Tải bản đầy đủ (.pdf) (201 trang)

Luận án phó tiến sĩ Ngữ văn: Bản chất thể loại và sự phân loại truyện cổ tích trên cơ sở tư liệu truyện cổ tích Việt Nam và Campuchia

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (51.95 MB, 201 trang )

<span class="text_page_counter">Trang 1</span><div class="page_container" data-page="1">

BỘ GIÁO DỤC VÀ ĐÀO TẠO

TRƯỜNG ĐẠI HOC TONG HỢP HÀ NỘI&* &

CHIENG XOM AN

Chuyên ngành : VAN HOC DÂN GIAN

Mã số 50407

LUẬN AN DHÓ TIẾN 87 KHOA HOC NGĨ VĂN

Tập thể cán bộ hướng dẫn : | PGS - PTS VO QUANG NHON |

PGS - PTS LE CHi QUE

<small>DA HỌC Gái *2È: Ti ee R</small>

<small>~ | Yêu</small>

<small>k |# A ˆ ` Ị</small>

<small>Me sử `j</small>

</div><span class="text_page_counter">Trang 2</span><div class="page_container" data-page="2">

Truyện Cổ tích là một trong những thể loại sáng tác dân gianđược nhiều thé he biết tới nhật. Vẻ dep của no tod anh sáng tung

linh suốt dọc cuộc đời mdi con người. Những giá trị thẩm my của

truyện cổ tích khơng chỉ bóc 16 qua trí giác. cải: xúc nghệ thuật của

người nụhe, người kể, người đọc. ma còn hết sức hấp dẫn đối với

<small>nhà nghiên cưu.</small>

Hon một thé kỷ nay, nhiều vấn đề bị ẩn của truyện Cổ tích đã lơi

cuốn sự chú ý của hàng trăm nhà khoa học khấp năm châu. Chính

<small>được những thành tựu lồn lao.</small>

Truyện Cổ tích có mặt khẩp nói. Từ những dân tộc cịn ư trình

độ phát triển thấp, những dan tộc hiện nay chỉ còn độ dam chục

ngưõi. cho đến những dan tộc đã dạt tỏi trình độ vin minh rực rõ,

thậm chi siêu cường, đều có thể lấy làm tự hào về kho tang truyện

Cổ tích của riêng mình.

Tại Việt Nam. Campuchia. nhiều tuyển tập truyện Cổ tích đã

được xuất bản. Tuy nhiên: cơng tác sưu tầm cũng như nghiên cứu

vẫn chưa bao quát được hết mọi vấn đề của thể loại. Truyện cổ tích

nhiều dan tộc it người, cho đến này, van chứa được chú ý đúng mức.Đây là một thiệt thơi lón cho ca hai dat nước.

Khi tìm hiểu truyện Cổ tích mỗi dân tộc, bao gid nhà nghiên cứu

cũng tìm thấy cái riêng cha dân tộc đó, cái chung của các dan tộc

lan cận hoặc cái chung của loài người. Các nhà khoa học rất để tam

</div><span class="text_page_counter">Trang 3</span><div class="page_container" data-page="3">

tói vấn đề này và dã từng công bỏ những con sổ thống kê, những

Việc xác định bản chất thể loại dể từ đó phân loại truyện Cổ tích

trên co sở truyện Cổ tích Việt Nam - Campuchia của chúng tôi sẽlà một sự cụ thể hố việc nghiên cứu truyện Cổ tích theo phương

+Phân loại truyện cổ tích.

Day Ja những khía cạnh khoa học tuy khác nhau, nhưng thực sự

có liên quan chặt chế với nhau. Cái này là tiền đề cho cái kia. Vấn

đề thứ nhất nếu chưa được giải quyết thod dang tất yếu sé dẫn đến

sự bế tắc của vấn đề tiếp theo. Nói chúng, sự bat đồng trong ý kiếncủa các nhà nghiên cứu khi tim hiểu truyện cổ tích từ trước đến naychủ yếu xuất phút từ cho mỗi người đều có những cách hiểu riêng

về bản chất của thể loại nay. Day cũng là nguyên nhân dẫn đến

những quan niệm phân loại khác nhau. Đã đến lúc cân phải nhìnnhân lại càng nhiều cảng tốt ý kiến của các nhà khoa học trước đâyđể phát hiện ra cái gì là bản chất dich thực của thể loại, từ đó diđến phân loại truyện cổ tích. Hoặc là trên có sd các kiểu phân loạicó thé tìm hiểu một cách kỹ càng hon bản chất của loại truyện nay.

Tuy nhiên, day là mot công việc hết sức lồn, khó có thể thực hiệnđược trong một bản luận án pho tien sỉ. Thông qua những tài liệu

</div><span class="text_page_counter">Trang 4</span><div class="page_container" data-page="4">

thu thập được trong may nam qua, về co bản, chúng tòi chỉ dám ap

dụng kinh nghiệm của các nhì nghiên cứu trước soi rọi vào đó

nhằm hiểu thêm kho tang truyện cổ tích của hai din toc vốn có mối

quan hệ mật thiết này.II. Nguồn tài liệu:

1. Về phân tác phẩm: Dối vai truyện cổ tích Việt Nam. chúng tôi

chủ yếu nhất van là những tập sách được xuất bản từ sau năm 1930,

nghĩa là từ sau cuốn “Truyện cổ nước Nam" của Nguyễn Văn Ngọc.

Một số van bản được viết bang chữ Hán da được phiên am, chúthích cũng là đối tượng của luận án. Doi với nguyên bản, chúng tôikhông đọc được. Chúng toi tin rằng, các tác giả khi dịch thuật đã

<small>bao đảm được nội dung cua nguyen tac.</small>

Con các tài liệu truyện cổ tích Việt Nam do người Pháp sưu tam

được viết bằng tiếng Pháp. chúng tôi chủ yếu etre chỉ được tiếp xúc

<small>qua các bản dịch.</small>

Đối với truyện cổ tích Campuchia, tinh hình thực sự khó khăn.

Trong mấy chục nam qua, xã hội Campuchia có nhiều biến động lónvề chính trị. Việc nghiên cứu khoa học xã hội và nhan văn nói

chung, việc sưu tam, nghiên cứu truyện cổ tích Campuchia nói riêng

có thể nói la khơng fam được bao nhiều. Do đó, chúng tôi, mặc dù

đã cố gắng về Campuchia nhiều lần nhưng vẫn khó có thể nghiêncứu trực tiếp được với những văn bản in bằng tiếng Khmer xuất bảntrước năm 1979. Chúng tôi chủ yếu khảo sát những truyện do ngườiPháp sưu tầm như các cuốn: "Những truyện cổ tích Campuchia chưa

được biết đến" của hai tác gia F.Martini và S.Bernard do nhà xuất

</div><span class="text_page_counter">Trang 5</span><div class="page_container" data-page="5">

bản Maison Neuve ấn hành, Paris 946 : “Truyện cổ Campuchia” do

G.H. MoNodghi nhà xuất bản Bossard ấn hành năm 1922 tai Paris ;

"Văn học cổ của người Khmer" của P. Samy xuất bản nam 1991 tại

Những túc phẩm trên gin đây đã dược một số tác giả Việt Namdịch, tuyển chọn va bổ sung thêm như các cuốn : "Truyện thân ky 6

xứ Angco" của Dinh van Dinh (nha xuất bản VHDT Ha Nội 1990),

"Tuyén tập van học Campuchia" của Vũ Tuyết Loan (nhà xuất bản

Văn học. Hà Nội 1986), "Truyện cổ Campuchia của Nguyễn KimLiên (nhà xuất bản Văn hoá. Hà Nội 1984)...

Nói chung, những truyện cổ tích Khmer dược sưu tầm trực tiếp

và viết bằng tiếng Việt như của tác giả Lê Hướng là khơng có

2. Vé phan lý ln:

Do việc nghiên cứu truyện cổ tích đã được đặt ra từ khá sóm nên

đã xuất hiện những nhà khoai học nổi tiếng, những cơng trình

nghiên cứu đơ so. Tuy nhiên, vi nguồn tài liệu được in bằng tiếng

nước ngồi cịn hạn chế, vì trình độ ngoại ngữ cịn non kém. chúngtơi chưa có điều kiện tham khảo trực tiếp ngun bản được. Về có

ban, chúng tơi chỉ tiếp xúc được với những bản dịch, những lồi trích

dẫn, giói thiệu, tổng kết trong các sách nghiên cứu, những bản luận

<small>an của các tác giả như Chu Xuân Điện, Lê Chi Quế, Trần Đức</small>

Ngơn. Nguyễn Xn Kính... Dù vậy, chúng tơi vẫn ln xem đó là

những kiến thức chuẩn, những tài liệu có tính chất kinh diển.

