Cái gì là trọng
tâm của quản lý ?
Posted on Tháng Năm 25, 2010 by Trần Đình Hoành
Trong mấy thập niên qua, tư duy của người Việt ta, nói chung, rất
khác nhau về quản l ý chiến tranh và quản lý hòa bình.
Khi có chiến tranh ta tập trung vào chỉ một điểm “Con người Việt
Nam quyết chiến, quyết thắng, sẵn sàng chết cho tổ quốc”. Ta nói
đến Thánh Gióng, một đứa bé lên ba, xung trận, gẫy kiếm sắt thì
nhổ tre đánh giặc. Ta nói đến Hai Bà Trưng, nhi nữ anh hùng, thà
chết không hàng. Ta nói đến Hội Nghị Diên Hồng với các bô lão:
“Thế nước yếu lấy gì lo chiến chinh? Hy sinh!” Đó là quản lý tập
trung vào một điều duy nhất—cái tâm quyết thắng của con người.
Vào thời bình thì ta thấy quản lý của ta tập trung vào vô số điều—
chủ nghĩa chính trị, ngoại đạo/nội đạo, dầu hỏa, tiền (viện trợ hay
vay mượn quốc tế), đầu tư nước ngoài… Nói chung là ta “tập
trung” tư tưởng vào đủ mọi thứ, cho nên tư tưởng chẳng tập trung tí
nào.
Khác biệt trong quản lý chiến tranh và quản lý hòa bình của ta rất rõ
và kết quả cũng rất rõ: Chúng ta là vô địch thế giới trong chiến
tranh, nhưng về quản l ý hòa bình có lẽ đa số chúng ta đều cảm thấy
cà xịch cà đụi—tư tưởng tản mạn như bị bồ đá, thất hồn thất vía, lơ
ngơ láo ngáo.
Dĩ nhiên, ta cần công tâm để nhận thấy rằng trong hơn một thập
niên rưỡi nay, Việt Nam phát triển kinh tế một mạch không ngừng
với tỉ lệ phát triển cao có hạng trên thế giới. Tức là dù cà xịch cà
đụi nhưng vẫn cao, và dù cao nhưng vẫn cà xịch cà đụi.
Chúng ta loay hoay với rất nhiều vấn đề: giáo dục, phát triển nông
thôn, trong sạch hóa guồng máy, nâng cao công bình, giảm thiểu bất
công, an sinh xã hội cho người nghèo và người lớn tuổi, phát triển
kinh tế đồng bộ, phát triển hạ tầng cơ sở, phát triển xã hội và văn
hóa của các dân tộc thiểu số anh em, đại đoàn kết dân tộc, liên hệ
với các quốc gia nhất là các quốc gia có tranh chấp với ta…
Và nếu ta đọc báo chí hàng ngày, ta có thể cảm thấy một luồng gió
lo âu áy náy bức xúc thổi thường trực trên quê hương.
Các bạn sinh ra sau thời chiến tranh có lẽ là khó cảm nhận điều này,
nhưng các vị đã biết một tí mùi của thời chiến tranh đương nhiên
phải thấy rất rõ sự khác biệt trong quản lý cũng như trong tâm thức
nhân dân. Sự khác biệt đó đương nhiên là do khác biệt về trọng tâm
của quản lý: Trong thời chiến, trọng tâm của quản l ý là cái tâm của
con người; trong thời bình, trọng tâm của quản lý nằm ở đủ mọi nơi
ngoài tâm con người, tức là chẳng nằm ở đâu cả.
Nhưng chúng ta phải nhìn lại vấn đề quản lý đất nước một cách rất
nghiêm chỉnh, vì thế giới sắp sửa đi vào một giai đoạn phát triển
nhanh khác. Giai đoạn suy thoái hiện thời là giai đoạn điều chỉnh
các bất quân bình trong nền kinh tế thế giới, đặc biệt là tại các quốc
gia tiền tiến. Khi các điều chỉnh đã xong, khoảng một vài năm nữa,
kinh tế thế giới sẽ tiếp tục bùng nổ với cuộc cách mạng thông tin
đang tạm thời bị gián đoạn, và năng lực của cuộc cách mạnh thông
tin, đang bị đè nén vì khủng hoảng, sẽ bùng nổ. Tức là, thế giới sẽ
có những chuyển biến rất nhanh về kỹ thuật và kinh tế. Và những
quốc gia đang mở mang như Việt Nam sẽ phải rất mệt mỏi để chạy
theo, trừ khi chúng ta có chuẩn bị và thông minh đủ để “đứng trong
cuộc chơi.”
Thế thì chúng ta phải làm gì để quản l ý bây giờ?
Câu trả lời rất hiển nhiên: “Đặt trọng tâm quản lý đất nước vào con
người.”
Chẳng có nơi nào khác ngoài con người để đặt trọng tâm. Dầu hỏa
thì cũng con người quản lý, đầu tư nước ngoài cũng do con người
quản lý , luật cũng do con người quản lý, doanh nghiệp cũng do con
người quản lý, IT cũng do con người quản lý… Vậy thì, nếu con
người không là trọng tâm của chính sách quản lý đất nước, thì cái gì
là trọng tâm?
Và con người thế nào?
Công minh, liêm chính, yêu người nghèo, yêu người áp bức, yêu
nước hơn yêu mình, thấy rất sâu và rất xa các vấn đề kinh tế xã hội,
thấy toàn cảnh quốc ta và toàn cảnh thế giới.
Chúng ta đang làm gì để đào tạo những thế hệ Việt Nam như thế?