Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (133.09 KB, 3 trang )
CON ĐƯỜNG CỦA SẮT
Phải rất lâu nghệ thuật Việt Nam mới bứt ra khỏi những bài học cơ bản
của nghệ thuật Hy La và truyền thống, đặc biệt với khoa điêu khắc.
Những hình khối đóng kín của nghệ thuật Phật giáo và những hình
tượng con người gần với vẻ đẹp chuẩn mực đã nhốt kín điêu kh
ắc trong
một thời gian khá dài, có lẽ đến hàng trăm năm, và khi nghệ thuật Hy
La và truyền thống (của bất cứ nền văn hóa nào) trở thành v
ật cản, hoặc
đã được khai thác cạn kiệt, thì người ta buộc phải khác đi.
Đối với điêu khắc Việt Nam, phải mãi đến gần đây, với những nh
à điêu
khắc trẻ tuổi như Khổng Đỗ Tuyền, Nguyễn Ngọc Lâm, Nguyễn Huy
Tính, Trần Duy Nhân ở miền Bắc, và vài người khác từng đi trước
lớn tuổi hơn ở miền Nam, như Nguyễn Minh Luận, Phan Phương
Đông, Hải Nguyễn thì ngôn ngữ điêu khắc Việt Nam đã có những
thay đổi căn bản, dù chúng ta chưa xét đến sự hình thành của tác giả
chuyên nghiệp. Tự do với hình khối, tự do với chất liệu và những quan
niệm về không gian, và căn bản thế này là một bức tượng, thế kia là
một nền điêu khắc là cơ sở đầu tiên, chứ không phải là rước thêm một
phong cách nào đó từ phương Tây về nước. Xây đắp một nền văn hóa -
điêu khắc nội tại mới là căn bản, và là cái mà các nghệ sĩ cần suy nghĩ
đến, cho dù chúng ta vẫn chưa có vị thế gì trong nền nghệ thuật nhân
loại, mà chỉ có những biểu hiện văn hóa dân tộc mà thôi.
Lương Văn Việt (sinh năm 1977), tốt nghiệp khoa Điêu khắc, trường
Đại học Mỹ thuật Hà Nội năm 1997 - 2002, là một trong vài nhà điêu
khắc trẻ nói trên. Có lẽ anh cũng được hấp dẫn bởi những sáng tạo của
Julio Gonzales - điêu khắc gia hiện đại người Tây Ban Nha - v
ới những
tác phẩm sắt rèn, người hấp dẫn ngay cả Picasso, đã từng được trưng