ thêm tí nữa.
Ngọc Nga không để cô yên, kéo mạnh chiếc chăn ra:
_Không được giấu mặt, mau dậy biết đâu một chút nữa
anh ta tìm mi cho mà xem.
_Có mà mơ. Anh ta đâu có rảnh như mi.
_Hôm nay chủ nhật ai mà chẳng rảnh.
_Giỏi đoán mò mãi, để người ta ngủ thêm một chút.
_Nói… đêm qua làm gì không ngủ? Có phải thức nhớ ai
không?
_Làm gì có. Vì mệt mỏi… đi tiếp thị ta ngán thật đó.
_Bởi vậy mi tìm việc phù hợp cho mình, cứ ngồi một
chỗ dùng hai tay của mình hoạt động sẽ sướng hơn.
Hoàng Dung quay sang bạn, khẽ nói:
_Không phải mình thích sướng, chỉ có điều công việc
nào mình yêu thích có lẽ sẽ dễ thành công hơn, đúng
không?
Ngọc Nga nghiêm túc:
_Ta mong cho mi có chỗ làm tốt, phù hợp. Công việc
tiếp thị của bọn mình bấp bênh lắm.
_Mi thích làm gì ta giúp mi chuyển nghề luôn.
Ngọc Nga lắc đầu:
_Cảm ơn lòng tốt của mi. Ta tiếp thị được mà. Bao giờ
thích ta sẽ chuyển sau, mi lo cho mình trước đi.
_Thế à?
_Thôi vậy, hôm nay đi siêu thị Big nha.
Hoàng Dung lắc đầu:
_Big có gì vui đâu. Mình muốn nghỉ ở nhà cho khỏe.
Ngọc Nga chủ động kéo tay của Hoàng Dung lên. Tức
Ngọc Nga thật nhưng cô có tật hay quên cơn giận mỗi
khi người ta chăm sóc mình. Ai nỡ hình sự mãi với
khuôn mặt đang cười tươi như hoa nhỉ?
Hoàng Dung uể oải ngồi dậy. Cô né sang bên cho Ngọc
Nga dọn dẹp, vẫn ngồi im lặng trên giường. Cô muốn
nằm xuống quá:
_ Ngọc Nga ngủ chút nữa đi!
_Thôi mà, mặt trời sắp lên đỉnh đầu rồi đó.
Hai người đang nói chuyện thì chuông điện thoại ở dãy
cầu thang reo vang. Cô Tâm quản lý ký túc xá nữ bước
vào phòng Hoàng Dung, thấy bừa bộn cô bảo:
_Giờ này chưa dậy sao em? Hoàng Dung có điện thoại
kìa.
Hoàng Dung nhìn cô Tâm như ngầm hỏi. Ngọc Nga
giục:
_Ði nhanh lên!
_Dạ!
Hoàng Dung lật đật đến nghe. Một giọng nam quen quen
cất lên:
_Alô… có phải Hoàng Dung không?
_Anh là…
_Tôi là Sĩ Khôi đây.
Thì ra là hắn. Ngọc Nga đoán không sai. Hoàng Dung
lắc đầu cười một mình. Giọng cô tự nhiên nhẹ nhàng
hơn:
_Xin lỗi anh tìm tôi có việc gì vậy?
Hình như Sĩ Khôi đang cười trong máy:
_Tôi chỉ muốn báo cho cô một việc.
_Việc gì, quan trọng không?
_Với cô chắc quan trọng.
_Sao anh biết?
Giọng anh trở nên nghiêm túc lạ:
_Bởi vì cô đã đăng ký dự tuyển và tôi biết không có lý
do gì mà người xin việc lại không mừng khi nhận tin
mình được trúng tuyển.
Cách nói chuyện của Sĩ Khôi sao giống Ngọc Nga quá.
Lúc nào cũng đoán già đoán non.
_Cảm ơn anh nha!
_Việc gì?
_Ðã báo tin cho tôi.
_Chỉ có thế thôi à?
_Còn gì nữa?
Giọng Hoàng Dung hơi xẵng. Sĩ Khôi không để ý, anh
nói bình thường:
_Cô không muốn nói chuyện với tôi sao?
_Không quen.
_Hay là còn giận chuyện cũ. Một con thỏ ngọc bị lấm
lem có gì lớn.
_Tôi quên chuyện ấy rồi.
_Nếu vậy nhớ sáng mai cô đến nhận việc ở câu lạc bộ
múa rối Tuổi Thơ nha!
Hoàng Dung thở phào nhẹ nhõm:
_Cảm ơn anh nha!
_Không cần đâu, ta còn gặp nhau nhiều nữa mà. Thôi,
hẹn mai gặp nhé!
Hoàng Dung buông máy. Cô lẩm bẩm một mình. Tự
nhiên lại hẹn gặp người ta kỳ thật. Cô tưởng tượng ra cái
cười rất dễ ghét của anh mà cảm thấy tức tức trong lòng.
Nhưng giọng nói trong điện thoại lúc nãy rất dịu dàng
nghiêm túc khiến cô cảm thấy như đang trông thấy anh
có nét trầm tĩnh, ấn tượng và nụ cười dễ mến. Có chút gì
đó rất thân thiết dịu dàng. Nó không giống vẻ ngang
ngang, trêu cợt cô khi làm rơi thỏ ngọc của cô.