Chúng tơi hết sức trần trọng các cơng trình nghiên cứu truyện cổ

</div><span class="text_page_counter">Trang 6</span><div class="page_container" data-page="6">

gia trong những năm học tập tại khoa Ngữ van trưởng dai học Tổng

Dang nghiên cứu chuyên đề (in chung hoặc riêng)

Dang giáo trình của hai trưởng đại học Tổng họp và dại học

<small>Su phạm.</small>

Dạng lồi giỏi thiệu trong các tap sưu tim.

Dạng bài nghiên cứu trên các tap chỉ chun ngành.

Những tài liệu này chúng tơi đã ghí ỏ phần thu mục.

III. Phương pháp nghiên cứu :

Việc xúc định bản chất thể loại và phân loại truyện cổ tích 1

một trong những vấn đề lún và phúc tap dang được tìm toi, khámphá tiếp cả ư Việt Nam cũng như thê giới. Do chứa có sự thống

nhất về ranh gidi thể loại, nên y kiến của các nhà khoa học về cácdấu hiệu đặc trưng của truyện có tích, phạm vi của các biến thể cổ

tích cịn khác nhau, thâm chi đối lập nhau.

- Tuy việc nghiên cứu. giỏi thiệu truyện cổ tích lâu nay đã phổ

biến trên thế vidi, nhưng ð Việt Nam, nhất lá Campuchia, đó vẫn là

mot khoa học mới me. Thành tựu lan nhat của ca hai nước trong

mấy chục năm gần đây chủ yếu tap trung 6 công tác sưu tam. Dang

sách nghiên cứu chuyên đề bai báo như "Sở bộ tìm hiểu những vấn

đề của truyện cổ tích qua truyện Tam Cam", "Qua việc nghiên cứucác danh từ riêng trong một số truyện cổ tích" của ơng Dinh Gia

Khanh, hay “Truyện cổ tích dudi con mat nha khoa học” của ông

Chu Xuân Diện là khơng có nhiều. Vi vậy, việc thực hiện đề tailuận án của chúng tơi gap rat nhiều khó khăn,

<small>Cách giải quyết của chúng tôi chủ yêu biểu hiện ð các mat sau:</small>

</div><span class="text_page_counter">Trang 7</span><div class="page_container" data-page="7">

1. Thống kê càng nhiều cảng tôi, cing rong rải cảng tt, mọi ý

kiến cua các tác gid mà điều kiện và khả nang cho phép liên quan

tói hai vấn đề. Bản chất thể loại và phần loại truyện cổ tích. Sau

đó, chọn lọc ra những ý kiến co ban, sắp xếp chúng lại theo mot hệ

thống để thuận tiện hon cho việc so sánh, đối chiếu, Trên co sở này

mới có thể phát hiện ra những nét đại dong, tiểu di, mdi có thể

hiểu ding nguyên nhân của sự khác biết trong quan niệm của các

nhà khoa học vệ hai vấn đề vita nêu.

2. Trong q trình phân tích, chúng tơi cố ging nhận diện bảnchất thể loại dựa trên các đặc diểm thi pháp. Vận dụng phường

pháp so sánh loại hình lịch sử để nhìn nhận truyện cổ tích theo cảhai chiều: Sự biển thiên của nó trong lịch sử, dat nó trong sự dối

thoại với các dan tộc khác để thay được nét chung của qui luật sáng

tạo nghệ thuật, dong thoi cũng thay được nét riêng của truyện cổ

3. Trên có sở những vấn đê lý luận đã đúc kết được, chúng tôi áp

dụng vào việc nghiên cứu truyện cổ tích Việt Nam (là noi tơi sinh

ra và lớn lên) và truyện cổ tích Campuchia (là dân tộc. là máu thịt

của tơi). Truyện cổ tích của hai đất nước là đối tượng tơi u thích

và có kha nang nam bất được. Toi đã cố gắng biểu hiện những suy

<small>nghi của mình vào nội dung của bản luận án này.</small>

<small>IV. Đóng gúp của luận án:</small>

I. Việc xác định bản chat thể loại và phân loại truyện cổ tích đãđược nhiễu nhà nghiên cứu dé cập đến. Qua quá trình học lap.

chúng tơi nhận thay, riêng 6 Việt Nam, cũng có nhiều ý kiến khác

nhau về các vấn dé này. Việc thống kê các quan niệm dó lại theo

</div><span class="text_page_counter">Trang 10</span><div class="page_container" data-page="10">

Điều dẻ làm chú chúng ta băn khoăn là ngay trong ban than

những tác giả có cũng quan điểm phan loại lại bất đồng với nhautrong việc xác định các dấu hiệu đặc trưng cho truyện cổ tích.

Chẳng hạn. nhiều nhà nghiên cứu Việt Nam thường coi bản chất

của truyện cổ tích là sự tập hợp hệ thơng các đặc điểm. Trong khi

đó, để phân biệt truyện cổ tích vdi các thể loại truyện kể dân gian

khác, các nhà khoa học nước ngoài nhiều khi chỉ căn cú ở một dấu

hiệu hay một tinh chất tiêu biểu nao đó.

Truyện cổ tích có những biểu hiện hết sức phức tạp. Bản thân nó

là sự tổng hịa nhiều đặc điểm của loại hình truyện kể dân gian nóichung. Việc hoạch dinh cho thể loại này một phạm vi riêng biệt làcông việc cực kỳ phúc tạp. Để tra loi được câu hỏi "truyện cổ tích làgi", các tác giả nước ngồi thường rất chú ý đến khia cạnh "truyệncổ tích được xây dựng boi phương pháp nào”. Theo họ, để phát hiện

ngoài lĩnh vực hình thúc thể loại.

Trong khí do, tại Việt Nam, từ những năm 1950 trỏ về sau, nhiều

nhà nghiên cứu quan niệm đổi tướng mo tả của truyện cổ tích làkhác với các loại truyện kể khác. Để xác định dược đặc trưng chotruyện cổ tích cần chú trọng đặc biệt đến các lĩnh vực nội dung, đềtài ma thể loại phan ánh...

Dưới đây là một số hệ thống các quan niệm về bản chất của

truyện cổ tích.

I. Quan niệm vé tính cốt truyén:

Ngay từ khi truyện cổ tích được nghiên cứu như là một đối tướng

của khoa học, thì vấn đề cốt truyện đã được khá nhiều tác giả quan

</div><span class="text_page_counter">Trang 11</span><div class="page_container" data-page="11">

loại văn học dân gian nào có qui mơ cốt truyện hồn chính như

truyện cổ tịch. Trong q trình lập luận. Ơng đã so sánh cốt truyện

của ba thể loại Cổ tích. truyện Ton giáo, Tráng sĩ ca với nhau.

Theo ống. truyện Tôn giáo và Trắng sĩ ca tuy cũng mang tính cốt

truyện nhưng khơng dài và phúc tap như cốt truyện Cổ tích.

Nhưng có lẻ, các khía cạnh của cốt truyện chỉ thực sự được tìmhiểu một cách day du bắt dầu từ K.V.Tsixtơp và X.G.Laduchin. Khi

so sánh các loại truyện kể dân gian với nhau X.G.Laduchin nhận

thấy: Vai trò cốt truyện ở những thể loại khác nhau là không nhưnhau. Nếu nhu ở Trang si ca và truyện Cổ tích, cốt truyện là

phương tiện co bản để thể hiện nội dung, thì ở thỏ ca trữ tỉnh dân

gian, cốt truyện đóng vai tro thứ yếu. Tác giả tiếp tục nhận định:Tính chất cốt truyện cha truyện cổ tích là khác với tính chất cốt

truyện của Tráng sĩ ca. Cốt truyện co tích thường phức tạp. có

nhiều sự hiểm nhiều tình tiết hon. Nếu như cốt truyện cổ tích làm

cho người nghe chú ý về những diễu kỳ diệu, thi 6 Tráng sĩ ca, cốt

truyện lại nhằm thông báo về một sự kiện nào dấy. K.V.Tsixiơp cịncho rằng: Trừ truyện cổ tích ra, vấn đề cốt truyện trong các thể loạikhác không được coi như dấu hiệu tiêu biểu nhất. Bản thân cốttruyện của Tráng sĩ ca, Truyền thuyết là các hệ thống mỏ. Các yếutố mới rất dé thâm nhập và phá võ cấu tạo cốt truyện. Cịn đối vai

truyện cổ tích, hệ thống cốt truyện giữ vai tro đặc biệt quan trong.

