Tải bản đầy đủ (.pdf) (42 trang)

nghệ thuật sống 5

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (174.92 KB, 42 trang )

Nghệ thuật sống
Nguồn:
5
Bạn có sợ cô đơn?
Ngọc Hà
Bạn hoảng sợ khi phát hiện mình vẫn còn cô đơn? Không việc gì phải sợ
hãi cả, nếu biết tự tìm ra vấn đề và giải quyết chúng. Đơn giản thôi mà.
Chúng ta hãy cùng xem xét nhé.
Những đòi hỏi của bạn đặt ra cho người yêu, chồng tương lai của bạn có
thực tế không? Bạn đang cần một anh chàng tỉ phú nhạy cảm và chi tiền
hào phóng cho bạn? Đừng như thế vì điều đó không xảy ra trong thực tế.
Bạn có so sánh bản thân với một người bạn gái mà bạn cho là hấp dẫn
như bạn, chẳng hạn: "Hình như cô ta có nhiều cuộc hẹn hơn mình trong 2
năm qua!".
Bạn có tránh mặt những chàng trai vì họ không thích hợp với mong đợi của
bạn chỉ sau lần hẹn đầu tiên? Hãy cho người ta ít nhất 3 cuộc hẹn trước khi
quyết định.
Bạn có từ chối đi chơi với bạn trai bởi vì anh ấy không có ngoại hình đẹp?
Thỉnh thoảng bạn có bỏ hay từ chối cuộc hẹn chỉ vì nơi anh ấy sống, loại xe
anh ấy đi, áo quần anh ấy mặc? Nếu lựa chọn quá nhiều, bạn sẽ trở thành
kiêu căng và nông cạn.
Bạn có nghĩ là mình thực sự hấp dẫn không? Đừng quá tự mãn. Hãy cố
gắng hoàn thiện nhân cách và giá trị của mình.
Có phải bạn đã chất vấn anh ấy quá nhiều trong cuộc hẹn đầu tiên? Nếu
Có phải bạn đã chất vấn anh ấy quá nhiều trong cuộc hẹn đầu tiên? Nếu
vậy, anh ấy sẽ cảm thấy bạn thích hỏi đố hơn là tìm hiểu và anh ấy dễ nhận
biết là bạn xem anh ta có đạt yêu cầu không!
Bạn cảm thấy khó tìm một người đàn ông thực sự giống với hình tượng
người đàn ông lý tưởng trong đầu bạn? Làm gì có một người đàn ông lý
tưởng như thế trên đời.


Những người bạn trai có cười bạn khi bạn nói với họ về loại đàn ông bạn
mong chờ không?
Nếu bạn thấy mình có những ý nghĩ trên đây, hãy cố gắng sửa lại những
tiêu chuẩn mà bạn đặt ra cho anh ấy. Tính hài hước, khả năng biết lắng
nghe, sự lôi cuốn, khôn ngoan có thể làm thay đổi nhận thức của bạn về
bề ngoài của anh ấy nếu bạn cho anh ấy một cơ hội. Và một điều bạn cần
biết: Đàn ông thường giỏi nhận biết hơn phụ nữ về một người không thể có
trong tưởng tượng. Một khi bạn đã loại bỏ những suy nghĩ trên, bạn sẽ tìm
thấy một người yêu lý tưởng cho mình và không còn sợ cô đơn nữa.
Người bạn qua điện thoại
Ðây là lời kể lại của một người đàn ông làm việc ở Sở cảnh sát thành phố
NewYork. Một hôm anh gọi điện thoại cho ai đó, nhưng lại gọi nhầm một
số khác. Một giọng nói lạnh lùng, khô cứng của một người đàn ông lớn tuổi
trong điện thoại đã gây sự tò mò trong anh, anh quyết định gọi lại cho ông
ta tìm hiểu và cuối cùng cũng làm quen được với ông ấy, biết được nhiều
điều thú vị về ông ấy. Ðó là Adolf Meth, 88 tuổi, trước đây cũng làm việc lâu
năm tại Sở cảnh sát thành phố NewYork, không gia đình, không bạn bè,
những người thân thuộc với ông đều đã không còn, Adolf đã sống trong sự
cô đơn của tuổi già suốt 20 năm như thế. Cho đến khi ông nhận được cú
điện thoại nhầm số Họ đã nhận thấy ở nhau nhiều điểm tương đồng, họ
cảm thấy thân thuộc và cần nhau, dù chỉ là qua điện thoại. Anh xem Adolf
như là cha của mình, học hỏi nhiều điều từ ông ấy. Adolf cũng vậy, cuộc
sống của ông đột nhiên như có một nguồn sáng mới, như ngọn đèn được
tiếp thêm dầu, bừng lên rực cháy
Ðã qua 4 tháng anh nói chuyện với Adolf qua điện thoại mà chưa hề gặp
mặt. Một tối nọ, Adolf nói với anh rằng sinh nhật lần thứ 89 của ông sắp
đến. Sau khi chuẩn bị các món quà cho ông, bánh sinh nhật với 89 ngọn
nến và tự tay làm cho ông tấm thiệp và nhờ tất cả các nhân viên trong
phòng cảnh sát nơi anh làm việc ký tên tặng ông, anh quyết định làm ông
bất ngờ bằng cách tự tìm đến nhà ông để được gặp mặt, để được tận tay

gửi ông món quà
Anh tìm đến căn hộ 1H, là nhà của ông. Nhìn và tên trên hòm thư trước
cổng, anh biết anh đã tìm đúng chỗ.
Trái tim anh lúc này thật sự xúc động và hồi hộp Anh gõ lên cửa nhà
Adolf, không có tiếng trả lời, anh lại gõ mạnh hơn
Người đưa thư gần đó nhìn anh và nói: "Không có ai sống ở đó đâu"
"Vâng", anh trả lời như không biết, vì anh nghĩ, Adolf là người sống cô độc,
ít giao tiếp nên không ai biết ông, giống như cách ông nói chuyện trong
điện thoại vậy.
"Anh là họ hàng hay là gì của ông ấy?"
"Không, chỉ là một người bạn"
"Tôi rất tiếc, " anh ta nói nhỏ, "nhưng ông Meth đã mất ngày hôm kia rồi."
Chết? Adolf? Trong phút chốc, tôi chết lặng. Tôi đứng đó sốc và không tin
vào những gì mình nghe. Sau đó, tôi trấn tĩnh lại một chút, cám ơn người
đưa thư và quay bước trong ánh mặt trời xế trưa. Tôi bước về phía xe, mắt
mờ đi
Ði một đoạn, suy ngẫm, anh chợt cảm thấy thấm thía tình cảm bạn bè.
Cuộc sống có những giây phút làm cho ta bừng tỉnh, cảm nhận được
những tình cảm quý báu mà bấy lâu ta dường như lãng quên
Lần đầu tiên, anh thật sự cảm thấy rất thân thuộc, gần gũi với Adolf
Lần đầu tiên, anh thật sự cảm thấy rất thân thuộc, gần gũi với Adolf
Từ từ, tôi cảm thấy luồng hơi nóng dâng lên trong tôi. Tôi nghe lại giọng nói
Adolf vang lên, "Nhầm số!", tôi nghe tiếng ông hỏi tôi tại sao tôi muốn gọi
ông lại lần nữa
"Bởi vì ông rất quan trọng, Adolf", tôi đứng đó và nói lớn vào khoảng không.
"Bởi vì tôi là bạn ông."
Tôi đặt món quà sinh nhật chưa được mở phía ghế sau xe. Mở máy, tôi
quay sang nhìn phía bên vai và nói thầm, "Adolf, con không gọi nhầm số
đâu, con đã tìm thấy cha."
Như cánh chim bay

