ĐỖ HUY THANH NHƯ TÔI
BIẾT
Sinh năm 1958 tại Hà Nội, vốn có năng khiếu hội hoạ từ nhỏ. Lớn lên
gặp phong trào sáng tác Mỹ thuật quần chúng Thủ đô một thời vang
bóng. Với Thanh như diều gặp gió, anh hăm hở nhập cuộc mong sớm
tìm được một nghề mà mình yêu thích từ nhỏ không bằng lòng với vốn
kiến thức được đào tạo ngoài giờ ở nhà nghệ thuật Quần chúng Hà Nội
còn có tên gọi thân thương quen thuộc trường của cụ đồ - hoạ sĩ Phạm
Viết Song. Để mong sớm hội đủ hành trang nghề nghiệp vào đời, anh
quyết tâm thi vào trường Đại học mỹ thuật Hà Nội và tốt nghiệp niên
khoá 1983 - 1988. Khó thay lại vào đúng thời đất nước đổi mới cùng
với nền kinh tế thị trường. Gia cảnh khó khăn trăm bề không hội tụ đủ
điều kiện làm nghệ thuật. Một lần nữa anh lại nhập cuộc bươn tr
ải kiếm
sống đủ ăn, với nhà cao cửa rộng. Song mỗi khi gặp thầy gặp bạn và
đến với triển lãm của bạn bè đã thực sự thức dậy tình yêu nghệ thuật.
Anh trăn trở và quyết định tạm dừng cuộc chơi kinh tế sớm trở lại con
đường nghệ thuật của mình. Đây cũng là lẽ thường tình như Bác Hồ
dạy: “Nghệ thuật không thể đứng ngoài kinh tế chính trị” Thật đáng
trân trọng.
Anh ba lô, giá vẽ lên vai hăm hở đến với con người và cảnh vật miền
núi mong tìm lại mình. Dừng lại ở Sa pa, núi non trùng điệp, những
thửa ruộng bậc thang, mùa hoa đào, hoa ban, hoa mận, hoa lê, nở rộ.
Nh
ững cô gái, chàng trai dân tộc đủ mầu sắc trong một không gian
hùng vĩ, mây núi bao phủ khi ẩn, lúc hiện thật đẹp và thơ mộng đã kh
ơi
nguồn cảm hứng sáng tạo và tìm được những ý tưởng nghệ thuật. Thế
là những bức tranh phong cảnh lần lượt được ra đời. Với một người đã
bỏ bút lâu năm trở lại với nghệ thuật bằng thể loại tranh phong cảnh là
đúng sức, đúng hướng. Rồi mới mong tìm đến các thể loại mỹ thuật
khác.
Theo tôi “ánh sáng là nhân vật chính trong tranh phong c
ảnh”, ánh sáng
ban mai, ánh sáng trưa hè ánh sáng hoàng hôn luôn luôn hiện cụ thể,
sinh động trong mỗi không gian cảnh vật. Thiết nghĩ trong tranh phong
cảnh không chỉ dừng lại khả năng nắm bắt hình sắc vốn có của trốn
cảnh. Hơn thế luôn đòi hỏi người vẽ phải khắc hoạ đư
ợc những sắc thái
tình cảm, những xúc động và niềm say mê. Nói rộng ra cái tình của
người hoạ sĩ với cảnh vật. Phong cảnh nào cũng gắn liền với nội dung
cuộc sống của mỗi người. Đó là tiêu chí để thẩm định một bức tranh
phong cảnh đẹp.
Đỗ Huy Thanh ít nhiều đã sáng tác tranh phong cảnh theo tiêu chí đó.
Xem các tác phẩm trong triển lãm cá nhân c
ủa Đỗ Huy Thanh, rồi nghe
anh tâm sự “Nhiều lúc thấy bất lực trong xử lý nghệ thuật”. Đây là đi
ều
bình thường của những người cầm cọ, nhất là đối với Thanh. Song
nhiều khi nhờ có những cảm xúc chân thành, dạt dào có thể nâng tầm
nghệ thuật của mình. Chẳng phải cái gốc của nghệ thuật, là tình cảm
như nhà thơ Tô Đông Pha thời Đường nói “ Thơ là gì ? Gốc là tình
cảm. Chồi là ngôn ngữ, Hoa là thanh âm, Quả là ý nghĩa” đó sao.
Sự trở lại con đường nghệ thuật bằng một triển lãm cá nhân của Đỗ
Huy Thanh được coi như nhiều trải lòng mình với bạn bè đồng nghiệp
và công chúng yêu nghệ thuật Thủ đô. Với một thái độ nghiêm túc,
chân thành với nghệ thuật. Đó chính là cái hấp dẫn nhất của triển lãm.
Lê Quốc Bảo