Nó qui dinh sự sống con của thể loại. Cốt truyện ð đây là những hệthống dong, mang tính chat khá bên vững. Vi vậy, 6 các thể loại văn

hoc dân gian khác, tính ứng tác xảy ra mạnh mé hon so với truyện

</div><span class="text_page_counter">Trang 12</span><div class="page_container" data-page="12">

thay đối qua không gian. thoi gian do cảm hứng nhất thoi của người

kể qui định. Đối với cốt truyện chính thi khơng xảy ra tinh trạng

đó. K.V.Tsixtơp kết luận văn bản cia truyện cổ tích thường ổn định

hon so vai cũ Hưế loại khác...LA.86- tr91].

Vào những năm dầu thế kỷ 20. việc nghiên cứu những yếu tố nhỏhon cốt truyện đã dược dat ra. S$. Thompson (Mi)fA.17] coi motipnhư phan tử đầu tiên tạo nên hệ thơng cốt truyện, tạo nên thế gidi

hình tượng cổ tích. Nó có câu trúc ổn định. ít có kha năng biến đổi.Mỗi cốt truyện co tích xây dựng bởi một hay nhiều motip. Tinh đặc

trưng của truyện cổ tích chủ yếu được biểu hiện qua mối liên kết

<small>giữa các motip này.</small>

<small>V.la.Prôp lại quan niệm khác. Theo ông, motip chưa phải là các</small>

đơn vị nhỏ nhất. Trong qua trình lập luận, ơng cho rằng nếu cu

phân chia mãi như vậy sé là một động tác thừa vô bổ. Trong qtrình xác định đặc trưng cho truyện cổ tích, khơng nên q quan

trọng hóa vấn đề cốt truyện. mà nên chú ý nhiều hon đến cách cấu

tạo của bản thân cốt truyện do. Ông khẳng dịnh: Nếu như cốt

truyện là yếu tổ thuộc về nội dung, thi cấu tạo của cốt truyện lại

<small>thuộc lĩnh vực hình thức. Hinh thức bao gid cũng mang tính chất</small>

bất biến, con nội dung thi mang tinh khả biến...[A.84].

<small>Tại Việt Nam, trước day hầu như chưa có nhà sưu tầm, nghiên</small>

cứu nào coi hệ thống cốt truyện là tiêu chỉ cao nhất dùng để phân

biệt truyện cổ tích với các thể loại văn học dân gian khác. Họ chỉcoi đây là một trong những đặc điểm có mặt 6 nhiều loại truyện kể,

dù rằng trong bản than mỗi thể loại tính cốt truyện cũng có những

</div><span class="text_page_counter">Trang 13</span><div class="page_container" data-page="13">

Cơn[A.9], Dinh Gia Khanh{A.39] có nhiều điểm chung cho rằng:

cốt truyện của truyện cổ tích thưởng đã được hồn chỉnh hóa.Trong khi đó, truyền thuyết lại thường khơng có đầu có di. Các

tác giả trên lập luận: Cot truyện co tích thường dài, phức tạp, nhiều

tình tiết hón so với truyện cưưi, truyện ngụ ngơn. Theo họ, tính

truyền miệng đã tác động mạnh mẽ tdi hình thúc của cốt truyện cổtích. Để dễ nhỏ, dễ lưu truyền. chúng thưởng được cấu tạo theo

đường thẳng. Cái gì xảy ra trước kể trước, cái gi xảy ra sau kể sau.

không gian được mỏ rộng từ gân đến xa...

Trong thoi gian gan dây, vấn đề cốt truyện lại được nhiều nhanghiên cứu quan tâm đến như Nguyễn Tấn Đắc [A.17], Trần Đúc

Ngôn[A.60] Vũ Ngọc Thưởng [A.106] và tác giả trẻ Tang Kim

Ngân[A.57]. Họ đã có nhiều dong góp trong việc thử nghiệm những

thành tựu về lý luận của nước ngồi vào kho tang truyện cổ tích

<small>Việt nam - Campuchia.</small>

Quan niệm về tính hấp dẫn va ý vidi tri của truyền

có tích:

Khơng chỉ nude ngồi, các nhà khoa học Việt Nam cũng đặc biệt

chú ý đến tính chất này khi nghiên cứu truyện cổ tích.

A.LNhikiphorop khí so sánh một số thể loại truyện kể dân gianvới nhau đã đi đến kết luận: Yếu tổ co bản nhất. đặc thù nhất của

</div><span class="text_page_counter">Trang 14</span><div class="page_container" data-page="14">

N.I.Crapxôp và X.G.Laghinchin phân nao khấc phục. Theo ho,truyện cổ tích là một thể loại đặc biệt trong loại hình truyện kể dângian. Ban thân mỗi câu chuyện là một có cấu hồn chỉnh. Chúc

năng thẩm mĩ hay chức nắng sinh hoạt tuy quan trọng nhưng van

chỉ là bộ phận của cả hệ thống các chúc nang bao gom cả chúc nang

nhận thức và chức năng giáo dục. Các chức năng này có mối liên hệ

tưởng hỗ với nhau. Cai này tạo đã cho cái kia phat triển. Tất nhiên,

trong mỗi nhóm truyện cổ tích cụ thể. từng cốt truyện cụ thể. màchức năng này có thể được đề cao hon chức nang khác. Điều đó

khơng có nghĩa, các chúc nang mang ý nghĩa thứ yếu sẽ bị triệt tiêuhoàn toàn: Sự kết hop nhịp nhàng. uyén chuyển trên la một trong

những co sé tạo nên sự da dạng, độc đáo của thể loại cổ tích nói

chung, của từng biến thể cổ tích nói riêng. Tinh hấp dan (hay chứcnang thẩm mỹ) của truyện cổ tích sé khơng cịn ngun giá trị nếu

bị tách roi khỏi các chức năng nhận thức và giáo duc[A.86- tr92,93].

Cá N.1;Crapxop và X.G.Laghinehin đều cho rằng các chức năng

trong một cốt truyện cổ tích bao gid cũng có mối quan hệ nhân qua

vdi nhau, chúng thúc đẩy lẫn nhau để đến với chân lý nghệ thuật.

Cả hai tác gia đều thừa nhận, tinh hấp dan khơng chỉ có 6 truyện cổtích, nó cịn xuất hiện voi tần số khá cao 6 các thể loại truyện kể

khác như Truyền thuyết, Huyền thoại. Tuy nhiên tính hấp dẫn của

hai thể loại này chịu sự qui định trực tiếp của chúc năng nhận thúc.

Cịn ở truyện cổ tích, tinh hấp dan lại có môi liên he chat chẻ vớichức năng sinh hoạt và chức nang giáo dục. Chính vi thể mà các

hình tượng nghệ thuật của Truyền thuyết. Huyền thoại tuy rất bay

</div><span class="text_page_counter">Trang 15</span><div class="page_container" data-page="15">

bổng, kỳ vĩ, nhưng lại thiếu vắng sự lãng mạn cân thiết cho các mối

Thue ra, ngày từ the ky 18, anh em Grim đã ít nhiều đề cập toi

vấn đề này. Theo ho, tinh hấp dẫn của truyện cổ tích chủ yếu bộc lộ

qua các phương thức điển ta đặc trưng cho thể loại. Trong đó

"những điều tưởng tướng về thé giói thân ky" giữ vai tro đặc biệt

quan trong. Theo hai ông, nội dung cốt truyện vốn "khong có liên

hệ nào với những diều kiện của doi sống thực”. Nếu có cũng chỉ giữvai tro thứ yếu, hồn tồn khơng có khả năng tao ra sức lơi cuốn

của tac phẩm...(A.14-tr22].

Ư Việt Nam, tinh hấp dẫn chưa bao giỏ dude các nhà nghiên cứu

coi như đặc trưng tiều biểu nhất của thể loại. Điều đó khơng có

nghĩa họ khơng tìm hiểu vấn đề này một cách kỹ càng. Theo ơng

Nguyễn Dong Chỉ. tính hấp dẫn của loại truyện cổ tích hoang

đường thưởng bộc lộ 6 sức tưởng tượng phi thường, tập trung ỏ su

can thiệp của yếu tổ ky điệu vào moi chỉ tiết của cốt truyện, Trong

hai tiểu loại co tích thế sự và cổ tích lịch sử thì tính hấp dan lại gângũi với thực tế hón. Chúng lơi cuốn người nghe qua những cái đón

giàn, bình di[A.8 - tr20- 28].

Trái lại. ơng Nguyễn Ngọc Con khơng thừa nhận tính hấp dẫncủa truyện cổ tích thuộc về phạm vi hình thức. Nó nằm 6 phươngđiện nội dung. Theo tác giả: "truyện cổ tích làm cho người nghe

thấy mình rung cảm, thấm thia trước tình người. trước những số

phận của những con người trong xã hội có giải cấp "[A.9- trl4].

Người nghe như thấy mình đồng cảm hon với hoàn cảnh, nếp

nghĩ, hay hành dộng của nhân vat.