Nếu bạn không mơ mộng và lên kế hoạch thực hiện giấc mơ, bạn sẽ
chẳng bao giờ đạt được.
Bàn tay túa mồ hôi, ly nước lạnh đã làm dịu cơn khát nhưng không làm
giảm được sự căng thẳng vốn có trong không khí ngày thi đấu hôm nay tại
giải Olympic Trẻ Toàn Quốc. Sào đang ở mức 17feet, cao hơn thành tích
tốt nhất của anh 3 inch. Michael Stone đang đương đầu với một ngày gian
nan nhất trong sự nghiệp nhảy sào của mình. Nhưng đây cũng chính là
ngày Michael Stone thực hiện giấc mơ mình tìm kiếm bấy lâu nay
Michael còn nhớ, ngày bé anh toàn mơ được bay. Mẹ Michael kể bao nhiêu
là chuyện về bay lượn khi anh lớn dần. Những câu chuyện kể về một vùng
đất được nhìn từ trên cao, đầy màu sắc và niềm đam mê. Nhưng cũng có
một giấc mơ luôn lặp lại, Michael thấy mình đang chạy trên đường làng,
cảm nhận được các viên đá dưới chân, chạy xuống dải lúa mì vàng óng,
anh vượt lên chuyến xe lửa đang băng qua cánh đồng đầy gió. Hít một hơi
thật sâu, Michael bay bổng lên khỏi mặt đất, tung cánh lên như chim đại
bàng.
Cha anh, thì ngược lại, không phải là người mơ mộng. Bert Stone là người
rất thực tế. Khẩu hiệu của ông là: Nếu mình mơ ước điều gì thì phải lao
rất thực tế. Khẩu hiệu của ông là: Nếu mình mơ ước điều gì thì phải lao
động để đạt được điều ấy! Và từ năm 14 tuổI, Michael đã nỗ lực luyện tập
môn nhảy sào vì theo cậu đây là cách tốt nhất để thực hiện ước mơ bay.
Michael đang là một trong hai đấu thủ cuối cùng ở vòng chung kết cuộc thi
nhảy sào tạI Olympic Trẻ Toàn Quốc. Anh vượt qua mức sào 17 feet 2 inch
và 17 feet 4 inch, và giờ là lượt nhảy đợt cuối. Nếu thất bại, anh sẽ chỉ xếp
thứ hai. Không có gì phải xấu hổ nhưng Michael không cho phép mình nghĩ
đến việc không chiếm vị trí cao nhất.
Lăn một vòng rồi thực hiện động tác xuất phát, anh biết mình đang đi trên
đường chạy quan trọng nhất trong cuộc đời. Lần này dường như đường
chạy hơi khác. Anh thoáng giật mình và rồi có cảm giác như đang chạm
vào đống cỏ khô ẩm ướt. Mức sào đã được nâng cao hơn 1inch. Chỉ 1 inch

cao hơn kỷ lục quốc gia. Quá căng. Michael bắt đầu thấy hồi hộp, chính xác
là sợ hãi. Và rồi từ đâu đó, từ sâu thẳm trong tâm hồn, anh mường tượng
thấy mẹ trong giờ khắc này. Rất đơn giản. Ngày trước mẹ luôn dặn khi cảm
thấy căng thẳng, lo lắng, hoặc khiếp sợ thì hãy hít thật sau vào.
Anh đã làm như thế, vừa thả lỏng, vừa nhẹ nhàng gác sào lên chân mình,
bắt đầu. Im lặng đến ngạt thở. Khi nghe tiếng hót xa xăm của những chú
chim cổ đỏ bay lượn trên cao, anh biết đã đến lúc mình bay.
Lúc bắt đầu chạy nước rút, anh cảm thấy như mình trở về những gì rất
quen thuộc. Mặt đất dưới chân giống con đường làng, những viên đá
những mảng bụi và dải đồng lúa mì vàng óng. Anh hít một hơi thật sâu, và
bắt đầu bay, bay lên mà không cần gắng sức, bay lên như anh đã từng mơ
trong giấc mơ ngày bé. Chỉ có điều anh biết lần này không phải là mơ. Đây
là thật. Michael bay vút lên dũng mãnh như một chú đại bàng.
Anh biết cha mẹ cũng đang mỉm cười, có khi phá ra cười. Anh đâu biết
rằng cha anh đang ôm chầm lấy mẹ anh mà khóc. Phải. Cái ông Bert
Stone vẫn bảo: “Nếu mình mơ ước điều gì thì phải lao động để đạt được
điều ấy!” đang khóc rinh rích với những giọt nước mắt tuyệt vời: những giọt
nước mắt tự hào. Michael vượt qua mức 17 feet 6.5 inch - đạt kỷ lục
Olympic Trẻ quốc gia và thế giới.
Giờ đây, không chỉ nước Mỹ mà cả thế giới đều biết tới anh, cảm phục anh
và nhiều người xem anh là thần tượng, là tấm gương để noi theo.Tại sao
vậy?
Chắc chắn không phải vì anh là người vừa lập kỷ lục thế giới, cũng không
phải anh là người tăng mức sào lên 9.5inch. Đơn giản lắm, anh là một
người mù.
Đừng
Đừng quên hy vọng, sự hy vọng cho bạn sức mạnh để tồn tại ngay khi bạn
đang bị bỏ rơi.
Đừng đánh mất niềm tin vào bản thân mình. Chỉ cần tin là mình có thể làm
được và bạn lại có lý do để cố gắng thực hiện điều đó.

Đừng lấy của cải vật chất đo lường thành công hay thất bại. Chính tâm hồn
của mỗi con người mới xác định được mức độ “giàu có” trong cuộc sống
của mình.
Đừng để những khó khăn đánh gục bạn, hãy kiên nhẫn rồi bạn sẽ vượt
qua.
Đừng do dự khi đón nhận sự giúp đỡ, tất cả chúng ta đều cần được giúp
đỡ, ở bất kỳ khoảng thời gian nào trong cuộc đời.
Đừng chạy chốn mà hãy tìm đến tình yêu, đó là niềm hạnh phúc nhất của
bạn.
Đừng chờ đợi những gì bạn muốn mà hãy đi tìm kiếm chúng.
Đừng bao giờ cho là bạn đã thất bại khi những kế hoạch và giấc mơ của
bạn đã sụp đổ, vì biết được thêm một điều mới mẻ thì đó là lúc bạn tiến bộ
rồi.
Đừng quên mỉm cười trong cuộc sống. Nụ cười của bạn mang lại hạnh
phúc cho người xung quanh và do đó cũng mang lại hạnh phúc cho chính
bạn.
Đừng quên tìm cho mình một người bạn thật sự, bởi bạn bè chính là điều
cần thiết trong suốt cuộc đời.
Và cuối cùng đừng quên ơn những người đã cho bạn cuộc sống hôm nay
với tất cả những gì bạn cần. Bởi vì con cháu đời sau của bạn sẽ xem bạn
như tấm gương của chúng.
Một việc nhỏ
Môt gia đình gồm 2 vợ chồng và 4 đứa con nhỏ. Dịp hè, cùng đi nghỉ mát ở
một bãi biển. Bọn trẻ rất thích tắm biển và xây những tòa lâu đài trên cát. Bố
mẹ chúng thuê một cái lều và ngồi uống nước trên bờ, dõi nhìn các con vui
đùa không quá xa ngoài kia phía trước mặt.
Thế rồi chợt trông thấy một bà cụ nhỏ nhắn, ăn mặc xuyềnh xoàng, trên tay
cầm một chiếc túi cũ đang tiến lại. Tóc bà đã bạc trắng, bị gió biển thổi tốc
lên càng làm cho khuôn mặt nhăn nheo của bà càng khó coi. Bà cụ lẩm
bẩm một điều gì đó, dáo dác nhìn rồi thỉnh thoảng lại cúi xuống nhặt những

