Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (637.49 KB, 9 trang )
Tôi là Henry Butler – nhiếp ảnh gia mù
Sông Mississippi nhìn từ Công viên Audubon, New Orleans
Không có hai người nào nhìn sự vật theo một cách hoàn toàn giống
nhau. Khi chụp một bức ảnh, với tôi đấy là một quy trình học hỏi lớn.
Mỗi người nhìn màu sắc theo cách riêng; họ nhìn thấy những điều khác
nhau trong cùng một bức ảnh. Họ lý giải những gì họ thấy dựa trên lý
trí của riêng họ.
Những người xem ảnh của tôi là những người có thị lực bình thường.
Tôi đã biết họ nhìn gì và họ tìm kiếm gì. Tên tôi là Henry Butler và tôi
là một nhiếp ảnh gia mù.
Tôi chụp ảnh từ năm 1984. Tôi muốn tham gia vào lĩnh vực nghệ thuật
này và gây ảnh hưởng lên nhận thức của những người sáng mắt. Trước
đó tôi theo nghề nhạc sĩ, biểu diễn với những bậc thầy nhạc jazz như
Charlie Haden trong câu lạc bộ Comeback Inn ở Los Angeles. Tôi biết
rằng nếu nhiều người nghe cùng một bản nhạc, họ cũng sẽ nghe theo
cách khác với cách của người sáng tác. Tôi nghĩ chụp ảnh màu so với
ảnh đen trắng cũng giống như viết một bản nhạc bằng cung trưởng và
cung thứ.
Mardi Gras, 2005, New Orleans: đôi giày đen trắng
Sau khi đến dự các buổi triển lãm, nghe mọi người mô tả các bức ảnh
và tranh, tôi cảm thấy hơi trống trải – tôi không tận hưởng được hết tất
cả những tác phẩm đó. Tôi quyết định, điều hay nhất là trở thành một
nghệ sĩ trong ngành nghệ thuật thị giác.
Chiếc máy ảnh đầu tiên của tôi là một chiếc Kodak Instamatic. Mất hai
tuần để chụp rồi xử lý film, tôi chẳng biết được liệu mình đã lấy được
bố cục chưa, có chụp được không, liệu người ta có nhìn thấy cái mà tôi
nghĩ là tôi chụp được không? Tôi mua thêm một chiếc máy ảnh
Polaroid để có được phản hồi ngay lập tức. Tôi nhờ bạn tôi làm trợ lý
cho tôi. Tôi chụp đường cao tốc Pacific Coast Highway; ở đấy đẹp lắm,