</div><span class="text_page_counter">Trang 16</span><div class="page_container" data-page="16">

Như vậy là ông Nguyễn Ngọc Con đã khẳng định súc hấp dẫn của

từng cốt truyện cổ tích được biểu hiện qua sự khái qt hóa cáchình tượng cổ tích. Cũng như Nguyễn Dong Chi, tác giả nhấn mạnhtinh chất này trong truyện cổ tích gan gũi với doi sống thực tế hon

Tưởng tự nhưng khái quát hon hai ý kiến trên là nhận định của

ông Dinh Gia Khánh. Theo tác gia, Thân thoại hình thành, phat

triển và suy tan, trong xã hội nguyên thủy. Con thể loại cổ tích, về

có bản lại "xuất hiện khí chế độ thị tộc tan rã, được thay thé bởi gia

đình riêng lẻ của xã hội đã có sự phân chia đẳng cấp". Chính vi théđối tướng phản ánh của truyện cổ tích thường được biểu hiện trong

những cuộc đấu tranh xã hội mà nội dung của nó là những mâuthuần co bản giữa người với người. Vì những ngun nhân lịch sử

đó nên ơng Dinh Gia Khanh đã di dến kết luận “Thần thoại hấpdan chúng ta bằng những hình tượng mĩ lệ và táo bạo về nội dung

chất phác nhưng kỳ vĩ của sự tích. Truyện cổ tích lơi cuốn chúng ta

vào những nồi niềm vưi khổ, vào khơng khí đấu tranh chống cường

quyền của những con người bị ap bie, Hai thể loại, hai tinh cách,hai cách tác động đến ý thức thẩm mỹ"[A.39 - tr87- 89].

Ngoài ra, trong phần viết về nghệ thuật của truyện cổ tích, ơngDinh Gia Khánh đã phân tích khá kỹ một số đặc điểm đáng chú ý

khác. Theo ông, truyện cổ tích khơng chỉ khác với các loại truyện

kể dân gian khác 6 chỗ có nhiều tình tiết han, có kết cấu phức tap

hon hay hệ thống nhân vat phong phú hon, mà chủ yếu nó được bộc

lộ ư phương pháp tổ chúc cốt truyện. Tác giả nhận thấy, trong bản

thân một số truyện cổ tích. có những chỉ tiết được lặp lại nhiều lần

</div><span class="text_page_counter">Trang 17</span><div class="page_container" data-page="17">

và dược nâng din lên cả về tính chất va ý nghĩa. Đồng thoi, ông

cũng rất chú ý đến sự kết hợp giữa van vân với van xuôi trong nhiều

truyện cổ tích. Phần văn vần mang tính bền vững hon. Mọi biểu

hiện trên, một mặt, phục vu đắc lục cho nhu câu truyền miệng,

nhưng mặt khác. chúng làm tăng thêm súc hấp dẫn cho tác phẩm.

tao da hứng thú cho người kể...

HT. những quan niệm về tính chất hu cấu:

được nghiên cứu như một thể loại văn học dan gian độc lap. Trongcơng trình nổi tiếng "truyện cổ tích dudi con mat nhà khoa học” tác

giả Chu Xuân Điện có nhắc đến định nghĩa của anh em Grim:

"truyện co tích la những truyện được xây dựng nên bằng trí tưởngtướng nghệ thuật, đặc biệt là những điều tưởng tượng về thế giỏi

thần kỳ, những câu chuyện khơng có quan hệ nào với những điều

kiện của đới sống thực và làm thỏa man người nghe thuộc mọi tầng

lúóp xã hội. ngay cả dù họ tin hay khơng tín vào những điều dude

nghe ke PA. 14 - 1722] Day la định nghĩa khỏi dầu tạo tiền dé cho

hàng loạt quan niệm về bản chất hư cầu của truyện cổ tích sau này.Nội dung của định nghĩa có những gọi ý bổ ích cho các nhà nghiên

cứu trên thế gidi, nhất là đối với các nhà nghiên cứu Bắc Au.

Nếu như anh em Grim mới chỉ chủ yếu đề cập đến tính chất

tưởng tưởng của loại truyện cổ tích thần kỳ, thì đến A.I.Nhiphơrơp.

Ơng coi yếu tố đó con được hiểu hiện cả trong các sự kiện thé sự.

Nhikiphorop coi: Truyện cổ tích là những truyện kể truyền miệng

lưu hành trong nhân dân. có mục đích giải trí người nghe nội dungkể lại những sự kiện khác thưởng (những sự kiện tưởng tượng có

</div><span class="text_page_counter">Trang 18</span><div class="page_container" data-page="18">

tính chất thần kỳ và thé sự) và mang những nét đặc trưng về hình

thức cấu tạo, vé-phong cách thể hiénfA.14- tr2§|.

Khi nghiên cứu riêng thẻ loại cổ tích. X.N.Abéliaep rat quan tâmtdi tinh chất hư cấu. Trong q trình phan tích ơng nhận thấy nhiều

(chú khơng phải tồn bộ) truyện cổ tích được xây dựng hồn tồn

thơng qua sự bịa dat. Đây là một trong những có số tạo nên tính

độc dao cho thể loai[A.86 - tr9S]. Tác gia có nhiều nhận định xácđáng khi phân biệt tính chất hư cấu của truyện cổ tích voi sự hư cấu

được mo phỏng từ những cái xác thực - cụ thể củi truyền thuyết.

Abéliaep khẳng định: Có khá nhiều sự kiện ma truyện cổ tích mơ tả

có khả năng đã xảy ra trong lịch sử, cuộc sống.

Tại Việt Nam, cũng có khả nhiều nhà nghiên cứu đề cập đến tínhchất hư cấu, bia dat của truyện cổ tích. Trong phần lý luận, đâu vàcuối bộ sách: "kho tàng truyện cổ tích Việt Nam" tác giả Nguyễn

Dong Chi lập luận: "không như các thé loại tự sự dân gian khác,

truyện cổ tích cho phép tác giả của nó bia đặt từ những chỉ tiết nhỏ

đến toàn bộ cau chuyện. Từ những cái có thể xảy ra "gần đối, thiếtthực" đến những cái “quai dan, thất kinh” khong thể xảy ra trongcuộc sống. Theo ong, tinh chất hu cấu này không nhất thiết gây

cười...[A.8 - trl7-20].

Quan niệm trên của Nguyễn Đồng Chỉ có nhiều điểm đáng chú ý,

nó được nhiều nhà nghiên cứu sau này tiếp thu phát triển như Dinh

Gia Khánh, Nguyễn Ngọc Cơn... Dựa trên tính chất "khơng cốt ý

gây cười", họ đã tách truyện cười ra thành một thể loại độc lập.

</div><span class="text_page_counter">Trang 19</span><div class="page_container" data-page="19">

<small>nhà khoa học nude ngồi.</small>

Có lẻ vi Nguyễn Déng Chỉ quan niệm tinh chất hư cấu chỉ là mot

trong những dấu hiệu chưa phải là đặc trưng tiêu biểu nhất của

truyện cổ tích. nên trong q trình phân loại. đơi khi tác gia đã sắp

xếp mot số truyện thuộc thể loại khác vào bộ phận truyện cổ tích.Chẳng hạn như ơng đã coi những truyện kể về các anh hùng dan toc

vào thành một nhóm gọi là "truyện cổ tích lịch sử”. Đây là hướng di

khơng chỉ nhận được sự đồng tình của một số nhà nghiên cứu mà

còn tạo nên những tranh cãi không nhỏ suốt mấy chục nam qua.

Việc không thừa nhận tính chất hư cấu như la bản chất dich thựccủa truyện cổ tích khơng chỉ diễn ra ð Việt Nam. Quan niệm này

cịn xuất hiện & nước ngồi. Chẳng hạn. nhà nghiên cứu nổi tiếng:

V.E Guxep không coi tỉnh chất hư cấu là dấu hiệu hàng đầu dùng

để phân biệt truyện cổ tích với các loại truyện kể khác. Theo ông,để xác dịnh được đặc trưng cho truyện cổ tích, nên chú ý nhiều honđến những nội dung xã hội mà thể loại phan anh. Moi gia trị nghệthuật đặc thù đều chịu sự qui dịnh của tung hoàn cảnh lịch sử nhất

dịnh. Sự khác biệt giữa các phương pháp sáng tác chính là hệ qua

của sự khác biệt trong từng thai kỳ cụ thể.

<small>a oh</small>

Trén day là ba quan niệm chính quan xun tồn bộ tién trình

tim hiểu ban chất của truyện cổ tích trên thé gidi cũng như tại ViệtNam. Ngồi ra, con có mat số nhận dịnh khác không phải không

<small>đáng chú ý.</small>

</div><span class="text_page_counter">Trang 20</span><div class="page_container" data-page="20">

đích thực của truyện cổ tích thưởng dược biểu hiện ư các hệ thống

hình tượng, Do những qui định riêng ma nhân vật trong truyện cổ

tích nhiều hon, mang nhiều tinh cách và phẩm chất phức tạp hon.