Hoàng Dung gác máy, cô tần ngần chưa rời khỏi chỗ này
khiến Ngọc Nga tò mò bước đến gần:
_Ê, chàng gọi hả nhỏ?
Bị nói trúng tim đen, Hoàng Dung giật mình quay lại
thẹn thùng:
_Sĩ Khôi gọi bảo ngày mai mình đến nhận việc.
Ngọc Nga vỗ vai bạn một cái thật mạnh:
_Chúc mừng mi. Ðược giám đốc quan tâm bao giờ cũng
tốt cả.
_Ai nói với mi anh ta quan tâm đến ta chứ?
Ngọc Nga lắc đầu vuốt mũi bạn:
_Mi giả ngốc hay ngốc thật vậy? Gọi điện, trực tiếp báo
tin cho nhân viên. Ôi chao, không gọi là quan tâm thì gọi
là gì nhỉ?
Thấy Ngọc Nga có vẻ trêu đùa, cô nhướng mắt:
_Tùy mi nghĩ thế nào cũng được. Ngày mai ta từ giã cái
khay dầu gội đầu là mừng rồi.
_Hình như mi cũng biết vui khi nghe tin trúng tuyển.
Hoàng Dung gật đầu tủm tỉm, nét mặt cô rạng rỡ:
_Dĩ nhiên là vui rồi. Lần đầu tiên tự ta xin việc thành
công đấy.
Ngọc Nga nguýt bạn:
_Chưa chắc nếu không gặp Sĩ Khôi, không gặp cơn mưa
hôm ấy.
_Xí, mi coi thường ta nhé. Ngay bây giờ chúng ta đi chơi
nhé!
Ngọc Nga tròn mắt:
_Thật hả? Ai khao?
_Tất nhiên là mình rồi. Ăn mừng ta vừa tìm được việc
làm thích hợp.
_Hoan hô Hoàng Dung. Lần đầu tiên ta thấy mi biết ga-
lăng với bạn bè. Có lẽ gặp chuyện hên đây.
_Ga-lăng từ lâu rồi. Tại mi không nhận ra đó thôi. Ði
nào!
Hoàng Dung rất vui. Cô và Ngọc Nga rủ đi chơi siêu thị.
Thật ra cả hai chỉ đến đây để ngắm nhìn, đi chơi cho
thoải mái, tìm hiểu giá cả chứ chẳng mua gì nhiều.
Hoàng Dung lấy ổ bánh mì kẹp thịt, bánh sandwich và ổ
bánh bông lan với mấy khúc xúc xích. Dù sao cũng phải
đãi Ngọc Nga tươm tất. Lần đầu cô vui vì tự mình tìm
được việc làm mà.
Sáng hôm sau, Hoàng Dung dậy sớm. Cô ăn mặc tươm
tất, trang điểm một chút. Không hiểu tự nhiên sao lại cầu
kỳ như thế khi ra đường. Ðây cũng là lần đầu tiên cô mất
thì giờ trang điểm. Hoàng Dung không muốn dưới mắt
Sĩ Khôi cô là cô bé tầm thường, hay cô muốn mình đẹp
như Ý Quyên. Cô thư ký xinh đẹp cận kề bên Sĩ Khôi,
hình như Hoàng Dung cảm giác không yên.
Cô ngắm mình trong gương, thoa lại đôi môi cho mịn
màng hơn. Hoàng Dung cảm thấy tự tin hơn khi lát nữa
cô sẽ đối diện với Sĩ Khôi. Không biết cô có cảm giác
như thế nào nhỉ?
Ngọc Nga vẫn mãi ngủ. Hoàng Dung bước nhẹ nhàng ra
khỏi phòng. Cô rời ký túc xá thong dong trên chiếc
Chaly đến câu lạc bộ múa rối Tuổi Thơ thật sớm hơn dự
định. Cánh cổng vừa mở bên trong còn im lặng như tờ.
Hoàng Dung dựng xe vào nhà xe rồi cô ngồi trên chiếc
ghế đá bên ngoài dáng vẻ rất ung dung, thư thái. Cô nghĩ
chốc nữa Sĩ Khôi sẽ đến. Người anh gặp đầu tiên sẽ là
cô, chắc chắn anh ngạc nhiên lắm.
Hoàng Dung mãi ngồi suy nghĩ, đã hơn bảy giờ cô đứng
lên nôn nóng nhìn ra ngoài. Không ngờ Ý Quyên bước
vào thật đẹp. Bộ y phục của Ý Quyên thật vừa vặn khiến
cho cô có sức cuốn hút lạ thường. Hoàng Dung cứ ngây
ra nhìn. Cô nghĩ Ý Quyên có lẽ nhiều chàng trai mê như
điếu đổ vì cô có dáng rất hấp dẫn. Hoàng Dung còn rất
thích nhìn huống hồ mấy chàng trai.
Mãi nghĩ lung tung, cô giật mình khi Ý Quyên vừa dọn
bàn thư ký và giám đốc vừa nói chuyện với Hoàng Dung
thật thân mật:
_Cô đến sớm vậy hả Hoàng Dung?
Hoàng Dung rất thích Ý Quyên, cô bắt chuyện:
_Chị làm ở đây lâu chưa?