thứ gì đó trên bãi biển, bỏ vào cái túi.
Hai vợ chồng không hẹn mà cùng vội chạy ra gọi các con lại, căn dặn
chúng phải tránh xa người đàn bà khả nghi kia. Dường như họ cố ý nói to
cho bà ta nghe thấy để bà ta đi chỗ khác kiếm ăn.
Cụ già không biết có nghe thấy gì không giữa tiếng sóng biển ì ầm, chỉ thấy
bà từ từ tiến về phía họ. Thế rồi cụ bà dừng lại, nhìn mấy đứa trẻ dễ thương
đang ngơ ngác nhìn mình. Bà mỉm cười nhưng không ai đáp lại, chỉ giả vờ
ngó lơ đi chỗ khác. Bà cụ lẳng lặng làm công việc khó hiểu của mình. Còn
cả gia đình kia thì chẳng còn hứng thú tắm biển nữa, họ kéo nhau lên quán
nước phía trên bãi biển.
Trong lúc chuyện trò với người phục vụ bàn ăn cùng những khách hàng
trong quán, hai vợ chồng quyết định hỏi thăm xem bà cụ khả nghi kia là ai
và họ sững sờ : Bà cụ ấy là người dân ở đây, từng có một đứa cháu
ngoại vì bán hàng rong trên bãi biển, vô tình đạp phải một mảnh chai rồi bị
nhiễm trùng, sốt cao, đưa đi bệnh viện cấp cứu không kịp và đã chết không
lâu vì bệnh uốn ván. Từ dạo ấy, thương cháu đến ngẩn ngơ, bà cứ lặng lẽ
đi dọc bãi biển, tìm những mảnh chai, mảnh sắt hoặc hòn đá có cạnh sắc.
Mọi người hỏi lý do thì bà đáp mà đôi mắt ướt nhòe: "Ồ tôi chỉ làm một việc
nhỏ thôi ấy mà, để các cháu bé có thể vui chơi trên bãi biển mà không bao
giờ bị chết như đứa cháu đáng thương của tôi !".
Nghe xong câu chuyện người chồng vội vã chạy xuống bãi biển mong có
thể nói một lời xin lỗi và một lời biết ơn chân thành, nhưng bà cụ đã đi rất
xa rồi. Bóng bà chỉ còn là một cái chấm nhỏ trên bãi biển vắng người khi
chiều đang xuống.
Món quà giáng sinh
O'Henry
Một đồng tám mươi bảy xu, đúng như vậy. Hàng ngày, cô cố gắng tiêu thật
ít tiền khi đi chợ. Cô đi loanh quanh tìm mua thứ thịt và rau rẻ nhất cho bữa
ăn hàng ngày, ngay cả lúc cảm thấy hết sức mệt mỏi cô vẫn cố tìm kiếm.
Tiết kiệm được đồng nào hay đồng đó.

Della đếm lại số tiền ít ỏi một lần nữa. Không hề có sự nhầm lẫn, chỉ có
một đồng tám mươi bảy xu, và ngày mai sẽ là lễ giáng sinh.
Cô sẽ không thể làm gì hơn, chỉ còn cách ngồi xuống và khóc mà thôi. Ở
đó, trong một căn phòng nhỏ, tồi tàn, cô đang nức nở.
Della sống trong căn phòng nhỏ nghèo nàn này với chồng của cô, James
Dillingham Young, ở thành phố NEW YORK.
Họ có một phòng ngủ, một phòng tắm và một nhà bếp. James Dillingham
Young may mắn hơn cô vì anh ấy có việc làm. Tuy vậy đó không phải là một
Young may mắn hơn cô vì anh ấy có việc làm. Tuy vậy đó không phải là một
công việc kiếm được nhiều tiền. Tiền thuê căn phòng này chiếm gần hết
lương của anh ấy. Della đã cố gắng rất nhiều để tìm một công việc nhưng
vận may đã không mỉm cười với cô. Tuy nhiên, cô rất hạnh phúc khi ôm
Jim, James Dillingham Young, trong tay mỗi khi anh trở về.
Della đã ngừng khóc. Cô lau khô mặt rồi đứng nhìn một chú mèo xám trên
bức tường đồng màu với nó bên cạnh con đường tối ngoài cửa sổ.
Ngày mai là Noel và cô chỉ còn một đồng tám mươi bảy xu để mua cho
Jim, Jim của cô, một món quà. Cô muốn mua một món quà thật sự có ý
nghĩa, một thứ có thể biểu hiện được tất cả tình yêu cô dành cho anh.
Della chợt xoay người chạy đến bên chiếc gương treo trên tuờng. Mắt cô
sáng lên.
Cho đến bây giờ, gia đình James Dillingham Young chỉ có hai vật quí giá
nhất. Một thứ là chiếc đồng hồ vàng của Jim. Chiếc đồng hồ này trước đây
thuộc sở hữu của cha anh ta và trước nữa là ông nội anh. Thứ còn lại là
mái tóc của Della.
Della thả nhanh mái tóc dài óng mượt xuống lưng. Thật tuyệt đẹp, không
khác nào như một chiếc áo khoác đang choàng qua người cô. Della cuộn
tóc lên lại. Cô đứng lặng đi rồi thút thít một lát.
Della bước chậm rãi qua các cửa hàng dọc hai bên đường rồi dừng lại
trước bảng hiệu "Madame Eloise". Tiếp cô là một phụ nữ mập mạp, bà ta
chẳng có một chút vẻ "Eloise" nào cả.

Della cất tiếng hỏi: "Bà mua tóc tôi không?"
- "Tôi chuyên mua tóc mà", bà ta đáp và bảo : "Hãy bỏ nón ra cho tôi xem
tóc của cô đi".
Suối tóc nâu đẹp tụyệt vời buông xuống.
- "Hai mươi đồng" - bà ta định giá, bàn tay nâng niu mái tóc óng ả.
- "Hãy cắt nhanh đi! và đưa tiền cho tôi" - Della nói.
Hai giờ tiếp theo trôi qua nhanh chóng. Cô tìm mua quà cho Jim trong các
cửa hiệu trong niềm vui khôn tả. Cuối cùng cô cũng chọn được một thứ. Ðó
là môt sợi dây đồng hồ bằng vàng. Jim rất quí chiếc đồng hồ của mình
nhưng rất tiếc là nó không có dây. Khi Della trông thấy sợi dây này cô biết
rằng nó phải là của anh và cô phải mua nó.
Cô trả hai mươi mốt đồng để mua và vội vã trở về nhà với tám mươi bảy xu
còn lại.
Ðến nhà, Della ngắm mái tóc cực ngắn của mình trong gương và nghĩ
thầm :"Mình có thể làm gì với nó đây?". Nửa giờ tiếp theo cô nhanh chóng
chuẩn bị mọi thứ. Xong Della lại ngắm nghía mình trong gương lần nữa.
Tóc của cô bây giờ toàn những sợi quăn quăn khắp đầu. "Chúa ơi, mình
trông như một con bé nữ sinh ấy!". Cô tự nhủ: "Jim sẽ nói gì khi thấy mình
như thế này?"
Bảy giờ tối, bữa ăn đuợc chuẩn bị gần xong. Della hồi hộp chờ đợi, hy vọng
rằng mình vẫn còn xinh đẹp trong mắt Jim.
Thế rồi cửa mở, Jim bước vào. Anh ấy trông rất gầy và cần có một cát áo
khoác mới. Jim nhìn chằm chằm vào Della. Cô không thể hiểu được anh
đang nghĩ gì, cô sợ. Anh ta không giận dữ, cũng chẳng ngạc nhiên. Anh
đứng đó, nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ. Della chạy đến bên Jim òa khóc: "Ðừng
nhìn em như thế, anh yêu. Em bán tóc chỉ để mua cho anh một món quà.
Tóc sẽ dài ra mà. Em phải bán nó thôi, Jim à. Hãy nói "Giáng sinh vui vẻ",
em có một món quà rất hay cho anh này!"
- Em đã cắt mất tóc rồi à? - Jim hỏi.
- Ðúng thế, em đã cắt và bán rồi, vì vậy mà anh không còn yêu em nữa ư?