Su dối lập.về tính chất giữa hai hệ thống nhân vật được thể hiện rõ

ràng, nhất quán đã phần nao noi lên tính đặc thủ của truyện cổ

tích. Đây là dấu hiệu ít thấy ö các thể loại truyện kể khác. Theo

N.G.Bagatuep, phẩm chat dạo due của mỗi hình tượng cổ tích đều

chịu sự qui định của hệ thống chue nang ma hình tướng đó biểu

hiện. Mơi mẫu nhân vật đều có những vai tro lịch sử hết sức khác

nhau. Nói cách khác, mỗi nhân vật cổ tích déu chịu sự ràng buộc

chặt chế với hiện thực doi sống, với quan niệm thẩm mỹ của nhân

B - Tỉnh hình phân loại truyện cổ tích trên thế giới, Việt

<small>Nam, Campuchia:</small>

Truyện cổ tích là một trong những thể loại tiêu biểu nhất của

<small>van học truyền miệng dan gian. Hang thé kỷ này, người ta đã bỏ ra</small>

kha nhiều công sức suu tầm. nghiên cứu nó. Có thể nói. hầu hết mọi

khía cạnh của thể loại đều đã được bàn đến. Tuy nhiên. cho đến

nay, van còn kha nhiều vấn dé chưa được giải quyết thỏa dang.

Chẳng hạn như việc phân chia thể loại này ra thành những bộ phân

nhỏ hon nhằm xác lap một sở đồ khoa học tiện lợi cho các nhà suu

tầm, nghiên cứu so sánh. đối chiều.

Khoảng một thé ky nay, việc phan loại truyện cổ tích đã được dat

ra. Moi nhà khoa học deu có những hưởng tiếp cận của riêng mình.

Mọi kiến giải đều có những cái lý mà người khác khó bác bỏ dude.

</div><span class="text_page_counter">Trang 21</span><div class="page_container" data-page="21">

Vấn đề đáng lưu ý 6 đây là nhà nghiện cứu có thể bỏ qua khía cạnh

này, khác, trong bước đường tìm hiểu truyện cổ tích. nhưng hâu hết

trong số họ đều ít nhiều dê cập đến vấn đề phân loại. Có thể nói

khơng q rằng lịch sử nghiên cứu truyện cổ tích đồng thai cũng là

lịch sử vấn đề phân loại truyện cổ tích. |

Các tác giả Nguyễn Đồng Chí. Nguyễn Ngọc Cơn. Hồng Tiển

Tựu, Lê Chi Quế trong những cơng trình nghiên cứu của mình đều

có lướt qua lịch sử vấn đề phân loại truyện cổ tích. Sự thống kê của

họ chủ yếu diễn ra d ba phạm vi:

+Tình hình phân loại truyện cổ tích của người Việt (Nguyễn Dong

<small>Do những mục dích nghiên cứu khác. các tác giả trên chưa có</small>

điều kiện di sâu hon vào van dé nay. Flo hau như mới chỉ dé cập

đến được một số phương pháp phan loại chính. tiêu biểu cho mat

trường phái. một quan niệm nào đó,

Do yêu cầu của đề tài luận án. chúng tơi sẽ cố gắng trình bay van

đề này một cách chỉ tiết hon, hệ thống hon nhằm giúp cho tất cả

li khi so sánh. đối chiếu.

I- Tình hình phân loại truyện cổ tích trên thế gidi:

Từ cuối thế ky 18 sang hết thế kỷ 19, truyện cổ tích đã bắt đầu

dược tìm hiểu với tư cách đối tướng của khoa học. Từ anh em Grim

</div><span class="text_page_counter">Trang 22</span><div class="page_container" data-page="22">

đến Biélinxki, từ O.Mile đến bô con Cron đều có những lập luận

khá sâu sắc về thể loại này. Họ chính la những ngi đặt nền móng

cho cơng tác nghiên cứu truyện cổ tích trên tồn thể giỏi. Nhung <sup>có</sup>

lẽ phải đến Aphanaxiep. vấn đề phân loại truyện co tích moi đượcđặt ra. Ong đề nghị chia truyện có tích ra thành ba nhóm:

thần kỳ. Cịn loại (b) thành truyện co tích sinh hoạt,

Nam 1905, W.Wundt đã chia truyện cổ tích ra làm ba nhóm:a- Truyện cổ tích thần thoại. hoang đường.

b- Truyện cổ tích sinh vật

œ€ - Truyện cổ tích hài hước

Riêng dối với nhóm (b). tác gia chia ra thành hai bộ phân nhỏ

<small>han nữa:</small>

<small>+ Truyện loài vat dich thực</small>

+ Truyện cổ suy nguyên luận[A.I4 - 1r33[.

Năm T910, dựa trên lý thuyết của K.Crôn( 1863 - 1933). A.Arne(1867 - 1925) đã hệ thống hóa truyện kể dân gian, trong bộ sách

nổi tiếng "Sách tra cúu các type truyện dan gian "[A.14-tr36]. Theotác giả, type truyện là sự lấp lại một cốt truyện ở nhiều truyện khác

nhau. Có những type truyện mang tính pho biển, có type truyện

</div><span class="text_page_counter">Trang 23</span><div class="page_container" data-page="23">

mỏi có. Nếu khoanh ving địa lý thi số lượng các type truyện là có

hạn. Nhưng nếu mỏ rộng phạm vi ra toàn thế gidi thi con số các

type truyện là chưa thể thống kẻ được. Chính vì vậy mà cơng trình

của A.Arne chỉ bao gồm những (ype truyện của Phần Lan và một số,

dan tộc chau Âu. Phần truyện kể châu A, Phi và Mi La tinh tuyệt

nhiên không thấy tác giả đả động đến.

<small>Trong "Sách tra cứu các type truyện dain gian”, A.Arne phannhóm. đánh số và tóm lược lại chủ yeu trong 5 cụm truyện lỏn:</small>

<small>I - Truyện loài vật</small>

2 - Những truyện kể thơng thường

<small>3 - Truyện vui và giai thoại</small>

tích sâu chuỗi...)

5 - Gồm các kiểu truyện con lại chưa được phan loại

Mỗi cụm truyện lỏn lại duge phân nhóm. Chẳng hạn nhóm | bao

a- Những con thú hồng đã (từ số | đến 99)

<small>b- Những con thú hoang dã và thú nuôi trong nha (100-149)</small>

ce - Người và những con thú hồng da (150 - 199)

d- Những con thú ni trong nhà (200 - 219)c- Chim (220 - 249)

g- Cá (250 - 374)

h- Những con thú khác và những dé vật (275 - 299)

Những nhóm này lại dược chia ra thành những bộ phan nhỏ hon

nữa. Chẳng hạn nhóm (a) Truyện về những con thú hoàng da

-bao gam:

</div><span class="text_page_counter">Trang 24</span><div class="page_container" data-page="24">

+ Từ số 1 - 69 1a những truyện nói về con cáo, đơi khi là một conchó rừng (La hình tướng con thú lau cá)

+ Từ số 70 - 99 là truyện về các con thú khác...[AI4- 1rJ5- 36]

Trong mỗi nhóm nhỏ này, tác giả lại xếp những cốt truyện don

giản nhất lên đầu, sau do là những cốt truyện phúc tạp, hoàn chỉnh

hon. Qua việc làm này, chúng ta có thể để dàng hình dung được qua

trình hình thành và phát triển của từng type truyện cu thể.

Phuong pháp phân loại trên của A.Arne có tâm ảnh hưởng hết

sức sâu rộng trên toàn thể giỏi. Đây là tiên dé cho hướng phan loạitruyện kể hoặc co tích theo các type hay motip sau nay. Trong đó

của T.L.Hansen ;các type truyện dân gian Nhật Bản" của Seiki

(Nhật), Cúc truyện dân gian Latvia" do K.Arajs và A.Medue biên

soan,..fA.17 - 1r296].

Trên co số phuong pháp của A.Arne, mdi nha khoa học có thể tu

điều chỉnh lấy một bảng chỉ dẫn thích họp với kho tang truyén ké

của địa phương hoặc dan tộc mình.

<small>Tuy nhiên, vi có ý định khái qt qua rộng mà cơng trình của</small>

A.Arne đã khơng thốt khỏi tính chất so luge và kính nghiệm chủ

nghĩa. Tác giả bộc lộ khá rõ tư tưởng chủ đạo của trường phái địa

lý - lịch sử coi châu Âu là cội nguồn của một hệ thống truyện cổ

trên thế giói. Các hình tưởng nghệ thuật được ơng sắp xếp trong

cơng trình của mình chỉ điển hình cho mội trường châu Âu.