Ý Quyên cất giọng ngọt ngào:
_Hai năm. Chắc Hoàng Dung còn đi học?
Hoàng Dung cảm thấy rất phấn khởi. Cô không ngờ xin
việc lại đơn giản như thế. Mới ba ngày đã đến nhận việc,
dễ ợt hơn người ta ăn cơm uống nước. Cô cứ lo mình sẽ
không được nhận không ngờ người ta tuyển người rất dễ.
Bây giờ cô thư ký rất duyên lại nói chuyện với cô thật
cởi mở như bạn bè thân thiết:
_Em còn đi học chị ạ.
Ý Quyên cười rất duyên:
_Em có thích chỗ làm mới này không?
Hoàng Dung gật đầu:
_Có lẽ rất thích.
_Nhưng công việc cũng đơn điệu chỉ sợ em sẽ nhàm
chán.
_Không! Em rất thích những con rối từ nhỏ nên em mê
lắm.
Ý Quyên rất ân cần:
_Chờ một chút nữa đủ người chúng ta sẽ tập em nhá.
_Mấy người hả chị?
_Một đội bốn, năm người. Chị thấy em điều khiển con
rối rất thành thạo. Em đã học khóa múa rồi nào chưa sao
giỏi quá vậy?
Hoàng Dung vuốt mái tóc cột gọn phía sau kéo về một
bên, trông cô gọn gàng trẻ trung lạ. Cô mỉm cười đáp:
_Em biết từ nhỏ, do rất đam mê thích thú nên cứ hoạt
động chăm chỉ. Tất cả đều tự phát chị ạ.
_Thế à! Vậy mà chị cứ ngỡ là em từng ở đội múa rối nào
chứ.
_Ðâu có.
Cả hai cùng cười vui vẻ.
_Em có thể làm thử lại cho chị xem không?
_Ðược chứ ạ.
Hoàng Dung ngồi vào chỗ, cô bắt đầu điều khiển những
con rối thật thuần thục. Tuy không bài bản nào cả nhưng
khéo léo tài tình khiến Ý Quyên phải bật cười.
_Giỏi lắm, nhưng em phải học theo bài bản, lớp kịch
mới được.
_Em hiểu.
_Em thực hiện các động tác rất tốt nên anh Sĩ Khôi rất
khen. Anh ấy ít khi khen ai lắm.
Hoàng Dung lắng nghe rồi hỏi:
_Giám đốc khó tính lắm à?
Ý Quyên bật cười:
_Không khó cũng không dễ. Anh ấy điềm đạm rất ga-
lăng với phụ nữ.
_Vậy à!
_Nếu em biết tính anh ấy em chẳng bao giờ phải phiền
muộn về anh Sĩ Khôi đâu.
Nghe Ý Quyên nói, Hoàng Dung nghĩ là họ hiểu nhau
lắm nên Ý Quyên lúc nào cũng khen anh cả. Hay là cô
ấy có cảm tình với Sĩ Khôi. Hoàng Dung thấy mình hơi
quá đáng khi nghĩ về họ như vậy. Sĩ Khôi chẳng là gì
của cô.
Cả buổi sáng giám đốc Sĩ Khôi không xuất hiện làm cho
Hoàng Dung hơi ngạc nhiên không hiểu anh bận việc gì.
Lòng cô hơi nao nao khó tả, hình như cô đang thất vọng
thì phải. Mọi công việc trong câu lạc bộ múa rối Tuổi
Thơ đều do Ý Quyên điều hành. Cô thư ký trẻ trung,
xinh đẹp lại đa tài, quán xuyến tất cả các việc lớn, nhỏ
nơi này, thật trôi chảy.
Gần trưa, Hoàng Dung lại gần chỗ cô thư ký xinh đẹp
hỏi vài chỗ kỹ thuật múa rối. Ý Quyên tận tình chỉ bảo.
Thấy Hoàng Dung chăm chỉ, Ý Quyên có vẻ hài lòng:
_Anh Sĩ Khôi rất thích những con người siêng năng:
Thì ra thế! Ý Quyên rất siêng năng để lấy cảm tình của
Sĩ Khôi chăng? Hoàng Dung lại suy nghĩ xa xôi.
_Hình như chị rất hiểu về giám đốc?
Không ngờ Ý Quyên lại thích thú, cô tiết lộ:
_Không phải hiểu giám đốc mà biết rõ cả tính ý và ý
thích, tình cảm của anh ấy vì ngày xưa chị và Sĩ Khôi
cùng học chung một lớp.
Hoàng Dung cười vô tư:
_Làm việc chung bao nhiêu năm, chị và anh ấy không có
tình cảm sao?
Dường như Ý Quyên đỏ mặt nhưng chỉ một thoáng cô
lấy bình tĩnh lại ngay:
_Chị không biết nữa. Với phụ nữ anh ấy rất ga-lăng, với
bạn bè luôn lịch sự. Giám đốc Sĩ Khôi chưa có tình cảm
nhất định với ai cả. Chị hơi buồn và đang muốn tìm ý
trung nhân đây. Em thấy anh ta thế nào?
Hoàng Dung không hiểu:
_Thế nào là thế nào?
_Chị muốn hỏi em về ấn tượng ban đầu khi gặp Sĩ Khôi?
_À… nói chung… anh ấy tốt, ga-lăng.