Em vẫn là em mà! - Della nói.
Jim nhìn quanh rồi hỏi lại như một kẻ ngớ ngẩn: "Em nói là em đã bán tóc
à?"
à?"
- Ðúng, em đã nói vậy, vì em yêu anh! Chúng ta có thể ăn tối được chưa,
Jim?
Chợt Jim vòng tay ôm lấy Della và rút từ túi áo ra một vật gì đấy đặt lên bàn.
Anh nói: "Anh yêu em, Della, dù cho tóc em ngắn hay dài. Hãy mở cái này
ra em, sẽ hiểu tại sao khi nãy anh sững sờ đến vậy".
Della xé bỏ lớp giấy bọc ngoài và kêu lên sung suớng, liền sau đó những
giọt nước mắt hạnh phúc rơi xuống. Trong đó là một bộ kẹp tóc, những
chiếc kẹp dành cho mái tóc óng ả của Della. Cô đã mơ ước có đuợc nó khi
trông thấy lần đầu tiên qua cửa kính một gian hàng. Những cái kẹp rất đẹp
và rất đắt tiền. Bây giờ chúng đã thuộc về cô nhưng tóc cô thì không còn đủ
dài để kẹp nữa!
Della nâng niu món quà, mắt tràn đầy hạnh phúc: "Tóc em sẽ chóng dài ra
thôi Jim", nói xong cô chợt nhớ đến dây đồng hồ vàng định tặng cho Jim và
chạy đi lấy.
- Ðẹp không anh? Em đã tìm kiếm khắp nơi đấy, giờ thì anh sẽ phải thích
thú nhìn ngắm nó hàng trăm lần mỗi ngày thôi. Nhanh lên, đưa nó cho em,
Jim, hãy nhìn nó với sợi dây mới này.
Nhưng Jim không làm theo lời Della. Anh ngồi xuống vòng tay ra sau đầu
mỉm cuời nói: "Della, hãy cất những món quà này đi. Chúng thật đáng yêu.
Em biết không, anh đã bán chiếc đồng hồ để mua kẹp cho em. Giờ thì
chúng ta có thể bắt đầu bữa tối được rồi em ạ".
Một cử chỉ đẹp
Bà Foreman dừng chiếc xe hơi của mình ngay một trạm thu phí giao thông
trên xa lộ cao tốc. Liếc mắt qua kính chiếu hậu, bà thấy cả một dãy dài xe
hơi ngay sau mình. Bà chợt nảy ra một ý vui vui, bà quay kính xe xuống, đưa
ra cho người bán vé một tờ 50 USD và bảo: "Tôi mua một vé cho tôi, và còn

lại tôi mua thêm năm vé nữa cho năm chiếc xe sau tôi, chỗ tiền dư tôi xin
lại tôi mua thêm năm vé nữa cho năm chiếc xe sau tôi, chỗ tiền dư tôi xin
biếu hết cho ông!"
Không kịp để cho người bán vé thắc mắc vì sửng sốt, bà Foreman quay
kính xe, đạp ga và lái xe đi ngay. Bà hình dung ra trong đầu cùng sự ngạc
nhiên đầy thú vị ấy nơi năm người lái xe theo sau mà bà không hề quen
biết. Bà không cần những lời cảm ơn, chỉ là một "cử chỉ đẹp" nho nhỏ thôi
mà, có đáng gì đâu!
Về đến nhà, bà Foreman vừa làm bếp vừa tủm tỉm cười một mình vì nhớ lại
chuyện sáng nay trên đường. Ông chồng để ý thấy làm lạ, đến bữa ăn trưa,
ông lựa lời hỏi, bà mới kể lại đầu đuôi. Đến phiên ông chồng cũng cảm
thấy vui lây niềm vui nho nhỏ ấy
Buổi chiều đến trường dạy môn giáo dục công dân, ông Foreman quyết
định làm một "cử chỉ đẹp" bằng cách dùng chính câu chuyện về cử chỉ đẹp
của bà vợ để dẫn nhập vào bài học. Các học sinh trung học của ông lặng
đi một thoáng rồi đồng loạt vỗ tay hoan hô sau lời kết thúc của thầy giáo:
"Các em hãy nhớ niềm vui sống khởi đi từ những câu chuyện bình thường
nho nhỏ như thế, mỗi ngày ước gì mỗi người trong chúng ta đều làm được
ít nhất một "cử chỉ đẹp" tương tự các em nhé!"
Ở lớp hôm ấy, có cô bé Mary vốn là một học sinh cá biệt, luôn bướng bỉnh,
lì lợm, cũng như một đứa bé lười biếng trong gia đình. Cô về nhà trong tâm
trạng hết sức hân hoan phấn khởi và quyết định sẽ làm một "cử chỉ đẹp"
với cha mẹ. Cô lặng lẽ thu dọn, lau chùi, quét tước, nấu nướng và giặt giũ
xong xuôi mọi việc trước khi mẹ cô ở xưởng và cha cô ở tòa báo trở về. Sập
tối, hai ông bà bước vào nhà và hiểu ra ngay đã có một sự thay đổi kỳ lạ nơi
cô con gái đang tuổi dậy thì! Hỏi mãi cô bé mới kể lại câu chuyện về "cử chỉ
đẹp" cô đã nghe thầy giáo Foreman kể ở lớp. Cô hứa với bố mẹ mọi
chuyện hôm nay cô đã làm ở nhà sẽ không phải là một cử chỉ đẹp duy nhất
cô sẽ cố gắng thực hiện.
Sau buổi cơm chiều thật vui và đầm ấm, ông Alfonse, cha của Mary, vốn là

phóng viên của một tờ báo địa phương, khoan khoái ngồi vào bàn làm
việc. Ông quyết định phải viết ngay một bài báo về câu chuyện "cử chỉ
đẹp" Chỉ đến chiều ngày hôm sau thôi, cả miền đều xôn xao rộn rã khi
đẹp" Chỉ đến chiều ngày hôm sau thôi, cả miền đều xôn xao rộn rã khi
đọc được bài báo. Người ta bảo nhau ít nhất mỗi ngày hãy nhớ làm một
"cử chỉ đẹp" nho nhỏ cho nhau, cho cuộc sống
Cha xứ đưa câu chuyện vào bài giảng ngày chủ nhật kế đó. Một diễn giả
chọn câu chuyện làm chủ đề chính cho một buổi mạn đàm ở hội trường
lớn của thị trấn. Một bà mẹ kể lại cho đứa con như một câu chuyện cổ tích
để ru nó vào giấc ngủ ngon. Một đôi bạn trẻ đang yêu nhau cùng thỏa
thuận từ nay sẽ dành cho nhau những cử chỉ đẹp thay vì những trò giận dỗi
vô bổ. Ngoài đường phố, người ta thôi không vứt những bã kẹo chewing
gum bừa bãi. Những người lái xe cố gắng tránh không làm tạt những vũng
nước trên đường lên khách bộ hành. Trong nhà giam, viên cai ngục bẳn
tính quyết định sẽ có những cử chỉ đẹp đối với các tù nhân. Người đi mua
hàng ở tiệm tạp hoá nói một lời cảm ơn lịch sự, còn cô bán hàng thường
hay cau có thì đã biết mìm một nụ cười khả ái để đáp lại. Một cầu thủ bóng
đá vốn nổi tiếng là chơi xấu, giờ đây trong trận đấu cuối tuần đã chạy lại đỡ
một cầu thủ đội bạn bị ngã với một lời xin lỗi
Một cử chỉ đẹp, vâng, một cử chỉ đẹp nho nhỏ mỗi ngày thôi cũng đủ để
làm cho cuộc sống thêm ý nhị đậm đà, và niềm vui bởi sự quan tâm đến
nhau trong yêu thương được nhen nhúm, rồi bừng cháy, lan tỏa đến tất cả
mọi người.
Về nhà
Trong khi đợi bạn tôi ở sân bay, tôi đã chứng kiến những khoảnh khắc
đáng quí nhất đời mình. Và chuyện đó xảy ra chỉ cách nhà tôi khoảng nửa
mét. Tôi thấy một người đàn ông xách 2 chiếc túi nhỏ. Anh ta dừng lại ngay
cạnh tôi, nói người nhà anh đang chờ.
Đầu tiên anh ta cúi xuống đứa con trai nhỏ nhất chỉ khoảng 5 hay 6 tuổi,
hôn nó thật thắm thiết. Hai cha con ôm chặt lấy nhau trông thật tình cảm.