Do sỏm nhận ra những hạn chế của A.Arne, S. Thompson - mothọc giả người Mi_-một mặt biên soạn. chính lý, hổ sung thêm cho hệthống của A.Aarne thành "Sách tra cứu các type truyện dẫn gian",

</div><span class="text_page_counter">Trang 26</span><div class="page_container" data-page="26">

¢- Truyện cố tích sinh hoạt (bao gồm cả truyện hồng đường và

truyện truyền thuyết) [A72- tr273]

Có thể nói, cách phân loại của N.P.Andreep là một trong nhữngphương pháp. đầu tiên trên thế gidi đề cập chủ yếu đến thể loại cổtích. Chỉ có loại (c) la vẫn cịn lần lồn với một số loại truyện khácnhư huyền thoại, truyền thuyết.

Kế tục N.P.Andreep. hing loại bảng chi dan truyện cố tích radoi. Trong đó dáng chú ý nhất phải kể đến cơng trình day sáng tạo

"hệ thống so sánh các cốt truyện cổ tích đồng Xlavo" của tập thể tác

giả L.G.Banzac, K.P.Kabasnhicöp. N.V.Növicop[Upha 1969].

Bằng phương phap so sánh cách cfu tạo cốt truyện, V.la.Prap

phát hiện nhóm truyện cổ tích moi ngoài ba cụm truyện lồn mà

Andreep dé cập đến. Theo V.Ia.pbrơp, truyện cổ tích nên chia ra

<small>lam 4 loại:</small>

a - Truyện cố tích than kỳ

b - Truyện cổ tích lồi vật

c- Truyện có tích sinh hoạt

<small>d- Truyện cổ tích lũy tích[A.PI4- tr 33]</small>

Thực ra, nhóm “truyện cố tịch tùy tích" đã được A.Aarne nói đếntrong bộ "sách tra cứu các type truyện dan gian”,

hop, trưởng đại học sự phạm thuộc Liên Xô (cũ) một mặt kế thừa ý

kiến của N.P.Andreep. V.Ia.Prơp, nhưng mặt khác, cũng có những

sửa đổi dang kể trong quan niệm về các nhóm truyện cổ tích. Theo

những tác giả của giáo trình này, Andreep đã dat những nhóm

truyện cổ tích vào phạm vi q rộng, Truyền thuyết và huyền thoại

</div><span class="text_page_counter">Trang 27</span><div class="page_container" data-page="27">

là hai thể loại độc lập chủ không thể là những bộ phận của truyện

cổ tích thân kỳ và cổ tích sinh hoạt được, Dong thai. loại truyện suynguyên về loài vật cũng khơng thuộc về truyện cổ tích. Chúng nênnghiên cứu sau này hầu như không thừa nhận sự ton tại của tiểu

loại "cổ tích lũy tích" với lý do loại truyện nay ít phát triển ị Liên

Xơ. Số lượng dị bản cha loại truyện này cho đến nay tìm thấy là

khơng đáng kể. Chúng dưỡng như có nguồn gốc từ bên ngoài. Về co

bản, xu hướng chung của các nha khoa học Xơ - viết đều coi truyện

cổ tích bao gồm ba bộ phan:a- Truyện cổ tích thần kỳb- Truyện cố tích lồi vật¿- Truyện cổ tích sinh hoại

Cách phân loại trên ngày cảng tỏ rõ tính ưu việt của mình. Nó

ngày cùng được nhiều nước trên thé giói ap dụng. Tuy nhiên, ngay

trong những thập ky gần dây, tại Liên Xơ (cũ). cũng có những

phương phap phan loại khác khơng phải không dang chu ý. Chẳng

hạn, khi khoa học bat đầu thừa nhận tinh đích thực lich sử - cụ thểlà đặc trưng củu thể loại truyền thuyết, thi tất cả những truyện naoliên quan đến "cái có that" phải bị loại bo khỏi thể loại cổ tích, Nhanghiên cứu nổi tiếng N.I.Crapxỏp chủ trưởng chia truyện cổ tích ra

<small>fam ba nhóm:</small>

a- Truyện co tích thần kỳ

h- Truyện cổ tích động vật

¢- Truyện cổ tích sinh hoạt - xã hỏi[A.86 - trl00|

</div><span class="text_page_counter">Trang 29</span><div class="page_container" data-page="29">

thiết phải coi truyện có tích phiêu lưu như ia một nhóm truyện độc

Tiêu biểu nhất phải kể đến các bộ sách nói tiếng "Huyền Trung ky".

"Sưu thân ký", (thể ky 4 sau công nguyên). "Dau dưỡng tạp trỏ”(cuối doi Dưỡng)...

Tuy nhiên. cũng như nhiều dain tộc khác, người Trung Hoa ngày

từ đầu chưa có sự phân biệt truyện co tích với các loại truyện kể

din gian khác. Trong các cơng trình sưu tập vừa nêu chứa dung cả

truyền thuyết, truyện cổ tích, và đặc biệt, chiếm tỷ lệ cao hon cả là

các loại truyện kẻ về ma quỷ, về các hiện tướng bùa ếm rất phát

triển trong thoi cỏ - trung đại. Trong các sách “oan hồn chí”, "sưu

thân hậu ký”, “liệt dị truyện”, số truyện cổ tích ( như quan niệm của

chúng ta ngay nay) chiếm tỷ lệ rất thấp.

Từ mốc lịch sử 1930 trỏ về trước. nói chúng, người Trung Hoa

chưa đặt ra van dé phân loại truyện cổ tích. truyện kể dân gian

<small>được họ gop chung vào trong mot khái niệm “dân gian cổ su".</small>

Những cơng trình kiểu như "Đồng thoại học ABC" của giáo suTriệu Cảnh Thâm (1929). "Ngu6n gốc phat sinh type truyện con rai

cá” của giáo su Chung Kính Van (1930), thực tế khơng có nhiều.

Phải từ 10 năm trỏ lại đây, khí mà Trung Quốc dang có những

<small>chính sách mở cửa với bên ngồi, việc nghiên cứu văn học dân gian</small>

</div><span class="text_page_counter">Trang 30</span><div class="page_container" data-page="30">

hết. Theo con số thống kê sở bộ của báo chí Trung Quốc. hon 10

van đón vị truyện đã dược sưu tim và chuẩn bị xuất ban. Trong số

này. truyện cổ tích đương nhiền chiếm một khối lượng không nhỏ.

Song song với qua trình sưu tập, vấn đề phan loại truyện cổ tích

<small>cũng đã nhiều lần dược dat ra. Việc xác định đặc trưng cho từng</small>

nhóm truyện cổ tích rất được các nhà nghiên cứu Trung Quốc quan

<small>tâm. Hàng loạt hội thảo khoa học đã được tổ chức với những cơng</small>

trình nói tiếng như: "Trung Quốc dân giản cố sự phân loại sách

<small>1 u</small>

<small>din”. “Trung Quốc dân gian cổ sự loại hình sách dan...</small>

Cũng như nhiều nước khác, tỉnh hình phân loại truyện cổ tíchTrung Quốc trong thỏi gian đầu được diễn ra dưới nhiều sắc thai.Càng vé sau, họ càng nghiêng về phia khung phân loại mang ý

nghĩa quốc tế. Cho dén này, nhiều nhà khoa học Trung Quốc da

tưởng doi thống nhất với nhau trong việc chia truyện cổ tích ra làmbốn loại :

a- Loại truyện co tích về ngũn gốc muốn lồi,b- Loại truyện cổ tích than ky.

c- Loại truyện cổ tích sinh hoạt.d- Loại truyện cổ tích động vat.

Mae dù, việc sử dụng thuật ngữ ư day khơng có sự dối lập nào vỏi

thế giói, nhưng phạm vi các tiểu loại co tích được các nhà nghiên

<small>cứu Prune Oude quan mem có đói điểm khác, Khi phan chia theloại may Pood toad đế HH oa. ane y nga đạc thủ dan toc,</small>

Chẳng fay cred 101020 “uve ca eh ve ngude poo muốn lear".

<small>ene nh at soa € Pin Ouoe Hong op vie dav loại truyện thần</small>

</div><span class="text_page_counter">Trang 31</span><div class="page_container" data-page="31">

hết. Theo con số thống kê sở bộ của báo chi Trung Quốc. hon 10

van đón vị truyện đã dược sưu tam va chuẩn bị xuất bản. Trong số

này, truyện cổ tích đương nhiên chiếm một khối lượng khơng nhỏ.