_Sao em biết?
Hoàng Dung lúng túng, cô nhanh miệng:
_Thì em nghe chị nói.
_Ra là vậy, chị muốn hỏi về cái nhìn bên ngoài.
Hoàng Dung gật gù:
_Anh ấy đẹp trai, hình như chị thích anh ấy.
Ý Quyên không từ chối:
_Chị cũng có cảm tình với người ta nhưng anh ấy như
con bướm lượn lờ trên những bông hoa xinh biết đậu nơi
nào.
Hoàng Dung che miệng cười khúc khích:
_Chị là một bông hồng xinh xắn lo gì.
Giọng Ý Quyên đều đều, không hiểu sao với Hoàng
Dung cô lại thích nói chuyện như thế:
_Nhưng đôi khi con bướm lại thích những bông hoa dại,
không chịu dừng chân trên hoa hồng thì sao?
Hoàng Dung thầm nghĩ Ý Quyên rất có tình cảm với Sĩ
Khôi, nhưng theo lời của cô ấy Sĩ Khôi vẫn chưa để ý
đến ai.
Ý Quyên bỗng ngắm nghía cô rồi phán một câu:
_Em rất đẹp Hoàng Dung ạ.
Chị ta nói với ý gì Hoàng Dung không hiểu. Khen cô
đẹp thì ít người khen vì cô vốn đẹp sẵn nhưng cô ít khi
để ý sắc đẹp của mình mà kiêu hãnh. Hoàng Dung cười
bẽn lẽn:
_Em xấu ma chê quỷ hờn chứ đẹp gì. Em đang ngưỡng
mộ chị đó.
_Vậy hả?
_Ðẹp như chị chẳng ai dám chê.
_Thật sao?
_Em nói thật mà.
Cả hai cùng cười.
_Em có cái vẻ xinh đẹp, tươi tắn của những cô gái trẻ
trung, đáng yêu hơn chị nhiều.
_Thôi chị đừng có khen, em sợ bị bể mũi lắm.
Hoàng Dung cười vô tư trước câu đùa của mình.
_Em thật vui vẻ lại biết đùa. Trước đây ở phòng có mình
chị và anh Sĩ Khôi buồn chết đi được.
_Còn mấy nhân viên?
_Họ lầm lì làm xong việc thì về. Họ không tài và vui
như em đâu.
Hoàng Dung tròn mắt:
_Nhưng vui quá có lúc người ta cũng chán. Có anh Sĩ
Khôi ở đây ai dám bén mảng vào nói chuyện với chị.
Ý Quyên ngạc nhiên:
_Họ sợ anh Sĩ Khôi vậy à? Sợ anh ấy hay ngán chị?
Hoàng Dung tủm tỉm cười:
_Chắc cả hai quá.
Ý Quyên sắp xếp lại đống giấy tờ trên bàn cười cười:
_Anh Sĩ Khôi hiền lắm, anh ấy không nguyên tắc như
chị đâu nên mọi người thích hơn.
_Chị mà nguyên tắc sao?
Hoàng Dung ngạc nhiên, Ý Quyên gật đầu:
_Thật ra bắt buộc mọi người làm đúng kỹ thuật, đúng
giờ cũng là quy định chung. Vậy mà họ bảo chị nguyên
tắc khó khăn. Còn anh ấy rất thoải mái.
_Vậy hả! Chị làm đúng quy định thôi mà.
_Nói như em là hiểu chị rồi đó. Họ không nghĩ vậy. Họ
bảo chị khó khăn. À trưa rồi em không về à?
Hoàng Dung lắc đầu:
_Nhà xa em muốn ở lại. Còn chị?
_Chị cũng vậy. Hay là ta kiếm gì ăn đi Hoàng Dung?
Tươi cười, Hoàng Dung đứng lên:
_Em định rủ chị đi ăn nhưng ngại.
Ý Quyên định nói gì thêm, chưa kịp mở lời thì Sĩ Khôi
về tới. Anh đưa mắt nhìn hai cô gái rồi tươi cười bảo:
_Các cô chưa nghỉ sao?
Ý Quyên lịch sự:
_Anh mới về đến à?
Sĩ Khôi đặt nhẹ chiếc cặp táp lên bàn bảo:
_Tôi bận họp hành trên phường chuẩn bị lễ hội tới và
các buổi biểu diễn trong các tụ điểm nên xong là tôi đến
đây ngay.
_Anh chưa ăn gì à?
_Chưa.
_Bọn em đang đói đây.
Hoàng Dung thấy Sĩ Khôi và Ý Quyên nói chuyện thân
mật, cô ngại nên từ chối:
_Chị Ý Quyên hay là em về chiều trở lại.
Sĩ Khôi vừa tháo chiếc cà vạt ra vội đưa tay ngăn Hoàng
Dung:
_Tôi định đưa hai người cùng đi ăn cho vui nên vào đây.
Không ngờ cả hai vẫn còn ở lại chưa về. Tôi đại diện
mời cả Hoàng Dung cùng đi được không?
Hoàng Dung ngần ngại:
_Hai người cứ tự nhiên. Chiều em trở lại làm.