Rồi người cha lùi lại một bước, nhìn vào mắt cậu bé và nói: "Gặp lại con
thật vui quá, bố nhớ con lắm!". Cậu bé bẽn lẽn cười, cúi xuống và nói: "Con
cũng thế ạ!".
Người đàn ông đứng thẳng dậy nhìn câu bé lớn hơn và nói: "Con đã thực
sự trưởng thành rồi đấy chàng trai nhỏ, cha yêu con lắm!". Rồi anh ôm cậu
bé thật lâu, còn khẽ cọ râu vào má nó nữa. Một bé gái, nhắm chỉ khoảng 1
tuổi nắm tay mẹ đứng gần đó, cứ nhìn theo cha vẻ rất hào hứng. Người
đàn ông bế cô bé lên và nói: "Chào bé yêu của bố!", rồi áp chặt cô bé vào
ngực mình rất lâu. Rồi người đàn ông nói tiếp: "Bao giờ cũng phải để dành
điều quan trọng nhất cho người cuối cùng!", nói xong anh choàng tay ôm
hôn vợ mình thật chặt. Họ cầm tay nhau cười thật hạnh phúc.
Lúc đầu tôi ngỡ rằng đây là cặp vợ chồng mới cưới, nhưng không thể bởi
cậu con trai lớn đã hơn 10 tuổi rồi. Đột nhiên tôi như bị "say" trước tình yêu
của một gia đình, và tôi thấy giọng mình cất lên không hề chủ ý:
- Xin chào, anh chị cưới nhau bao lâu rồi?
- Chúng tôi quen nhau 14 năm và đã cưới nhau 12 năm nay - Người đàn
ông trả lời, vẫn nắm chặt tay vợ.
- Vậy anh xa nhà bao lâu rồi?- Tôi hỏi tiếp.
Anh ta cười, lắc đầu vẻ hối lỗi:
- Đã 2 ngày chẵn rồi đấy.
Hai ngày? Tôi thật sửng sốt! Nhìn họ mừng rỡ thế nào khi gặp nhau, tôi đã
nghĩ họ phải xa nhau nhiều tuần liền, nếu không nói là nhiều tháng hay
nhiều năm. Tuy nhiên để tỏ sự trân trọng, tôi kết thúc câu chuyện:
- Hy vọng mai sau kia khi kết hôn, tôi cũng được như anh chị!
Người đàn ông nhìn vào mặt tôi với tia nhìn quả quyết nhất:
- Đừng hi vọng. Hãy tự mình quyết định!
Rồi anh mỉm cười:
-Chúc may mắn!
Sau đó gia đình anh cùng hướng ra cửa sân bay. Tôi nhìn theo đến khi họ
đi khuất, đúng lúc đó bạn tôi hỏi:

- Cậu đang nhìn gì thế?
Tôi cười:
- Tương lai!
Cuộc vận động của Susie
Thomas R. Overton
Làm bố mẹ, chúng ta thường học được nhiều điều nơi con cái cũng như
chúng học được từ chúng ta. Bọn trẻ gợi cho ta nghĩ về cái thời hoa mộng
đầy ắp những ý tưởng và hy vọng, cái thời mà những cay đắng của cuộc
đời chưa dạy cho chúng ta biết nghi ngờ chính mình mỗi khi gặp phải khó
khăn và trở ngại.
Con gái Susie của tôi đang học lớp 5 khi con bé học được bài học đầu đời
về cuộc sống, cái chết và lòng trắc ẩn. Jeff, cậu bạn học của nó, bị chứng
bệnh bạch
cầu. Cậu bé rất yếu và rụng cả tóc, phải thường xuyên nghỉ học. Trong khi
một số bạn bè tránh xa, chế giễu hoặc nhạo báng Jeff, Susie lại quan tâm
chăm sóc thằng bé và hai đứa trở thành đôi bạn thân thiết.
Trong suốt thời kỳ căn bệnh của Jeff thuyên giảm, Susie và Jeff thường ở
bên nhau, chơi đùa, học chung và chuyện trò. Chúng tham gia cả những
cuộc chạy đua tiếp sức của lớp 5K. Hai đứa chúng chẳng chịu rời nhau
bao giờ.
Vì thế, quả là một cú sốc khủng khiếp đối với con bé Susie nhà tôi khi
chứng kiến bệnh bạch cầu bộc phát và quật ngã người bạn thân thiết nhất
của nó. Đó cũng là lúc cô con gái phi thường của tôi thể hiện hết khả năng
của nó. Đó cũng là lúc cô con gái phi thường của tôi thể hiện hết khả năng
sáng tạo và sức mạnh ý chí của nó. Điều ấy đã dạy cho chúng tôi biết thế
nào là quyền năng của lòng tin.
Susie muốn làm một điều gì đó gợi cho mọi người nhớ về Jeff. Vì lúc còn
khỏe mạnh Jeff rất yêu thích môn chạy đua, Susie nảy ra ý định tổ chức một
cuộc chạy đua tưởng niệm Jeff Castro nhân danh hiệp hội những người bị
bệnh bạch cầu. Khi Susie bày tỏ với chúng tôi ý nghĩ này, chúng tôi rất tự