Song song với quá trình sưu tập, vấn đề phân loại truyện cổ tích

cũng đã nhiều lần dược dat ra. Việc xác dinh đặc trưng cho tung

nhóm truyện cổ tích rat dược các nhà nghiên cứu Trung Quốc quan

tâm. Hang loat hội thảo khoa học đã được tổ chúc với những cơng

trình nổi tiếng như: "Trung Quốc dan gian cố sự phân loại sách

dan". "Trung Quốc dan gian cổ sự loại hình sách dan..."

Cũng như nhiều nước khác, tinh hình phân loại truyện cổ tích

Trung Quốc trong thoi gian đâu được điển ra dưới nhiều sắc thái.

Càng vé sau, ho càng nghiéng về phía khung phân loại mang ý

nghĩa quốc tế. Cho dén này. nhiều nhà khoa học Trung Quốc đã

tưởng đổi thống nhật với nhau trong việc chia truyện cổ tích ra làm

bốn loại :

a- Loại truyện cổ tích về nguồn gốc mn lồi.

b- Loại truyện cổ tích than ky.c- Loại truyện cổ tích sinh hoạt.

d- Loại truyện cổ tích động vat.

<small>Mặc dù. việc sử dụng thuật ngữ öð đây khơng có sự đối lập nào vỏi</small>

thế gidi, nhưng phạm vi các tiểu loại cổ tích được các nhà nghiên

<small>cứu Ting Quốc quan niệm co doi diem khiie. Khí phan chia the</small>

<small>loại nay feo d2 TÍnh den ahd oo ine ý nghÌm dae thị dân tóc,</small>

<small>Cung ha oe THƠ PHƯÊN 2 (ch về neon góc muốn loi,Hát HỮU die Ga eon tạ Ouoe Ehông, sep vận dav loại truyện than</small>

</div><span class="text_page_counter">Trang 32</span><div class="page_container" data-page="32">

thoại suy nguyên. Nhóm truyện này chỉ bao gồm những truyện ma

nội dung của nó mang tính xã bội cao. Dây là loại truyện xuất hiện

khá muộn về sau cho dù khơng it trong số đó có nguồn gốc từ thần

thoại. Cũng như nhiều nude khác trong khu vực như Nhật Bản.

Triều Tiên, Việt Nam, loại truyện cổ tích về nguồn gốc mn lồi

rất phát triển ð Trung Quốc.

Nếu như loại truyện về các thánh, hệ thống các thánh ở các nude

khác thường được coi như bộ phận của thể loại truyền thuyết thì ở

Trung Quốc, nhiều truyện được xếp vào nhóm truyện cổ tích thần

Như chúng ta đã biết, số lượng những truyện than linh ma quáichiếm một tỷ lệ rất lón trong kho tàng truyện kể Trung Hoa. Trong

sức trân trọng đối vdi loại truyện này. Khi xem xét những văn bản

con lưu giữ được, chúng ta nhân thay ngoài những tinh chất quai

<small>đản ra, nội dung của loại truyện này cịn chứa dung khơng ít ý</small>

nghĩa xã hội. Trong những thoi kỳ muôn về sau, loại truyện nàydang dần có xu hướng hoa nhập vào với phương pháp sáng tác cổ

tích. Việc xếp một số truyện thần linh ma quái vào thể loại cổ tích

của các nhà nghiên cúu Trung Quốc cũng có những gọi ý nhất dịnh

nào do. Khi phân loại truyện cổ tích Việt Nam, chúng ta khơng thể

<small>bỏ qua khía cạnh này (Phần tài liệu Trung Quốc chủ yếu do ông</small>

Kiều Thu Hoạch Viện VHDG cung cấp).

II - Tinh hình phân loại truyện cổ tích Việt Nam và Campuchia

Tuy cùng nam trong bối cảnh chung của van hoá Dong nam a,

nhưng do những hồn cảnh chính trị khác nhau nên việc nghiên cứu<sub>. G</sub>

</div><span class="text_page_counter">Trang 33</span><div class="page_container" data-page="33">

truyện cổ tích ư Việt Nam và Campuchia đã diễn ra không đồng

đều. Nếu như, trong khoảng một thế kỷ này, các nhà khoa học Việt

Nam đã tạo dựng được một bề dây kinh nghiệm trong việc nghiêncứu truyện cổ tích của dân tộc minh, thi ở Campuchia vấn đề này ítđược chú ý đến, họ hầu như chưa đạt được một thành tựu đáng kể

nào. Điều d6 khơng có nghĩa hệ thống lý luận về truyện cổ tích của

người Việt Nam đã đi vào thé ổn định. Thục tế, cho đến nay vẫn

còn nhiều khía cạnh cịn phải bàn bạc lại,

1. Tình hình phân loại truyện cổ tích Việt Nam :

Như chúng ta đã biết, tại các nước phương tây và Liên Xô (củ)

bao gid họ cũng đưa ra một hệ thống tên gọi chung cho các biến thể

cổ tích của cả dân tộc chủ thể lẫn các dan tộc ít ngudi. Con ö Việt

Nam, vấn dé này lại có những diễn biến phúc tap han. Nếu như

phần truyện cố tích của người Việt được chú ý đến từ rất sam, thi

phải tỏi những năm 60 trỏ về sau, truyện cổ tích các dân tộc ít

người mdi được quan tâm một cách tưởng đổi day đủ. Cho đến nay,một số thuật ngữ dùng để chỉ các bộ phận của thể loại cổ tích các

dân tộc là khác với cách gọi truyện cổ tích của người Việt. Để tiện

<small>theo doi, tác gia luận án sẽ chia các phương pháp phân loại truyện</small>

cổ tích Việt Nam thành hai dé mục: Bộ phận của người Việt và bộ

<small>phân các dẫn tộc it nui.</small>

<small>a- Tình hình phân loại truyện cơ tích Việt:</small>

Truong Vĩnh Ký da cho xuất bản cuốn "truyện đồi xua"[A.46]. Mac

dù chưa đặt ra vấn đề phan loại, nhưng thơng qua sự sắp xếp trình

<small>tự cíc cot truyện của tác giả đã có những gọi ý nhất dịnh dối với</small>

</div><span class="text_page_counter">Trang 34</span><div class="page_container" data-page="34">

các nhà sưu tâm, phân loại truyện cổ tích lớp sau như Dinh Thái

Son[A.95], Nguyễn Binh[A.4], Nguyễn Văn Ngoc...[A.67].

Năm 1930, ông Nguyễn Văn Ngọc trong “Truyện cổ nước

Nam"dã chia truyện cổ tích ra lam Š loại:

a- Những truyện thuộc về lỗi cổ tích hoặc đã sử cha me hay ong

b- Những truyện ma kết cục đã trỏ thành câu phường ngôn, lý

ngữ hoặc trái lại xuất xứ từ những câu phương ngôn. lý ngữ ấy ra.

c- Những truyện thuần về văn chưởng trong do có những câu ca,

lồi hat nom na mà vui thú giàn dị ma tự nhiên xưa kia dau đó

vẫn thường truyền tụng.

d- Những truyện ngụ một ý cao xa thuộc về triết lý may ra số biđược với những bách từ bên Trung Quốc va sau này có thểdem dude vào môn học cổ điển nước nhà.

e- Những truyện vui choi, cười dua lý thú để tiêu sầu khiển muộnnhưng chưa quá về cái thể "tiếu lam" mà các nhà đạo đức

nghiệt ngọng van quen chế là nhàm nhi[A97 - tr9].

Nam 1949, nha sách Vinh Bao-Sai Gon cho ẩn hành "Việt

Nam văn học sử trích yếu "của Hao Nhiên Nghiêm Toản. Trong

phan phân loại, tác gia chia truyện cổ tích ra làm 4 loại:

<small>a- Những truyện mê tín hoang đườngb- Những truyện ln lý ngụ ngơn</small>

¢- Những truyện phúng thế hài dam

d- Những sự tích các than các thánh [A.108 - tr36]

Trên đây thực ra lái sự phần loại truyện kế nói chung, nhưng vi

tác giả đặt nó ở mục cổ tích nên có thể tạm coi đây là dụng ý phân

loại truyện co tích nói riêng.

</div><span class="text_page_counter">Trang 35</span><div class="page_container" data-page="35">

Năm 1957, trong lần tái bản thú hai bo sách "khỏi thảo van học

<small>sử Việt Nam. ông Thanh Lãng (tức lĩnh mục Dinh Xuân Nguyên) đã</small>

chia truyện cổ tích ra tam 7 loại:

<small>a- Truyện ma quỷ</small>

b- Truyện anh hùng dân tộc.

c- Truyện ái tinh (gồm những truyện quan niệm về duyên kiếp.