Tiếng “em” nghe thân thiết và ngọt ngào lạ lùng. Sĩ Khôi
mím môi đưa mắt nhìn cô. Ðôi mắt dịu dàng thân tình
khác với vẻ ngang ngang giễu cợt trong buổi chiều mưa
ấy làm cô tức cành hông. Hoàng Dung ngạc nhiên không
ít về anh ta. Ở đâu là con người thật của anh, cô không
biết mà lần. Anh ta làm cho Hoàng Dung lúng túng bị
động thật sự. Ðến lượt cô đứng yên suy nghĩ.
Mà Sĩ Khôi cũng không để cô có thời gian suy nghĩ. Anh
chủ động dắt xe ra đường khiến Ý Quyên và Hoàng
Dung buộc phải đi theo. Cô tò mò nhìn anh:
_Không được, tôi mời cả hai mà. Cô đành từ chối sao?
_Em…
Ý Quyên kéo tay cô:
_Nè giám đốc của chúng ta thường hay ga-lăng và chăm
sóc nhân viên như thế. Cô đừng ngại, giám đốc buồn nha
Hoàng Dung.
_Cô có xe không Hoàng Dung?
Lật đật Hoàng Dung đáp:
_Có ạ, xe để ngoài kia.
_Hai cô đi nhanh nhé!
Sĩ Khôi ra ngoài trước. Ý Quyên nhìn Hoàng Dung bảo:
_Em thấy chị nói có đúng không? Anh ấy bao giờ cũng
lịch sự nhất là với phụ nữ.
_Một con người hào hoa, phong nhã.
Ý Quyên gật đầu, cô mở tủ lấy chiếc túi xách rất đẹp
mang vào vai cùng Hoàng Dung tranh thủ ra ngoài.
Cô rất ngạc nhiên khi chiếc Chaly của mình đứng cạnh
xe của anh. Sĩ Khôi có vẻ chờ đợi:
_Phụ nữ bao giờ cũng chậm chạp.
Hoàng Dung leo lên xe rồ ga. Xe không nổ máy. Cô đạp
mấy lần:
_Xe có sự cố à?
_Có lẽ… dựng ngoài mưa nên bugi bị ướt.
Sĩ Khôi đưa xe cho cô, giọng thật ngọt:
_Mấy chiếc xe thường nhõng nhẽo với các cô gái chân
yếu tay mềm gặp chúng tôi là nó sợ ngay.
_Chúng ta đi đi giám đốc.
Sĩ Khôi nhìn Ý Quyên nhắc:
_Ðừng gọi tôi như vậy nhất là ở chỗ lạ, tôi không thích.
Cô lên xe tôi chở hay “Hoàng Dung”?
Ý Quyên cười rất duyên đưa đẩy:
_Tùy ai cho đi ké thì lên.
Rất lịch sự, Sĩ Khôi chờ đợi:
_Lên xe đi tôi chở cho.
Ý Quyên nhẹ nhàng khép nép ngồi sau Sĩ Khôi. Hoàng
Dung thấy cô ấy tươi cười hãnh diện tự dưng cô thấy
buồn buồn. Trông họ xứng đôi lắm, vả lại Ý Quyên rất
chiều chuộng anh. Sĩ Khôi đối với cô ấy rất thân mật.
Họ chạy qua mấy quãng đường. Hoàng Dung cứ đuổi
theo anh ở phía sau. Sĩ Khôi và Ý Quyên nói chuyện gì
trông họ vui vẻ quá. Hoàng Dung cho xe chạy từ từ. Sĩ
Khôi chậm lại có ý chờ cô. Thỉnh thoảng anh ngoái lại
trông về phía sau.
Nhà hàng nhỏ ở một đường phố bày bán nhiều món ăn
ngon. Sĩ Khôi dừng xe lại ra hiệu cho Hoàng Dung đã
đến nơi. Ý Quyên xuống xe, cô nhẹ nhàng nắm tay
Hoàng Dung kéo vào một cái bàn gần cửa sổ rất thoáng.
_Chúng ta ngồi đây nha.
Hoàng Dung gật đầu. Khách ăn khá đông. Sĩ Khôi gọi
món ăn cho hai người vào trong anh hỏi:
_Hai người ăn gì?
Ý Quyên đưa mắt nhìn anh rồi nhìn Hoàng Dung:
_Em như cũ. Anh hỏi Hoàng Dung kìa. Hôm nay giám
đốc đãi tân nhân viên em đừng lo.
Sĩ Khôi nhìn hai người bằng cặp mắt lạ lẫm:
_Hai người mới đây mà thân quá nhỉ?
Ý Quyên phì cười rồi gật đầu:
_Hoàng Dung rất vui. Em và cô ấy hợp nhau lắm.
Sĩ Khôi quay đi cười:
_Cô nói làm tôi tưởng cô là… nữ ái nam chẳng bằng. Cô
lại thích một cô gái đẹp. Nếu là tôi nói câu ấy sẽ dễ
nghe.
Bẽn lẽn, Ý Quyên đưa mắt liếc nhẹ anh:
_Người ta thích cô ấy vui vẻ, biết nói chuyện cởi mở
khác với các nhân viên anh trước đây, chứ ai lại… kỳ
ghê!
Sĩ Khôi cười to:
_Vậy mà tôi cứ tưởng hai người hạp chuyện khác. À
quên Hoàng Dung ăn món gì gọi thêm nha.