hào và xúc động nhưng cũng rất e dè. Chúng tôi biết Susie không có một
chút khái niệm gì về tầm quan trọng của một công việc như thế, con bé
cũng chẳng có kinh nghiệm hay hiểu biết gì để tổ chức chương trình ấy.
Thực ra, chúng tôi cũng không biết làm cách nào để vận động một quĩ hỗ
trợ. Vì vậy, chúng tôi chỉ biết lắng nghe rồi gác câu chuyện sang một bên.
Chúng tôi thực sự không ngờ rằng Susie vẫn tiếp tục nỗ lực thực hiện ý
định của mình cho đến khi tìm được người có khả năng giúp đỡ nó.
Không nói trước cho chúng tôi biết, Susie tìm đến các thầy cô. Cũng như
chúng tôi, họ đã khen ngợi ý tưởng của con bé và cố gắng giải thích cho
Susie rõ vì sao khó lòng thực hiện ý tưởng như thế. Bên cạnh thời gian và
công sức phải bỏ ra, các thầy cô đã giảng giải với con bé Susie nhà tôi,con
bé cần phải liên hệ và thuyết phục được những người thích hợp cũng như
phải vận động cho được một số tiền tài trợ rất lớn. Họ đề nghị với Susie
một số chương trình đơn giản hơn.
Susie chỉ lắng nghe, không nói gì và tiếp tục làm theo cách riêng của mình.
Bạn có thể hình dung được nỗi kinh ngạc của gia đình chúng tôi, khi mà
chỉ độ hai tuần sau chúng tôi bắt đầu nhận được những cú điện thoại ở
nhà từ Pepsi – Cola, Coors và nhiều công ty tiếng tăm khác hỏi tìm gặp
Susie. Con bé đã liên hệ với các công ty này để xin tài trợ một cuộc đua, và
họ muốn được biết thêm chi
tiết về chương trình tổ chức của cuộc đua ấy. Từ thời điểm đó, chúng tôi
hiểu rằng cô con gái của mình quyết tâm thực hiện ước mơ của nó và
chúng tôi không
thể nào làm ngơ được – một cuộc chạy đua sẽ phải được tổ chức và chúng
tôi sẽ tích cực hỗ trợ con mình.
Sau nhiều tháng trời hoạch định, phối hợp và vận động gây quĩ, cuộc chạy
đua Jeff Castro của hiệp hội những bệnh nhân bệnh bạch cầu đã được tổ
chức. Liệu chương trình ấy có thành công không? Bạn hãy thử đặt cược đi!
Chúng tôi đã vận động được hơn 20.000 đô-la, phân nữa số tiền này được
dùng để thanh toán các chi phí tổ chức, và một chi phiếu 10.000 đô-la

được hân hạnh trao cho hiệp hội các bệnh nhân bệnh bạch cầu. Tất cả
được bắt đầu từ một khát vọng được thể hiện tình thương của một bé gái
dành cho đứa bạn trai, một khát vọng đã đựoc nung nấu bằng ý chí và lập
trường kiên định mà không ai có thể lay chuyển được.
Bàn tay nguyện cầu
Vào thế kỷ thứ 15, tại một ngôi làng nhỏ gần Nuremberg có một gia
đình rất đông con. 18 đứa! Để kiếm đủ thức ăn đem về hằng ngày cho lũ
trẻ, ông bố - một người thợ kim hoàn – đã phải làm việc vất vả gần 18 tiếng
mỗi ngày và chẳng từ một bất kỳ công việc gì mà người trong làng thuê
ông.
Mặc dù sống trong cảnh cùng quẫn, hai người con lớn Albrecht và Albert
vẫn ấp ủ một ước mơ đẹp đẽ: cả hai đều muốn theo đuổi sự nghiệp nghệ
thuật, nhưng thật đáng buồn vì người cha sẽ chẳng bao giờ kiếm đủ tiền
để gửi họ đến học viện ở Nuremberg. Sau nhiều đêm dài cùng bàn bạc
trên chiếc giường chật chội, hai anh em nghĩ ra được một cách: họ sẽ gieo
đồng xu, người thua sẽ xuống làm việc trong hầm mỏ gần nhà kiếm tiền
nuôi người kia suốt thời gian ở học viện, và sau 4 năm người được học
trước sẽ phải lo tiền học cho người còn lại, cho dù đó là tiền lời bán tranh,
hay nếu cần là tiền lương của công nhân hầm mỏ.
Họ cùng nhau gieo đồng xu. Albrecht thắng và lên đường đến Nuremberg.
Albert bắt đầu chuỗi ngày làm việc vất vả nhọc nhằn trong hầm mỏ và suốt
bốn năm đều đặn gửi cho anh khoản tiền lương ít ỏi. Tại học viện, tranh
của Albrecht được đánh giá như một bước đột phá. Những bức khắc, gỗ
chạm, sơn dầu của anh vượt xa các giáo sư lâu năm. Đến lúc tốt nghiệp,
Albrecht đã có thể kiếm được những món tiền lớn nhờ bán tranh.
Albrecht đã có thể kiếm được những món tiền lớn nhờ bán tranh.
Khi Albrecht trở về làng, gia đình Durer tổ chức một bữa tiệc lớn ăn mừng
sự thành công của chàng họa sĩ trẻ. Sau bữa ăn dài thịnh soạn đầy tiếng
cười và tiếng nhạc, Albrecht đứng lên nâng cốc về phía người em trai ở
cuối bàn bày tỏ lòng biết ơn những năm tháng hy sinh thầm lặng để anh

vun đắp cho hoài bão nghệ thuật: “Và bây giờ, Albert, em trai yêu quý của
anh – Albrecht trìu mến nói – đã đến lúc em biến ước mơ của mình thành
hiện thực. Hãy đến Nuremberg, anh sẽ lo tiền học cho em”.
Tất cả mọi người đều quay về phía cuối bàn nơi góc phòng. Albert ngồi đó,
nước mắt ràn rụa trên gương mặt gầy gò xanh xao, chỉ có thể nghẹn ngào:
“Không… không… không…”.
Cuối cùng Albert lau nước mắt đứng dậy, nhìn khắp lượt những người anh
yêu thương rồi đưa tay ôm mặt khẽ nói:
- Ôi không anh ơi, đã muộn mất rồi. Em không thể đến Nuremberg được
nữa. Hãy nhìn xem, những tháng năm dưới hầm mỏ đã tàn phá đôi tay em.
Mỗi ngón tay đều đã dập nát không dưới một lần, và gần đây tay phải em
lại bị chứng thấp khớp hành hạ, đến nỗi không thể cầm ly chúc mừng anh
thì làm sao có thể cầm cọ vẽ những đường nét tinh tế trên khung vải trắng.
Anh ơi, đã quá muộn rồi…
Lịch sử đã lùi vào quá khứ hơn 450 năm. Giờ đây, hàng trăm tác phẩm của
Albrecht Durer được trưng bày trong nhiều viện bảo tàng lớn trên thế giới,
nhưng điều lạ lùng là phần lớn người ta biết đến tranh ông, thậm chí treo
trong nhà bản sao của chỉ một tác phẩm duy nhất.
Người ta kể lại rằng vào một ngày nọ, để tỏ lòng biết ơn đức hy sinh cao cả
của người em trai, Albrecht đã kiên trì tái hiện từng đường nét của đôi bàn
tay không còn lành lặn áp vào nhau, với những ngón tay xương gầy hướng
lên trời. Ông gọi bức tranh của mình đơn giản chỉ là “Hands”, nhưng cả thế
giới ngay lập tức đón nhận kiệt tác nghệ thuật này và đặt tên cho món quà
tình yêu ấy là “The praying hands”. Nếu có dịp bạn được thấy bản sao của
tác phẩm xúc động này, hãy dành ít phút lắng hồn mình để tự nhủ rằng: tác
phẩm nghệ thuật ấy được kết tinh từ bàn tay không phải chỉ của một người
phẩm nghệ thuật ấy được kết tinh từ bàn tay không phải chỉ của một người
họa sĩ.
Bốn người vợ của nhà vua
Ngày xửa ngày xưa, có một vị vua giàu có trị vì một vương quốc hùng mạnh.

Ông có đến bốn người vợ, bà hoàng nào cũng xinh đẹp. Nhà vua yêu
người vợ thứ tư nhất và luôn chiều theo mọi sở thích của bà, không bao
giờ từ chối. Kế đến là người vợ thứ ba, nhà vua lúc nào cũng sợ mất bà, đi
đâu cũng luôn muốn đưa bà đi theo. Bà vợ thứ hai là chỗ dựa tinh thần của
nhà vua, bà rất tử tế, dịu dàng và kiên nhẫn. Mỗi khi nhà vua gặp chuyện
khó khăn, ông thường tâm sự với bà và thường nhận được những lời
khuyên quý giá.
Người vợ thứ nhất của vua là người trung thành nhất, giúp vua trị vì và làm
cho đất nước ngày càng giàu có nhưng nhà vua lại không dành nhiều tình
cảm cho bà. Nhà vua luôn nghĩ rằng bà có thể tự chăm sóc lấy mình nên ít
khi để ý đến bà.
Không may, một ngày nọ vua lâm bệnh và biết rằng mình không còn sống
được bao lâu nữa. Ông nghĩ: "Ta có đến bốn người vợ, nhưng khi ra đi, e
rằng lại hoàn toàn cô đơn!".
Nghĩ vậy, nhà vua gọi người vợ thứ tư đến bên cạnh và nói: "Ta yêu thương
nàng nhất, luôn dành mọi thứ tốt đẹp cho nàng. Giờ đây ta sắp chết, nàng
có theo ta để ta không cô đơn không?". Nhà vua nhận được câu trả lời: "Bệ
hạ rất tốt với thiếp, nhưng yêu cầu đó quá khó, thiếp không thể làm được!".
Nhà vua lặng đi một lúc rồi cho gọi người vợ thứ ba, bà trả lời: "Không,
thưa đức vua, cuộc sống còn đẹp lắm, sẽ có một vị vua khác đến để tiếp
tục che chở và chiều chuộng thiếp!". Trái tim vị vua cảm thấy lạnh buốt vì
buồn bã và thất vọng. Ngài lại gọi người vợ thứ hai: "Ta luôn được nàng
giúp đỡ và khuyên giải, nàng sẽ theo ta chứ?" - Nhà vua hỏi. "Lần này thiếp
không thể giúp được gì hơn, thưa đức vua" - người vợ thứ hai đáp - "Nhưng
thiếp hứa sẽ chăm sóc bệ hạ đến những giây cuối cùng, rồi sẽ đưa bệ hạ
đến nơi yên nghỉ và sẽ luôn nhớ đến bệ hạ!". Nhà vua hoàn toàn tuyệt
vọng.
vọng.
Nhà vua không hề nhớ ra người vợ thứ nhất, cho đến khi ngài nghe thấy
một giọng nói cất lên bên cạnh: "Thiếp sẽ theo ngài đến bất cứ nơi đâu

ngài đi tới, dù đó là cõi chết". Đó chính là người vợ thứ nhất của ông. Trông
bà mệt mỏi và gầy yếu. Buồn bã và nuối tiếc vô hạn vì cách đối xử của
mình, nhà vua thốt lên: "Lẽ ra ta đã phải chăm sóc và thương yêu nàng
nhiều hơn mới phải!".
Bạn vừa được đọc một câu chuyện cổ tích, trong đó có vua và các bà
hoàng. Chúng ta không sống trong thế giới cổ tích, nhưng bạn biết không,
nếu coi mỗi chúng ta cũng giống như nhà vua đó, thì bạn hãy để ý xem,
mỗi chúng ta cũng có đến bốn “người vợ” đấy.
“Người vợ” thứ tư của chúng ta là cơ thể. Hầu như ai cũng lo lắng, chăm
sóc đến bản thân, đến cơ thể mình nhiều nhất, làm sao để trông thật đẹp
đẽ. Nhưng khi chúng ta ra đi, cơ thể ấy cũng tan biến, không để lại gì trên
đời.
“Người vợ” thứ ba có tên là “địa vị và của cải” – đây chính là những thứ dễ
mất nhất, vì dù sao chúng cũng chỉ là vật chất. Khi chúng ta không còn
sống, “địc vị” không còn và “của cải” sẽ thuộc về người khác.
“Người vợ” thứ hai là gia đình và bè bạn. Họ luôn quan tâm và giúp đỡ,
luôn an ủi và khuyên giải, nhưng họ chỉ có thể chăm sóc ta đến những phút
cuối cùng và nhớ thương ta.
“Người vợ” thứ nhất chính là TÂM HỒN. Không phải ai cũng nhớ đến nó khi
sống trong một thế giới mọi người đều phải chạy đua với của cải, địa vị để
thỏa mãn cho cái “tôi” của mình. Thế nhưng TÂM HỒN là điều duy nhất
luôn đi cùng với chúng ta đến bất cứ nơi nào chúng ta đến, và chính là thứ
để mọi người nhớ mãi đến ta dù ta có ở nơi nào.

Theo Hoa Học Trò
Bơi
Có hai chú ếch bị rơi vào một bát kem tươi rất lớn và rất sâu. Một trong hai
chú ếch là kẻ lạc quan, còn chú ếch kia thì ngược lại.
- Chúng ta chết đuối mất - Chú ếch bi quan rên rỉ, rồi kêu lên tuyệt vọng -
Vĩnh biệt.

Chú buông xuôi và chìm dần xuống.
Chú ếch còn lại nói kiên định: "Mình không thể nhảy ra nhưng mình cũng
sẽ không bỏ cuộc. Mình sẽ bơi đến khi nào kiệt sức, rồi mình chết cũng hài
lòng."
Một cách can đảm, chú ếch bắt đầu bơi để thực hiện dự định của mình.
Chú ếch càng bơi, chân càng quạt mạnh thì kem tươi càng bị khuấy nên
đọng lại thành bơ. Cuối cùng, chú ếch nằm ngay trên mặt bơ. Chú dễ dàng
nhảy ra.
Nếu bạn không nhảy ra được, hãy tiếp tục bơi!
Những cánh thiệp ngả màu
Buổi chiều cuối năm, mọi người trong cơ quan đã ra về từ sớm. Phòng
bên cạnh ông giám đốc vẫn loay hoay, cặm cụi bên đống giấy tờ. Trước khi
về tôi ghé qua chào và định nói điều gì đó với sếp trong cái khoảnh khắc
lãng đãng của buổi chiều rất bâng khuâng này
Bên bàn giấy nét mặt ông hân hoan lạ thường. "Công việc còn nhiều quá
hả chú?" - tôi hỏi. "Này này lại đây xem với tôi" - giọng ông bỗng vồn vã.
Trên mặt bàn bày ngay ngắn nhiều cánh thiệp mừng xuân, có cái còn mới,
có cái ố vàng. Có những mảnh giấy nhỏ với nét chữ học trò dễ thương và
không thiếu những cánh thiệp mừng sinh nhật với lời lẽ hết sức chân
thành: "Bạn đã 18 tuổi, đẹp trai nhưng còn yếu môn hóa, chúc bạn khắc
phục được điểm yếu này ". Có cánh thiệp ghi: "Dũng tuyệt lắm, nhưng
đừng hay bứt tóc nữa. Nếu không hói đầu đấy ". Mân mê một cánh thiệp
đừng hay bứt tóc nữa. Nếu không hói đầu đấy ". Mân mê một cánh thiệp
đã ngả màu, giọng ông chùng xuống: "Lúc trong lòng trống vắng thì tôi
sống với những tình cảm này, họ là những người bạn tuyệt vời. Thời sinh
viên tôi đã trưởng thành từ những tình bạn như thế ". Gói xấp thiệp lại cẩn
thận, cất vào ngăn tủ, ông giám đốc cùng tôi ra về. Ra đến cổng tôi nói đùa:
"Hóa ra sếp là người hoài cổ". Mỉm cười ông nói: "Tình cảm của con người
có bao giờ cổ đâu chú em "
Chiều cuối năm hoen vàng màu nắng, những gánh hàng hoa dội chợ bày

cả ra đường. Vài gốc mai già xếp ngay hàng trên xe ba bánh đã lấm tấm
nở vàng. Chợt nghĩ cuộc sống đã thay đổi nhiều quá, mọi cái đều hối hả,
bất chợt Ðời sống tất bật lo toan làm cho người ta quên rằng mọi thứ rồi
sẽ qua đi; điều còn đọng lại ở mỗi người là những gì chân thành nhất.
Nhiều điều ta tưởng chừng vụn vặt lại có ý nghĩa quan trọng đối với người
khác biết dường nào
Trong mỗi dịp có điều kiện bày tỏ tình cảm với nhau, đừng quên viết gì đó
về người bạn của mình bằng những lời chân thật và thân thương nhất.
Chắc rằng nó thật sự có ý nghĩa, và rất có thể nó sẽ còn ở mãi bên người
bạn của ta suốt cuộc đời

Truyện này do bạn Dang Hoang (Email: danghoang@) gởi đến Xitrum.net
Một lời khen
Tiến sĩ Joel Bawilley - Đại học bang Michigan, Hoa Kỳ
Cách đây đúng 40 năm, tôi còn nhớ như in khi gia đình tôi chuyển từ vùng
núi cao bang Chicago tới một khu phố nghèo ở New York để kiếm sống.
New York tráng lệ và sôi động, cuộc sống và tất cả những gì được chứng
kiến ở đây khiến một đứa trẻ chín tuổi như tôi cảm thấy sợ hãi. Ba tôi đã cố
gắng xin cho tôi vào học tại một trường học nhỏ cách nhà không xa.
Những ngày tháng đầu tiên ở trường mới, tôi hoàn toàn cô độc. Tất cả học
sinh đều xa lánh thay vì giúp đỡ tôi hòa nhập. Thậm chí khi tôi chủ động
làm quen, chúng bỏ đi, chẳng thèm nhếch mép sau khi đã ném về phía tôi
làm quen, chúng bỏ đi, chẳng thèm nhếch mép sau khi đã ném về phía tôi
những cái nhìn chế giễu, miệt thị. Vài đứa lớn còn tụ tập lại để bắt nạt
tôi.Tôi lờ mờ hiểu rằng ở đây chẳng ai ưa một đứa trẻ da đen con nhà
nghèo, gầy gò và quê mùa như tôi cả. Suốt ba tháng, tâm lý sợ hãi và bị bỏ
rơi khiến tôi gần như đứng bét lớp, mặc dù chương trình học đối với tôi
chẳng khó khăn gì.
Thế nhưng, sau kỳ nghỉ đông mọi sự đã khác khi thầy Sean tới. Thầy được
phân công chủ nhiệm lớp tôi thay cho thầy Paul bị nằm viện. Thầy rất

nghiêm khắc, nhưng không nặng lời với bất kỳ ai. Dần dần lớp học trở nên
có trật tự hơn, và những rắc rối của tôi cũng giảm đi nhiều. Có một điều tôi
cảm thấy được an ủi, đó là thầy Sean cũng là người da đen.
Một ngày, đó là ngày mà tôi chẳng thể nào quên, khi thầy Sean công bố kết
quả thi giữa kỳ. Thầy nhìn khắp cả lớp, từng người một, và khi tới tôi, thầy
dừng lại thật lâu làm tôi cảm thấy run sợ. Nhưng rồi thầy vui vẻ nói: “Bài thi
này các em làm rất tốt, nhưng luôn có một người làm tốt nhất. Thầy hoan
nghênh tất cả các em”. Khỏi phải nói lúc đó tôi vui như thế nào, vì tất cả các
lần thấy Paul đọc điểm thi tôi đều bị than phiền.
Cuối buổi học, thầy nói tôi ở lại. Tôi sợ, rụt rè đến bên thầy, ấp úng: “Thưa
thầy…”. “Ồ, Joe, hôm nay em là người làm bài tốt nhất đấy, tuyệt lắm!”. Tôi
òa khóc, cái điều mà tôi chưa từng làm từ khi tới đây. Thầy Sean ôm tôi vào
lòng: “Đừng sợ, cố gắng lên, có thầy luôn bên em”.
Những lời của thầy Sean đã làm thay đổi cuộc đời tôi. Lúc nào trong đầu tôi
cũng có hình ảnh của thầy đang cổ vũ cho tôi. Và tôi trở lại là tôi, học sinh
xuất sắc nhất lớp vào cuối năm học đó, giống như khi tôi còn ở Chicago.
Năm sau, thầy Sean lại ra đi khi thầy Paul khoẻ trở lại. Nhưng lúc nào tôi
cũng thấy như có thầy ở bên, và năm đó, cũng như những năm về sau, tôi
luôn là người đứng đầu lớp. Mãi sau này, khi tôi học đại học, khi tôi bảo vệ
luận án tiến sĩ, và ngay giờ đây khi tôi đang đứng giảng bài trước hàng
trăm sinh viên của một trường đại học danh tiếng, không khi nào tôi quên
được hình bóng thầy.
Hôm qua, tôi mừng đến phát khóc khi biết được địa chỉ của thầy sau 40
Hôm qua, tôi mừng đến phát khóc khi biết được địa chỉ của thầy sau 40
năm xa cách. Tôi đã lái xe một mạch 300km tới thăm người thầy mà tôi
kính yêu nhất đời. Gặp lại thầy, tôi bật khóc, những kỷ niệm ngày đó bỗng
sống lại như mới. “Ồ, Joe - thầy nói hệt như 40 năm trước – em vẫn yếu
đuối như ngày nào”. Tôi lặng người khi nghe thầy kể: “Hôm đó, bài làm em
chỉ được điểm B, nhưng em đã cố gắng. Nhìn vào em, thầy thấy lại mình
nhiều năm trước. Khi đó, một lời động viên của cô giáo đã giúp thầy vượt

qua tất cả. Thầy đã tin rằng em cũng vậy, đó là lý do mà thầy gọi em ở lại
hôm ấy. Và thầy không lầm”.
Một lời khen đúng lúc mới kỳ diệu làm sao.
Bài học cho cuộc sống
Đôi khi có một số người lướt qua cuộc đời bạn và ngay tức khắc bạn nhận
ra rằng sự có mặt của họ ý nghĩa như thế nào. Họ đã dạy bạn những bài
học, đã giúp bạn nhận ra giá trị của chính mình hoặc trở thành con người
mà bạn từng mơ ước. Có lẽ bạn sẽ không biết được những con người này
từ đâu đến (bạn cùng phòng, người hàng xóm, vị giáo sư, người bạn mất
liên lạc từ lâu hay thậm chí là một người hoàn toàn xa lạ). Nhưng khi bạn
thờ ơ với họ, hãy nhớ rằng trong từng khoảnh khắc họ sẽ ảnh hưởng rất
sâu sắc đến cuộc đời bạn.
Ban đầu sự việc xảy ra trông có vẻ kinh khủng, đau khổ và bất công, nhưng
khi lấy tấm gương của cuộc đời ra để đối chiếu, bạn sẽ hiểu được là nếu
không có những giây phút ấy để bạn vượt qua mọi khó khăn thì bạn khó có
thể thấy được tài năng, sức mạnh, ý chí và tấm lòng của bạn. Mọi việc đều
diễn ra có chủ đích mà không có gì gọi là tình cờ hay may rủi cả. Bệnh tật,
tổn thương trong tình yêu, giây phút tuyệt vời nhất của cuộc sống bị đánh
cắp hoặc mọi thứ ngu ngốc khác đã xảy đến với bạn, hãy nhớ rằng đó là
bài học quý giá. Nếu không có nó cuộc đời này chỉ là một lối đi thẳng tắp,
một con đường mà không hề có đích đến cũng như bạn sống từng ngày
mà không hề ước mơ. Thật sự con đường đó rất an toàn và dễ chịu, nhưng
sẽ rất nhàm chán và vô nghĩa.
Những người bạn gặp sẽ ảnh hưởng đến đến cuộc đời bạn. Thành công

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×