Hội chứng trẻ cô đơn giữa
gia đình (phần 4)
Trong khi hiện nay, nhiều
ông bố bà mẹ vì mải làm
ăn nên không có thời gian
quan tâm đến con thì một
nữ cán bộ công an Quận
Đống Đa (Hà Nội) lại làm
một việc “ngược” lại là
xin “nghỉ hưu non” khi
cậu con trai của chị bước vào tuổi dậy thì . Thiết nghĩ
đây là một câu chuyện đáng để cho tất cả các bậc phụ
huynh hôm nay phải suy ngẫm.
Lo nhất là “con dại cái mang”
Chị tên là Nguyễn Thục An - từng là thiếu tá công an làm
việc tại Công an quận Đống Đa (Hà Nội). Tôi gặp chị tình
cờ. Được biết chị từng làm trong ngành công an và xin về
hưu non. Tôi đã lân la hỏi: Sao đang là cán bộ ngành công
an, nhiều người mơ ước chẳng được thì lại xin nghỉ? Và đó
là một lý do rất đơn giản: Vì con trai bước vào tuổi dậy thì.
Vợ chồng chị đều là cán bộ ngành công an nên có nhiều
đêm họ thường xuyên “thay ca” không có mặt ở nhà. Năm
1993, chồng chị được biệt phái lên Cao Bằng công tác 3
năm. Đúng năm đó cháu Tuấn Anh (con đầu của chị An)
bước vào tuổi 13, học lớp 7 trường phổ thông trung học Bế
Văn Đàn. Chị tâm sự: Cháu là một học sinh giỏi, ngoan
ngoãn và không có biểu hiện gì của sự hư hỏng. Nhưng có
lẽ là do bệnh nghề nghiệp nên lúc nào chị cũng nơm nớp lo
con hư. Nhiều bạn bè mẫu mực của chị chỉ vì sơ sểnh một
chút mà con cái sa vào vòng nghiện ngập hút chích, trộm
cắp, giết người nên chị lo lắm.
Vốn luôn luôn mang tâm trạng ấy nên khi chồng nhận
quyết định đi công tác Cao Bằng, chị đã bàn với anh: “Hay
để em xin nghỉ hưu non ở nhà với các con”. Hỏi chồng thế
thôi nhưng chị cũng phải suy tính ghê lắm! Mình nghỉ làm
với đồng lương hưu non và lương cán bộ ít ỏi của chồng là
cả một vấn đề. Hai con lại đang tuổi ăn tuổi học, nên chị
phải suy tính cân nhắc nhiều lắm. Đang trong lúc suy tính
như thế, một hôm đi trực đêm về (khoảng 23 giờ), thấy hai
đứa con, đứa ngủ trên ghế, đứa ngủ lăn lóc dưới nền nhà,
chị vừa thương con và lại càng lo hơn. Vậy là ngay sang
hôm sau chị đệ đơn xin cho nghỉ hưu sớm vì hoàn cảnh gia
đình.
Kế hoạch “tác chiến” quản lý con
Theo chị, có hai hướng rất quan trọng để nắm được mọi
tình hình về con, đó là cô giáo và bạn bè. Hướng thứ nhất,
chị “đầu quân” vào ban phụ huynh, thưởng xuyên liên lạc
với cô giáo chủ nhiệm lớp. Hướng thứ hai, chị sẵn sàng tiếp
đón bạn bè của con tại nhà. Khuyến khích chúng học nhóm
ngay tại nhà mình. Chị thường nấu cơm cho cả “hội bạn”
của con ăn để có thời gian hiểu được tâm tư và tính cách
của từng đứa bạn con, cũng như “ngầm tìm hiểu” tình bạn
của chúng.
Khi hỏi có lúc nào chị thấy khó khăn trong chuyện tìm hiểu
tâm lý, suy nghĩ của con không? Chị cho biết, rất may là
chị đã tạo được nền nếp thường xuyên trao đổi và gợi
chuyện ở con. Lúc chở con đi học về, lúc ăn cơm, đi ngủ
Cả hai đứa con của chị, Tuấn Anh và Quỳnh Trang đều rất
hay tâm sự với mẹ chuyện bạn bè, trường lớp, thầy cô và
những điều các cháu thấy trong ngày.
Tuổi dậy thì thường có những biểu hiện bướng bỉnh và
thích làm theo ý mình, con chị cũng không phải ngoại lệ.
Tuy nhiên, do nắm bắt được tâm lý của con và có cách gợi
chuyện nên các con chị lớn lên và trưởng thành mà không
gặp điều gì trở ngại. Duy nhất có một lần thấy Tuấn Anh đi
học về cứ lầm lầm lì lì, chẳng nói chẳng rằng và ra vẻ rất
bực tức. Chị hỏi nhưng nhất quyết cậu không trả lời. Chờ
con ăn cơm xong, lên phòng học bài, chị liền gọi điện cho
cô giáo chủ nhiệm thì được biết, hôm đó cháu bị cô giáo
phạt ngồi một mình một bàn cuối lớp vì tội nói dối.
Hôm đó, Nam (*) - cậu bạn cùng lớp bỏ một tiết học. Khi
cô giáo chủ nhiệm hỏi Tuấn Anh là Nam có bỏ học không
thì Tuấn Anh trả lời là cậu ấy không bỏ học. Vì thế nên cô
giáo đã phạt Tuấn Anh. Sau khi biết được đầu đuôi câu
chuyện rồi, chị mới vào phòng khuyên bảo con: “Mẹ biết là
con bênh vực Nam. Bênh vực bạn là tốt nhưng con che dấu
khuyết điểm của bạn sẽ không làm Nam khá lên. Nếu Nam
thường xuyên bỏ học, học hành kém đi là con có tội với
bạn ấy. Mẹ không cấm con chơi với Nam nhưng đã chơi
với bạn thì con phải làm cho bạn tốt lên chứ không phải
xấu đi”.
Giờ đây các con chị đã lớn và trưởng thành. Con trai của
chị, cậu bé ngày nào từng nói dối để bảo vệ bạn, nay đã tốt
nghiệp Học viện Cảnh sát, là một đảng viên, một cán bộ
điều tra của Công an Hà Nội. Con gái út của chị - Quỳnh
Trang đang học năm cuối trường Đại học Kinh tế ở Bắc
Kinh (Trung Quốc). Mặc dầu cuộc sống hiện nay của chị
An vẫn còn vất vả, vì phải nuôi thêm những đứa con của
người anh trai không may mất sớm, nhưng chị cũng mãn
nguyện về cuộc sống của mình. Chị bảo rằng, nhìn lại
quãng đời đã qua, điều làm chị lo sợ nhất là con hư và cái
làm chị hài lòng nhất là con cái của mình hiện nay đã nên
người.