Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (105.03 KB, 3 trang )
Mặc quần áo
Cha không nhớ con tự biết mặc quần áo chính xác là
vào khi nào nữa.
Chỉ nhớ có lần thấy con tự mình kéo cái quần xộc xệch, dù
đằng trước đã kín nhưng đằng sau thì vẫn cuộn tròn để hở
nửa cái mông. Con cứ để như vậy và coi như nhiệm vụ kéo
quần đã hoàn thành và nửa cái mông thừa ra ngoài như vốn
dĩ nó phải thế.
Con cũng đã thôi đóng bỉm vì lớn thế này thì ai còn tè dầm
nữa. “Tè dầm như em Bốp xấu lắm!”, con khẳng định điều
này với cái lưỡi thè ra lém lỉnh. Nhưng vậy mà có hôm đệm
nhà mình vẫn ướt, sáng dậy con chẳng nhớ là đêm qua
mình đã tè dầm, chỉ bẽn lẽn “Con thạch sùng nó làm ướt
quần con bố ạ!”.
Nhưng không đóng bỉm không có nghĩa là con không có
cái gì mặc bên trong. Con thấy các chị bé học lớp ba, lớp
bốn bên hàng xóm mặc cái quần “nhỏ nhỏ ở bên trong ấy”,
biết được đó là quần lót con đòi mẹ mua bằng được và phải
chắc chắn là mẹ mua được quần lót có hoa cơ! Con rất
chăm mặc quần lót và có thêm cái quần lót đẹp cũng không
làm con bớt tè dầm những khi mải chơi, mà điều đó có
nghĩa là phải giặt thêm cho con một chiếc quần nữa. Cha
thấy chức năng duy nhất của nó là để nó đỡ hở khi quần
bên ngoài của con bị toạc ở đúng chỗ… không được phép
hở!