<small>tình cảm, tục thách cưỏi )</small>

chong, tinh bạn bè. ran tính tham ác...)

e- Truyện thần tiên

<small>g- Truyện phong tục</small>

<small>h- Truyện khôi hài[A.47 - tr30|</small>

Cách phân loại của Thanh Lang là sự cụ thé hoá việc lam củaHạo Nhiên Nghiêm Toản. O một số loại (#,g) đã phần nào đề cập

đến riêng truyện cổ tích.

Nam 1955, ong Trần Thanh Mai trong "tim hiểu va phân tíchtruyện cổ tích Việt Nam” đã có ý kiến: "Nếu đứng trên co sé chungmà xét, thì truyện cổ tích chỉ nên chia ra làm hai loại :Loại đấu

tranh chống thiên nhiên và loại đấu tranh xã hội" nhưng" để dé

nhận dịnh, phan tích cũng như hệ thong hoa" ơng tạm chia chúng ra

thành bến loại nhỏ” tuy theo ý nghĩa, mục dich và mức độ đấu

<small>tranh của truyện:</small>

a- Loại ý thức quốc gia dân tộc

b- Loại đấu tranh chống thiên nhiên

c< Loại dấu tranh chống phong kiến và có tính chất hiện thựcd- Loại có yếu tế nơ dịch hố[A.53 - tr4]

</div><span class="text_page_counter">Trang 37</span><div class="page_container" data-page="37">

gọi các hệ thống truyện cổ tích nói riêng, nhưng nó cũng có nhũngảnh hưởng nhất định đến các quan niệm về các biến thể cổ tích sau

này (nhất lì đối với các tác giả Miền Nam Việt Nam trước nam lÈ172 2b

Dưới chính quyền Sài Gon, việc nghiên cứu, phân loại truyện cổ

tích tuy cũng được dat ra, nhưng khơng phát triển mạnh như ư phíabắc. Nói chung, vấn đề phân loại truyện cổ tích hau như khơng có

sự thay đổi lón lao nào so với các phương pháp phân loại xuất hiện

trude nam 1954 khi Việt Nam chưa bị chia cất làm hai miền. Chang

hạn. Phạm Thể Ngũ đã chia truyện cổ tích ra làm 7 loại co bản:

a- Truyện thân tiên (thần tiên hoặc bán thần tiên)

<small>b- Truyện ma quỷ</small>

<small>c- Truyện loài vật</small>

<small>d- Truyện phong tục tín ngưỡng</small>

<small>c- Truyện khơi hài</small>

</div><span class="text_page_counter">Trang 38</span><div class="page_container" data-page="38">

c- Truyện cổ tích lịch sử [A.8 - (r27]

Trong những lân tai bản sau. ông nhận thay việc sử dụng khái

niệm “hoàng đường" là bất hop lý nên đã thay thé nó bằng khái

niệm “than kỳ”.

Nếu như Nguyễn Dong Chi khi xác định hệ tiêu chi phân loại chủ

yéu thông qua q trình phân tích đặc trưng từng tiểu loại. thi ơngNguyễn Ngọc Cơn trước khi di vào trình bay đặc diém của từng

nhóm truyện đã xác định trước một hệ tiêu chí riêng. Theo tác giả,

để tìm ra nét đặc thù của từng loại truyện cổ tích nhà nghiên cứu

phải dựa trên "nội dung và ý nghĩa của việc sang tạo”. tức là phải

thông qua hệ thống đề tài và chúc nang của từng tiểu loại. Theo

Nguyễn Ngọc Côn, truyện cổ tích chỉ nên chia ra làm 3 nhóm.

a- Loại cổ tích hoang đường trong đó yếu tổ kỳ diệu có tính chất

mê tin chiếm ưu thé.

b- Loại cổ tích sinh hoạt có yếu tố kỳ diệu hoặc khơng, trong đó

vai trị của con người là chủ yếu.

c- Loại cổ tích lịch sử [A.9 - tr127].

Có thể nói, chỉ đến hai tác giả Nguyễn Dong Chỉ, Nguyễn Ngoc

Cơn thì sự phan loại truyện cổ tích Việt Nam moi được diễn ra trên

bình diện hep. Đây thực sự là sự phần loại riêng thể loại cổ tích

(cho dù tiểu loại cổ tích lịch sử lâu nay dang được xem xét lại). Cả

pháp phân loại truyện cổ tích của tác già Định Gia Khánh. Theo

tác già. Truyện cổ tích chỉ nên chia ra làm hai bộ phận :a- Truyện cố tích thé sự

</div><span class="text_page_counter">Trang 39</span><div class="page_container" data-page="39">

b- Truyện cổ tieh lich sử [A.42 - tr93| ‘

Diém chung giữa các tác giả Nguyễn Dong Chi, Nguyễn Ngọc

Côn và Dinh Gia Khánh tập trung 6 chỗ họ đều khơng coi truyện vềlồi vật thuộc bộ phận của truyện cơ tích.

Năm 1974. nhà nghiên cứu tài năng Cao Huy Dinh cho xuất ban

cơng trình “tim hiểu tiến trình van học dân gian Việt Nam." Nhiều ý

kiến của Ong là những gọi ý bổ ích cho nhiều thế hệ nghiên cứu

<small>folklore Việt Nam sau này.</small>

Tuy nhiên, có lẽ vị đề cập đến quá nhiều vấn đề, nên hầu hết các

doi tướng nghiên cúu của ông chi được trình bày một cách giản

lược. Theo Cao Huy Dinh, mọi thể loại văn học dân gian được hình

thành, phát triển đều chịu sự qui định của hoàn cảnh lịch su. Đốitượng của văn học dân gian mỗi dân tộc đêu chủ yếu mơ tả hai moitrưởng chính: Mơi trường lich sử và doi sống sinh hoạt của nhân

dan. Vi vậy truyện kể dân gian cũng chi được biểu hiện boi hai

<small>dong: Tu sự và tự sự lịch sử dân gian, Hat dòng văn học dân gian</small>

này là khác nhau tuy cùng tồn tại song song vii nhau, Chính vì vậy

mà tất cả những truyện nào các ơng Nguyễn Dong Chi, Nguyễn

Ngọc Côn. Dinh Gia Khánh gọi la truyện Cổ tích lịch sử đều được

<small>ơng Cao Huy Dinh chuyển thành bộ phận của Sử ca (tướng đường</small>

vỏi khái niệm “Tự sự lịch sử dân gian). Truyện cổ tích lúc này chủ

a- Truyện cổ tích thần ky

b- Truyện cổ tích hiện thực [A.19 - tro7]

SỞ di Cao Huy Dinh gọi là truyện cổ tích thần kỳ có lẽ vì cũng

như Nguyễn Dong Chỉ, Gng nhận thấy tính chất của yếu tố thần kỳ

</div><span class="text_page_counter">Trang 40</span><div class="page_container" data-page="40">

là khúc voi tính chất hoang đường. Khái niệm “truyện cổ tích hiện

thực được ding ở đây về có bản là tướng đường với cách gor”truyện cổ tích thể sự của các tác giả trước đó.

Khoảng hon một thập kỷ nay, tinh hình phân toại truyện cổ tích

của người Việt bat đầu di vào thể tưởng đối ổn dịnh. Các nhànghiên cứu bước đầu vận dụng có hiệu quả hệ thống khái niệm có ýnghĩa quốc tế vào thục tiến cổ tích Việt Nam. Tiên phong tronglĩnh vực này phải kể đến các tên tuổi nhu Hồng Tiến Tựu. Lê Chí

Quế. Ho chủ yếu dat chuyện cổ tích vào ba phạm vi:

a- Truyện cổ tích thần kỳ

b- Truyện cổ tích lồi vat (hay dong vat)

c Truyện co tích sinh hoạt (hay sinh hoạt xã hội)[AI3l1

<small>-tr48- 49]</small>

Việc thử nghiệm hệ thống lý luận của thé giói vào thực tiễn cổ

tích Việt Nam của họ không dién ra một chiều. Khi phân loại, các

tác giả trên ln tính đến nét đặc thù dân tộc. Theo họ. bộ phậntruyện cổ tích lịch sử vì có liên quan tỏi đặc trưng của truyện thuyếtla tinh dich thực- lịch sử- cụ thể nên có thể đặt nó ra bên ngoài thể

truyện về loài vật thuộc về truyện co tích. nhưng mặt khác, khơng

như ð nước ngồi, ơng khơng coi truyện cười thuộc bộ phận của

truyện cổ tích sinh hoạt hay một số ngụ ngơn là truyện cổ tích lồi

vật. Chúng có những dấu hiệu riêng hết ste đặc trưng dt tư cách

tồn tại như các thể loại độc lập.

Trong luận án Phó tiến sĩ của mình cũng như giáo trình van học

din gian của trưởng DHSP Hà Nội. tác giả Lẻ Chi Quê có ý kiến

</div>

×