_Dạ, không cần đâu anh.
Tự nhiên Hoàng Dung thấy mình nhu mì lạ. Cô không
muốn Ý Quyên chê cô là con bé lấc khấc.
Sĩ Khôi đặt vào chén mỗi người một cái đùi gà. Hoàng
Dung che chén lại:
_Anh dùng đi!
Sĩ Khôi như đã từng thân với cô:
_Phỏng vấn thành công rồi. Cô đã chuẩn bị tinh thần đi
làm chưa?
Hoàng Dung nhìn anh một cách lạ lùng:
_Dĩ nhiên là chuẩn bị tốt rồi.
Ý Quyên gắp thức ăn cho Sĩ Khôi:
_Anh ăn chút gì đi, sẽ bị đói nếu như nói nhiều đó.
_Ðược rồi Ý Quyên. Cô lo cho mình kìa.
_Em vẫn tươi tốt chỉ có anh cả buổi không ăn gì sẽ bị
đau bao tử cho mà xem.
_Ðừng lo cho tôi. Tôi khỏe lắm Ý Quyên. Cô giúp tôi lo
cho cô bạn mới của cô kìa. Sao mà ăn ít vậy Hoàng
Dung?
Hoàng Dung thấy họ chăm sóc cho nhau, hồn cô lơ lửng
trên cành cây. Trước mặt cô Ý Quyên chăm sóc cho Sĩ
Khôi rất chu đáo khiến cô ganh tỵ. Nhưng dường như Sĩ
Khôi không để ý cử chỉ nhỏ nhặt ấy. Anh đang muốn
chăm sóc cho cô. Có thật lòng không, cô không biết. Tự
nhiên cô thấy mình đi chung với họ là một sai lầm. Cô
thấy kỳ kỳ, dù bữa ăn trưa diễn ra thật vui vẻ. Sĩ Khôi cố
pha trò cho mọi người vui. Nhưng Hoàng Dung vẫn thấy
lạ lẫm. Cô không thể hòa vào không khí mới này một
cách tự nhiên được.
Sĩ Khôi thỉnh thoảng lại nhìn về phía cô với ánh mắt dịu
dàng. Cái nhìn của anh thật ấn tượng. Ðôi mắt như có
sao, sắc nét đầy thu hút. Cái nhìn thật đa tình, mộng mơ.
Mỗi lần nhìn lên bắt gặp anh nhìn mình Hoàng Dung
đành nhìn sang hướng khác. Khuôn mặt anh quyến rũ
một cách kỳ lạ. Vẻ đẹp nam tính ấy Ý Quyên say mê là
đúng rồi.
Thốt nhiên một cảm giác lạ lẫm xâm chiếm lấy hồn cô.
Hoàng Dung mơ màng trong cảm giác ấy. Lần đầu tiên
cô cảm nhận được sự yêu thương trìu mến từ đôi mắt
lãng mạn của một người con trai đem tới nó làm cho cô
trở nên yếu đuối hẳn đi.
Không biết Sĩ Khôi có cảm nhận được tâm trạng của cô
lúc này không chỉ thấy anh vẫn săn sóc chu đáo cho cả
hai, phần cô anh lo lắng hơn một tí. Chỉ tiếc bữa tiệc
hôm nay lại có thêm người. Ý Quyên ở giữa hai người.
Hoàng Dung không thể nói chuyện vô tư như trước.
Hình như có một cái gì đó xảy ra trong lòng cô, xôn xao,
say sưa, làm thay đổi cả cách xử thế lẩn cử chỉ của cô.
Sĩ Khôi đứng lên san cơm thêm cho cô và anh gắp mấy
miếng thịt ram cho cô. Thật tự nhiên anh bảo:
_Dành ưu tiên cho người mới.
Hoàng Dung đỡ tay anh:
_Em không dùng nữa. Chị Ý Quyên ăn giùm đi.
_Phần cô, cô cứ ăn nhường cái gì.
Ý Quyên vẫn mỉm cười nhẹ nhàng không chút thay đổi
trên nét mặt kiêu kỳ:
_Em cứ làm theo lời giám đốc đi Hoàng Dung kẻo anh
ấy buồn.
Cô ăn nhỏ nhẹ như mèo:
_Nhưng em ăn ít lắm. No rồi, anh thông cảm.
Sĩ Khôi gật gù:
_Ừ, các cô còn phải giữ eo nên ăn nhỏ nhẹ, hôm nay cô
nên phá lệ đi Hoàng Dung?
Hoàng Dung chỉ nhẹ gật đầu. Ý Quyên và Sĩ Khôi trao
đổi về chuyên môn khiến cô đành ngồi im mà nghe.
Giọng Ý Quyên sôi nổi hơn:
_Anh thấy mấy nhân viên mới tuyển thế nào?
Sĩ Khôi nhìn về phía Hoàng Dung giọng anh trầm tĩnh:
_Ngoài Hoàng Dung có tay nghề khá, các cô cậu khác
phải rèn luyện kỹ.
Ý Quyên nói như khoe:
_Sáng nay họ đến đông đủ, luyện tập khá tốt.
_Vậy hả? Cám ơn cô.
_Có gì đâu, giúp anh cũng là điều em mong muốn mà.
Anh đừng ngại.
