Tải bản đầy đủ (.pdf) (5 trang)

Cách học của hai cậu bé giỏi nhất nước Anh pptx

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (154.72 KB, 5 trang )

Cách học của hai cậu bé giỏi
nhất nước Anh

Được coi
là những
đứa trẻ
học giỏi
nhất
nước
Anh,
nhưng
Wajih và
Zohaib
không hề “đầu to mắt cận”, có thời gian xem TV,
chơi điện tử như thường. Chúng được nuôi dạy
như thế nào?
Nhiều bậc cha mẹ thường quay phim những bước chân
chập chững đầu tiên của con trẻ để lưu giữ. Nhưng với gia


đình Usman Ahmed, không gì khiến anh tự hào bằng cảnh
quay cậu con trai lớn giải những bài toán đầu tiên ở tuổi lên
hai.
Giờ đây, cậu con lớn, Wajih, 11 tuổi, đạt điểm A bậc ở cao
nhất của Cuộc thi Toán cao cấp (A-level Further
Mathematics) ở Anh. Cậu em trai 9 tuổi là Zohaib, còn đặc
biệt hơn, cũng đạt điểm A trong kỳ thi toán tương tự, trở
thành người trẻ tuổi nhất đạt kỷ lục này. Giống anh trai,
Zohaib có kế hoạch tới trường ĐH vào tuổi 14 và học tiến
sĩ ở tuổi 17.
Ở trường, hai cậu bé tham gia tất cả các tiết học. Nhưng


vào giờ toán, chúng ngồi nghiên cứu những bài toán cao
cấp. “Khi các bạn bè cùng lớp nhìn qua vai cháu và thấy
những trang sách về ma trận, lượng giác học… họ rất
“choáng”, Zohaib cười khúc khích, kể lại.
Không “đầu to mắt cận”
Hai cậu bé nhìn rất bình thường, không đeo kính, đầu cũng
không to dị thường. Chúng thậm chí khá thảnh thơi. Trong
phòng của hai cậu, bên cạnh sách giáo khoa, còn có một
chiếc máy vi tính, một bộ máy chơi game PlayStation và
Wii.
Ông bố, Usman, 43 tuổi, gốc Pakistan, tiến sĩ môn Vật lý,
đang làm việc cho Bộ Quốc phòng Anh. Còn bà mẹ,
Saadia, 37 tuổi, gốc Abu Dhabi thuộc Tiểu vương quốc
Arap thống nhất, ở nhà làm nội trợ.
Trong căn nhà của họ lúc nào cũng ngập tràn tiếng cười,
bọn trẻ mong muốn khi lớn lên làm việc tính toán tiền
lương hay bảo hiểm, chứ không phải cầu thủ bóng đá, nhà
du hành vũ trụ.
“Chúng tôi cố gắng giúp các con không bị ảo tưởng về
mình, không để tài năng khác thường trở thành một điều
bất lợi cho chúng”, Saadia nói.
Vẫn có thời gian chơi
Gia đình Ahmed không tin rằng chỉ nền giáo dục đắt tiền
mới giúp bọn trẻ phát triển tài năng. Wajih và Zohaib vẫn
học ở trường địa phương. Vào tháng 9 tới, Wajih chuyển
tới một trường phổ thông hỗn hợp, cho nhiều trình độ khác
nhau, gần Thornden. Ông bố cho biết sẽ “không bỏ thêm
một xu lẻ nào, vì hệ thống giáo dục ở đây rất tốt”.
“Bọn trẻ cần sự hỗ trợ của cha mẹ. Điều đó quan trọng hơn
là gửi con tới một trường học đắt đỏ. Tôi thà dành thời gian

cho các con, còn hơn là chỉ tiêu tiền cho chúng”, Usman
nói.
Dưới sự giám sát của bố mẹ, hai cậu học bài ba tiếng mỗi
ngày vào buổi tối, 5 tiếng vào thứ 7 và chủ nhật. Chúng
làm tất cả bài về nhà giống bạn bè cùng lớp, nhưng làm
thêm một số bài tập khó.
Usman khẳng định thời gian biểu của bọn trẻ không có gì
bất thường. “Chúng còn thừa thì giờ để chơi điện tử, xem ti
vi, nhưng điều khác biệt là có những khoảng thời gian tập
trung học tập”.
Saadia nói thêm: “Chúng tôi không quá nghiêm khắc,
nhưng có những quy tắc và hệ thống. Bọn trẻ có thời gian
để chơi game, khoảng một tiếng mỗi ngày. Tất nhiên chúng
tôi cũng thận trọng với các bộ phim và chương trình TV mà
chúng xem. Chúng chủ yếu xem phim tài liệu và game
show. Chúng tôi khuyến khích các con xem bản tin lúc 22
h, trước khi đi ngủ, vì muốn chúng hiểu biết về thế giới”.
Về nguyên nhân khiến hai đứa trẻ chịu học, ông bố Usman
cho biết, trước hết, giải toán không chỉ là bài tập, mà là trò
chơi yêu thích của bọn trẻ. Thứ hai, thay vì thỉnh thoảng
cho tiền lẻ, các cậu bé được “trả lương” theo số giờ học.
Khoảng 25 xu cho một giờ, nhưng tổng số tiền lên tới 10 –
15 bảng một tháng.
“Nhiều người khuyên tôi nên để bọn trẻ ra ngoài khám phá
thế giới theo cách của chúng và quyết định chúng muốn
làm gì, nhưng câu trả lời của tôi là không”, Usman dứt
khoát. “Nếu cha mẹ không ảnh hưởng đến chúng, chúng sẽ
chịu ảnh hưởng từ bạn bè, hoặc những gì chúng xem trên
truyền hình, trên báo chí. Chúng tôi sẽ khuyên bảo chúng
một cách chân thành và hướng dẫn chúng theo hướng tốt

nhất cho cuộc sống”.

×