Sĩ Khôi thấy Hoàng Dung lén nhìn mình, anh vội lảng
đi:
_Tôi bận việc nên cô phải điều hành mọi việc. Ðây là
chầu tôi đãi cô trả công cô nhé!
Ý Quyên cười, Sĩ Khôi thấy Hoàng Dung chỉ khẽ nhếch
môi. Câu chuyện ba người thật ra chỉ có anh và Ý Quyên
trao đổi rôm rả, còn Hoàng Dung hôm nay rất lạ. Không
lẽ cô nàng còn giận anh. Người đâu mà giận dai thế. Anh
không tin.
Sĩ Khôi ngầm quan sát cô. Suốt bữa ăn không hiểu sao
cô không vui, không nói chuyện nhiều dù cho anh và Ý
Quyên cố tạo cho bữa tiệc vui vẻ. Hôm nay trông cô
“ngoan như thỏ, hiền như nai”. Sĩ Khôi ăn xong, anh tự
tay mời cô uống nước, Hoàng Dung hơi áy náy, cảm ơn
anh. Hành động của anh làm Ý Quyên hơi bất ngờ. Cô
nhìn hai người nhưng chỉ một giây thôi, cô trở lại tươi
cười. Ý Quyên thật không đơn giản chút nào. Hoàng
Dung cảm thấy xúc động trong tâm hồn. Hình như cả ba
người đang đuổi bắt nhau. Chẳng ai hiểu ai cả.
Hoàng Dung thấy mình đang sống trong tâm trạng không
phải là mình. Tự nhiên cô trở nên hiền lành nhu mì quá.
Chính Hoàng Dung cũng không hiểu sao trước mặt hắn,
cô lại tỏ ra nhu mì đến như vậy. Chuyện lạ trên đời!
Chủ nhật, Hoàng Dung nằm lăn trên giường lười biếng
dậy sớm. Cô hát khe khẽ một mình, vẻ mặt tươi roi rói
làm Ngọc Nga chú ý:
_Chà, lúc này người ta yêu đời ghê. Mới bảnh mắt ra đã
nghe tiếng hát giòn giã.
Hoàng Dung dường như không để ý lời của Ngọc Nga
nói. Cô tiếp tục hát to hơn.
_Thôi, tắt đài giùm đi cô hai. Mới sáng đã phát thanh
nghe mệt quá.
Hoàng Dung bật dậy như lò xo:
_Mệt thì nghỉ bạn ạ.
_Ta chỉ muốn mi tắt đài kìa.
_Ơ… sao lúc này khó tính vậy Ngọc Nga? Hay là…
_Cái gì? Ta đang bực mình đó.
Ðến lượt Hoàng Dung chọc bạn:
_Hình như mi bị bồ đá sao mặt mày khó coi quá.
_Nói bậy. Ta đang kỵ tiếng ấy.
_Tiếng gì? Bỏ hay đá?
Ngọc Nga thở dài:
_Bồ chưa đá nhưng giận nhau mấy ngày nay, tức muốn
chết.
Hoàng Dung che miệng ngáp:
_Có bồ chi cho mệt! Tớ khỏe re, khỏi cần công sức hò
hẹn và hiểu nhau mệt cả tâm hồn lẫn thể xác.
Ngọc Nga nhìn bạn, bĩu môi:
_Nè, đừng có nói liều. Mai mốt có người yêu rồi biết em
ạ.
_Hổng dám đâu, ta không thèm!
Ngọc Nga liếc xéo cô:
_Nói thật chứ? Ta thấy mới có mấy hôm mà anh chàng
giám đốc cứ gọi điện đến mãi. Không quen ai gọi làm
gì?
Hoàng Dung bĩu môi:
_Tại anh giám đốc của ta ga-lăng mọi chỗ nên vậy thôi,
không có gì hơn.
_Nhưng ta thấy mi rất yêu đời.
_Hát là yêu đời sao? Ta thích hát lâu rồi.
_Giọng hát, cách nói chuyện của mi rất khác, đừng chối
quanh co.
Hoàng Dung nói liều:
_Giọng hát thay đổi thì đã sao?
_Không sao… yêu đời hơn, nhu mì hơn… đủ để người
ta yêu là được.
_Nói nhảm quá, mi nên lo chuyện mình trước đi.
Ngọc Nga chợt ngồi xuống cạnh cô. Hoàng Dung tập hít
thở trên giuờng:
_Nè, ta hỏi thật, mi đến có thấy anh giám đốc có người
yêu chưa?
Hoàng Dung ngưng tập thể dục, lắc đầu:
_Ai thèm để ý hắn làm gì mà hỏi.
Ngọc Nga không buông tha:
_Nè không để ý người quan tâm đến mình mới lạ đó. Mi
quả kỳ cục!
Bị bản quở trách, Hoàng Dung cười to:
_Xem ra mi quan tâm hơn ta rồi. Hay là muốn kết model
với Sĩ Khôi ta làm mai cho. Nhưng ta sợ Tuấn Dũng bắt
ta thế vào chỗ mi thì chết.
Ngọc Nga đẩy đưa:
_Sao mà chết? Tuan Dũng ga-lăng lắm không thua Sĩ
Khôi đâu.
_Hoàng Dung búng vào mũi bạn cười to:
_Nếu ga-lăng sao lúc nãy có người tan phiền nhỉ?
_Ơ… tại vì cãi nhau là do bất đồng quan điểm, cãi nhau
đâu phải là không yêu nhau nữa!
_Vậy mi nhắc đến Sĩ Khôi làm gì?
Ngọc Nga hích cùi chỏ vào hông bạn:
_Sĩ Khôi để ý mi chứ đâu phải ta. Ta nhắc cho mi nhớ
không được sao?
Hoàng Dung tập động tác cuối cùng:
_Cám ơn lòng tốt bao lao vì bạn của mi nha.
_Xời ơi! Giờ này còn tập thể dục, mặt trời gần đứng
bóng rồi bạn ơi
Vừa nói xong Ngọc Nga nghe tiếng gõ cửa gấp gáp sau
đó đều đều. Hoàng Dung giật mình tròn mắt:
_Ai vậy?
Ngọc Nga lắc đầu:
_Không phải Tuấn Dũng.
_Vậy ai chớ?
_Ai biết, dọn dẹp mau lên. Con gái gì tệ!
Có tiếng gọi nhỏ phía trước:
_Hoàng Dung ơi có ở nhà không?
Trời đất! Giọng quen quen, không thể nào là anh ta. Cô
rất ngạc nhiên khi Sĩ Khôi đến tìm mình. Hôm qua anh
bảo nay rất bận cơ mà. Vả lại, Ý Quyên được cử đi học
lớp biên kịch kiêm đạo diễn múa ở Hà Nội tới ba tháng.
Công việc đè nặng trên vai anh. Rảnh đâu mà chơi, hay
là cô nghe lầm?
_Hoàng Dung có ở nhà không?
Ðúng là anh ta rồi. Hoàng Dung phóng ngay vào nhà vệ
sinh. Cô bảo Ngọc Nga:
_Nói ta không có nhà!
Ngọc Nga không hiểu gì. Cô mở cửa, Sĩ Khôi mỉm cười
chào:
_Cô là bạn của Hoàng Dung?
Ngọc Nga gật đầu:
_Chúng ta đã gặp nhau vài lần rồi. Mời anh ngồi.
Ngọc Nga lấy cho anh ly nước mát. Sĩ Khôi bình thản
ngồi xuống ghế như đã quen nơi này lắm. Lát sau, anh
hỏi:
_Hoàng Dung đi chợ sớm vậy cô?
Ngọc Nga suýt phì cười, cô định nói:
_Cô ta không có siêng vậy đâu.
Nhưng sợ bạn mất mặt liền bảo:
_Không, Hoàng Dung đang giặt đồ phía sau.
_Vậy hả?
_Anh gặp Hoàng Dung có chuyện gì không?
Sĩ Khôi cười lịch sự:
_Cũng có chút việc nhờ cô ấy.
_Em nhắn lại được không?
Sĩ Khôi lắc đầu:
_Không cần đâu. Tôi đợi được, tôi muốn trực tiếp bàn
việc với cô ấy.
Ngọc Nga làu bàu trong miệng. Chắc đây là cái cớ để
gặp cô nàng rủ rê đi đâu chơi chứ bàn việc thì cả tuần
nay sao không bàn?! Vẽ chuyện! Hoàng Dung cũng khéo
giấu mình nhỉ? Còn bày đặt trốn nữa. Cô lên tiếng réo:
_Hoàng Dung, có giám đốc Sĩ Khôi tìm nè.
May quá, cô đã rửa mặt mày, vệ sinh cá nhân xong, còn
kịp trang điểm sơ. Ngọc Nga ác ghê, biết mình đang thế
này lại gọi thật là mất lịch sự. Cô đành lò mặt ra khỏi
nhà vệ sinh với nụ cười tươi tắn trên môi:
_Chào anh Sĩ Khôi!
Ngọc Nga không ngờ Hoàng Dung lại vứt bỏ bộ mặt
“bánh bèo” nhanh đến thế. Trước mặt cô là một Hoàng
Dung xinh xắn, lịch sự. Sĩ Khôi đưa mắt nhìn. Ánh mắt
anh có vẻ vui vui:
_Hôm nay cô rảnh không?
Hoàng Dung ngồi xuống giường còn bề bộn, mặt cô đỏ
lên vì xấu hổ. Cô cố ý che lại bớt nhưng hình như Sĩ
Khôi không để ý.
_Anh tìm em có việc gì ạ?
Sĩ Khôi gật đầu:
_Có việc gấp không tiện nói qua điện thoại nên trực tiếp
đến đây gặp cô.
_Vậy hả! Nhưng việc gì mà gấp sáng thứ hai không
được ư?
_Không, ngay hôm nay… cô rảnh chứ?
Hoàng Dung đưa mắt nhìn Ngọc Nga, sợ nhỏ bạn chọc
quê, giọng cô lấp lửng:
_Không biết có chuyện gì không? Em định dọn dẹp.
Ngọc Nga cất giọng vui vẻ tỏ ra mình rất lịch sự với bạn:
_Dọn dẹp gì nhiều, cứ để mình làm cho. Mấy khi giám
đốc nhờ mi cứ đi!
Sĩ Khôi mỉm cười ngại ngùng:
_Hay là cô cùng đi với chúng tôi.
Thấy anh ngập ngừng, Hoàng Dung giới thiệu: