Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (2.86 MB, 27 trang )
<span class="text_page_counter">Trang 1</span><div class="page_container" data-page="1">
<b>H C VI N BÁO CHÍ VÀ TUYÊN TRUYÊỀNỌỆVI N BÁO CHÍỆ</b>
MỤC LỤ
<b>I. MỞ ĐẦU...1</b>
<b>II. NỘI DUNG...3</b>
Chương 1: Một số vấn đề lý luận về đạo đức nghề báo...3
1.1. Nhà báo...3
1.2. Đạo đức...4
1.3. Đạo đức nghề nghiệp...4
1.4. Đạo đức nghề báo...5
Chương 2: Điều 3 trong Quy định đạo đức nghề nghiệp của người làm báo Việt Nam yêu cầu nhà báo phải: “Hành nghề trung thực, khách quan, công tâm”...6
2.1. Nhà báo cần hành nghề trung thực...6
2.2. Nhà báo cần hành nghề khách quan, công tâm...9
Chương 3: Thực trạng đạo đức nghề báo ở Việt Nam theo ba tiêu chí trung thực, khách quan, cơng tâm...12
3.1. Biểu hiện tích cực...12
3.2. Biểu hiện tiêu cực...13
3.3. Một số biện pháp nâng cao đạo đức nghề báo...17
<b>KẾT LUẬN...23</b>
<b>TÀI LIỆU THAM KHẢO...24</b>
</div><span class="text_page_counter">Trang 3</span><div class="page_container" data-page="3"><b>I. MỞ ĐẦU</b>
1.1. Tính cấp thiết của đề tài
Đạo đức là những tiêu chuẩn, nguyên tắc được xã hội thừa nhận, quy định hành vi của con người đối với nhau và đối với xã hội. Các nguyên tắc đạo đức giống như những chiếc máy điều chỉnh hành vi của con người, nhưng không mang tính chất cưỡng chế mà mang tính tự giác. Lý tưởng và trách nhiệm đạo đức đã hình thành nên quan niệm về lương tâm và lòng tự trọng của mỗi công dân. Đạo đức nghề nghiệp là một bộ phận của đạo đức xã hội. Đạo đức nghề nghiệp bao gồm các nguyên tắc xử sự đúng đắn để ngăn ngừa những hành vi không đúng đắn. Căn cứ vào những tiêu chuẩn đạo đức này và dựa vào tính chất của những hành vi, mỗi người sẽ phải điều chỉnh hành vi của mỗi người phù hợp với lợi ích và sự tiến bộ xã hội.
Đạo đức nghề nghiệp của nhà báo là những quy tắc, chuẩn mực quy định thái độ và hành vi ứng xử của nhà báo trong các mối quan hệ nghề nghiệp và xã hội. Đạo đức nghề nghiệp của nhà báo còn gọi là đạo đức nghề báo, đạo đức báo chí.
Trong thế giới ngày nay, vị trí và vai trị của báo chí ngày càng được nâng lên. Báo chí đang trở thành một bộ phận quan trọng trong đời sống xã hội không thể thiếu được trong đời sống tinh thần của con người. Báo chí cịn tham gia vào tiến trình lịch sử, cùng lúc có thể tác động đến nhiều người, nhiều tầng lớp, nhiều lĩnh vực của đời sống. Gắn bó với đất nước, dân tộc, nhân dân, với Đảng, Báo chí cách mạng Việt Nam không chỉ là người tuyên truyền, cổ động tập thể (Lê-nin) mà cịn góp phần lý giải những định hướng phát triển đất nước trên cơ sở những định hướng phát triển xã hội của Đảng; là thước đo kiểm định tính đúng đắn của các quyết sách kinh tế, văn hóa xã hội trong đời sống. Báo chí cịn phản ánh những bức
</div><span class="text_page_counter">Trang 4</span><div class="page_container" data-page="4">xúc của nhân dân, các tầng lớp xã hội, những phản biện có tính xây dựng về các chính sách khơng phù hợp quy luật phát triển, không phù hợp với quyền lợi của quảng đại quần chúng nhân dân.
Vì vậy, việc tìm hiểu Quy định đạo đức nghề nghiệp của người làm báo Việt Nam là rất cần thiết đối với mỗi cơng dân nói chung và với những người làm báo riêng, đặc biệt là những bạn trẻ đang trong quà trình học tập và theo đuổi nghề làm báo như chúng em. Nhận thức được điều này, em thực hiện đề tài này để làm rõ Điều 3 trong Quy định đạo đức nghề nghiệp của người làm báo Việt Nam yêu cầu nhà báo phải: “Hành nghề trung thực, khách quan, công tâm”; đồng thời liên hệ điều này với thức tiễn ở Việt Nam hiện nay.
1.2. Đối tượng và phạm vi nghiên cứu
- Đối tượng nghiên cứu: Đề tài hướng vào nghiên cứu những yêu cầu về đạo đức của người làm báo dựa trên Điều 3 của Quy định đạo đức nghề nghiệp của người làm báo Việt Nam yêu cầu nhà báo phải: “Hành nghề trung thực, khách quan, công tâm”.
- Phạm vi nghiên cứu: Những quy định về đạo đức nghề báo tại Việt Nam. 1.3. Mục đích và nhiệm vụ nghiên cứu:
- Mục đích nghiên cứu: Phân tích, tìm hiểu Điều 3 của Quy định đạo đức nghề nghiệp của người làm báo Việt Nam yêu cầu nhà báo phải: “Hành nghề trung thực, khách quan, cơng tâm”; đồng thời tìm hiểu, liên hệ với thực tiễn đạo đức nghề báo ở Việt Nam tình hình hiện nay.
- Nhiệm vụ nghiên cứu: Để đạt được mục đích nghiên cứu trên, đề tài cần giải quyết được những vấn đề sau:
</div><span class="text_page_counter">Trang 5</span><div class="page_container" data-page="5">+ Làm rõ được Điều 3 của Quy định đạo đức nghề nghiệp của người làm báo Việt Nam yêu cầu nhà báo phải: “Hành nghề trung thực, khách quan, công tâm”.
+ Nêu được thực trạng đạo đức nghề nghiệp ở Việt Nam hiện nay.
+ Nêu được ưu và nhược điểm của việc thực hiện quy định đạo đức nghề báo ở Việt Nam và cách phát huy những điểm tốt, cách khắc phục những tồn đọng. 1.4. Kết cấu đề tài
Ngoài mở đầu và kết luận, đề tài gồm 3 chương 9 tiết.
<b>II. NỘI DUNG</b>
Chương 1: Một số vấn đề lý luận về đạo đức nghề báo 1.1. Nhà báo
Chủ tịch Hồ Chí Minh đã từng nói rằng: “Nói đến báo chí trước hết phải nói đến những người làm báo”. Người làm báo theo quan niệm cảu Bác “cũng chính là chiến sĩ cách mạng. Cây bút , trang giấy là vũ khí sắc bén của họ”. Trong quá trình hình thành và phát triển nền báo chí cách mạng Việt Nam, với đội ngũ những người làm báo hùng hậu không ngừng lớn mạnh cả về số lượng lẫn chất lượng. Có thể nói thuật ngữ “người làm báo” với nhiều cách hiểu và khái niệm khác nhau, tuy nhiên tùy vào chức năng, nhiệm vụ cũng như vị trí cơng việc cụ thể trong thực tiễn đời sống nghề nghiệp mà người ta gọi tên “nhà báo”.
Nhà báo, theo PGS. TS Nguyễn Văn Dững, nói đến nhà báo là nói đến người tham gia thực hiện một trong những loại hình lao động báo chí của q trình thu nhập, xử lý và truyền tải thơng tin cho cơng chúng xã hội; đó là lao động tổ chức – quản lí, lao động biên tập, lao động tác giả, lao động kỹ thuật – dịch vụ trong báo chí. Nhà báo là chủ thể haotj động báo chí, chịu trách nhiệm trước pháp
</div><span class="text_page_counter">Trang 6</span><div class="page_container" data-page="6">luật và dư luận xã hội về những thông tin mà họ cung cấp cho công chúng xã hội, trên cả bình diện pháp lí và đạo đức.
Trong khái niệm nhà báo của PGS. TS Nguyễn Thị Trường Giang có đề cập trong cuốn “Đạo đức nghề nghiệp của nhà báo” là: người làm nghề viết báo chuyên nghiệp nhằm sáng tạo nên những tác phẩm báo chí, đang hoạt động hoặc công tác thường xuyên với một cơ quan báo chí và được caaso thẻ nhà báo.
Khác với các khái niệm khác, Luật Báo chí năm số 103/2016/QH13 ban hành ngày 5 tháng 2 năm 2016 lại định nghĩa nhà báo với một cách ngắn gọn như sau: “Nhà báo là người hoạt động báo chí được cấp thẻ nhà báo”.
Rõ ràng, khơng có một định nghĩa nào, một khái niệm nào có thể nói rõ nhất, cụ thể nhất về người làm báo. Có thể hiểu rằng, nhà báo khơng chỉ là một danh xưng nghề nghiệp, và đó cũng khơng chỉ là một nghề thuần túy là cịn là một sứ mệnh, không quản nguy hiểm, lăn lộn trong từng góc đơi, tìm ra những ẩn khuất đằng sau để viết lên những gì chân thật nhất của cuộc sống.
1.2. Đạo đức
Theo C. Mác, đạo đức là một “hình thái ý thức xã hội” chịu sự tác động qua lại của các hình thái ý thức xã hội khác và cùng với các hình thức ý thức xã hội ấy, đạo đức chịu sự quy định của tồn tại xã hội, phản ánh tồn tại xã hội. Do đó, đạo đức có “bản chất xã hội”.
Ngày nay, đạo đức được định nghĩa là “một hình thái ý thức xã hội, tập hợp những nguyên tắc, quy tắc, chuẩn mực xã hội nhằm điều chỉnh và đánh giá cách ứng xử của con người trong quan hệ với nhau và quan hệ với xã hội, chúng được thực hiện bởi niềm tin cá nhân, bởi truyền thống và sức mạnh của dư luận xã hội.”
</div><span class="text_page_counter">Trang 7</span><div class="page_container" data-page="7">1.3. Đạo đức nghề nghiệp
Đạo đức nghề nghiệp là một bộ phận của đạo đức xã hội, là đạo đức trong một lĩnh vực cụ thể trong đạo đức chung của xã hội. Đạo đức nghề nghiệp bao gồm những yêu cầu đạo đức đặc biệt, các quy tắc và chuẩn mực trong lĩnh vực nghề nghiệp nhất định, nhằm điều chỉnh hành vi của các thành viên trong nghề nghiệp đó sao cho phù hợp với lợi ích và sự tiến bộ của xã hội.
Nghề nào cũng cần có đạo đức nghề nghiệp, song một số nghề có vị trí quan trọng đặc biệt và mối quan hệ rộng rãi tới nhiều người trong xã hội như nghề giáo, nghề báo, nghề y, nghề luật, nghề an ninh, tòa án...thì đạo đức nghề nghiệp được đặc biệt coi trọng. Với những nghề này, bên cạnh những chuẩn mực đạo đức nghề nghiệp chung cho tất cả các quốc gia như đạo đức người thầy giáo, đạo đức người thầy thuốc, đạo đức quan tịa, đạo đức nghề báo...thì mỗi nước, trong mỗi thời kì lịch sửa lại đề ra những chuẩn mực đạo đức nghề nghiệp riêng cho người hành nghề ở nước mình.
1.4. Đạo đức nghề báo
Tác giá E. P. Prokhorop trong cuốn “Cơ sở lý luận báo chí” cho rằng đạo đức nghề nghiệp của nhà báo là “những quy định đạo đức không được ghi trong đạo luật, nhưng được chấp nhận trong giới báo chí và được duy trì bởi sức mạnh của dư luận xã hội, bởi các tổ chức sáng tạo nghề nghiệp, đó là những nguyên tắc, những quy định và những quy tắc hành vi đạo đức của nhà báo”.
Trong cuốn “Thuật ngữ Báo chí – Truyền thơng”, tác giả cho rằng đay là khái “niệm chỉ tư cách, lương tâm nghề nghiệp trong hoạt động báo chí, biểu hiện qua hành vi, nguyên tắc ứng xử của người làm báo”.
Như vậy, đạo đức nghề nghiệp của nhà báo là những quy tắc, chuẩn mực quy định thái độ và hành vi ứng xử của nhà báo trong mối quan hệ nghề nghiệp.
</div><span class="text_page_counter">Trang 8</span><div class="page_container" data-page="8">Nếu như đạo đức nghề nghiệp của các ngành nghề khơng phải phạm trì thuộc về hệ thống quy chuẩn pháp luật mà đó là những chuẩn mực đạo đức hình thành trong quá trình lao động của nghề đó và điều chỉnh suy nghĩ, hành vi của con người bằng các quy ước; bằng phong tục tập quan, thói quen thì đạo đức nghề nghiệp người làm báo cũng khơng nằm ngồi dịng chảy đó. Đạo đức nghề nghiệp khơng chỉ ràng buộc bởi hệ thống pháp luật quy định hành nghề, bắt buộc tất cả mọi người phải chấp hành mà đạo đức nặng về sự tự giác, đánh thức lương tri, lòng trắc ẩn, cái đó gọi là lương tâm nghề nghiệp hay nói cách khác là ý thức nghề nghiệp. Lương tâm nghề nghiệp của người làm báo là sự tự ý thức của bản thân, là trạng thái bên trong của con người, sự đánh giá về các xử sự nghề nghiệp của mình. Một nhà báo trong quá trình hành nghề tác nghiệp của mình, sẽ khơng có ít lần phải đứng giữa ranh giới giữa tốt và xấu, giữa nên thông tin cho công chúng hay không, giữa đi đến cùng của sự việc hay dừng lại ở đó và cũng khơng có ít lần những nhà báo vì đồng tiền mà bẻ cong ngịi bút, tung ra những thông tin thất thiệt, alfm độc giả phẫn nộ, tạo ra luồn dư luận phản đối...
Báo chí ra đời và bắt nguồn từ nhu cầu xã hội và để giải quyết những vấn đề xã hội liên quan đến cộng đồng. Nói các khác, nhà báo là người trực tiếp, là cầu nối để mang vấn đề đến cộng đồng. Trở thành một nhà báo có trách nhiệm về mặt nghề nghiệp là hướng tới sự trọn vẹn, tâm huyết cho tác phẩm trước khi truyền tải, quảng bá cho xã hội.
Chương 2: Điều 3 trong Quy định đạo đức nghề nghiệp của người làm báo Việt Nam yêu cầu nhà báo phải: “Hành nghề trung thực, khách quan, công tâm” 2.1. Nhà báo cần hành nghề trung thực
Trung thực là thành thực với chính mình, với mọi người, với công việc; luôn tuân thủ chuẩn mực đạo đức, chân thật trong từng lời nói và hành động. Trong tư
</div><span class="text_page_counter">Trang 9</span><div class="page_container" data-page="9">tưởng Hồ Chí Minh, trung thực mang nội dung đạo đức cao quý của người cộng sản, trung thực luôn gắn với trách nhiệm.
Trong Từ điển tiếng VIệt trung thực là ngay thẳng, thật thà, dám nói lên sự thật, nói theo lẽ phải trong bất kì trường hợp nào. Trung thực khơng chỉ là một phẩm chất, một đức tính hình thành nên nhân cách con người mà nó cịn là thước đo trong hoạt động nghề nghiệp. Đối với nghề báo cũng không nằm ngồi dịng chảy đó.
Trung thực đối với nhà báo đó là trung thực lắng nghe, phản ánh tiếng nói và khát vọng của người dân. Thực tiễn là thước đo chân lí, bởi vậy, tiếp cận thật sâu sắc, tỉ mỉ về thực tiễn làm nên tính chân thực của lí luận. Đó khơng chỉ là trung thực với lương tâm mà cịn là trách nhiệm góp phần cải tạo xã hội. Tính trung thực của nhà báo được thực tiễn sinh động đó là cuộc sống, nhu cầu, hạnh phúc của nhân dân kiểm nghiệm. Người làm báo không trung thực, khách quan sẽ bị chính thực tiễn cuộc sống mà báo chí phản ánh đó đào thải.
Đối với báo chí, trung thực chính là sức mạnh, là lý do tồn tại và đồng thời làm nên bản sắc. Vì vậy, người làm báo ln phải viết rõ sự thật: việc đó ai làm, ở đâu, ngày tháng nào...nếu chưa điều tra, chưa nghiên cứu, chưa biết rõ thì “chớ nói, chớ viết”. Thậm chí sau khi viết rồi phải xem đi xem lại ba, bốn lần. Nếu một tài liệu quan trọng, phải xem đi xem lại chín, mười lần. Chính xác, cụ thể, trung thực là những tố chất người làm báo phải có trong từng bài viết, bài nói, ở mỗi vấn đề cần nêu, thậm chí phải cân nhắc từng chữ một.
Theo tư tưởng Hồ Chí Minh về đạo đức nghề báo, báo chí phải có khen – chê, nêu cái tốt, viết cái xấu. Nhưng viết cái hay, cái tốt cũng phải có “chừng mực, chớ có phóng đại, có thế nào, nói thế ấy”. Khi viết về một kinh nghiệm hay chỉ nêu
</div><span class="text_page_counter">Trang 10</span><div class="page_container" data-page="10">khơng thơi thì chưa đủ, phải có số liệu để so sánh, phân tích xem cũng trong điều kiện ấy, thời gian ấy không làm như thế thì kết quả như nào.
Nhà báo lão thành Phan Quang cho rằng: “Trong bất kỳ trường hợp nào, nhà báo cũng phải tác nghiệp “sạch sẽ”, phải đàng hoàng trung thực khi hành nghề”. Theo ông, “Trung thực không chỉ là phẩm chất quan trọng của nhà báo mà còn là đạo lý làm người. Nghề báo, một nghề địi hỏi sự trung thực và tơn trọng sự thật. Tính q đà, “tơ hồng và bơi đen” trong báo chí là điều hết sức nguy hiểm và tối kỵ với nghề báo”.
Trong cuối “100 Bản quy tắc đạo đức nghề nghiệp báo trên thế giới”, PGS, TS Nguyễn Trường Giang đã viết rằng:
Nhà báo đưa thông tin phải đảm bảo chính xác, trung thực, khách quan, không đưa những thông tin gây hiểu lầm hoặc bị bóp méo, khơng đăng tin đồn khi chưa được kiểm chứng, khơng được viện cớ vì lợi ích chính đáng của công chúng để đưa tin giật gân, câu khách. Bên cạnh đó, người làm báo cần biết đăng tin ở vị trí phù hợp, cải chính những thơng tin đã đưa sai kèm theo lời xin lỗi của Ban biên tập. Nhà báo phải dành cho người bị hại cơ hội được phản hồi. Khi thu thập thông tin, nhà báo phải xưng danh. Nếu cần ẩn danh hoặc sử dụng các biện pháp khai thác thơng tin bí mật thì phải thân trọng, tránh vi phạm pháp luật. Nhà báo không được đạo tin. Mỗi khi dùng tài liệu của đồng nghiệp phải ghi rõ tên của tác giả. Các nhà báo viết trên mạng xã hội cần thận trọng khi viết những nội udng liên quan đến các thông tin khai thác được khi tác nghiệp, không được đăng tải những thơng tin mình thu thập nhưng khơng được cơ quan báo chí chấp nhận.
Nhiệm vụ hàng đầu của nhà báo là đảm bảo cho con người nhận được thơng tin có thật thơng qua sự phản ánh trung thực, thực tế. Thơng tin thiếu chính xác hoặc thơng tin bị bóp méo có thể biến một người từ chỗ có tội thành khơng có tội
</div><span class="text_page_counter">Trang 11</span><div class="page_container" data-page="11">và ngược lại; có thể khiến cho bản chất sự việc bị đánh tráo, trắng đen lẫn lộn; thiện, ác bị xóa nhịa; phải trái khơng phân minh... dẫn đến những hậu quả rất nghiêm trọng. Trong thực tế, có nhiều nhà báo vi phạm pháp luật bị xử lý hình sự hoặc dân sự. Bên cạnh đó cịn khơng ít những vi phạm của nhà báo, phóng viên chưa đến mức phải xử lý theo quy định của pháp luật nhưng có ảnh hưởng khơng tốt đến xã hội. Đó là những vi phạm thuộc về đạo đức nghề nghiệp cần lên án và xử lý nghiêm minh.
Trong bối cảnh bùng nổ thông tin, nhu cầu thông tin của người dân tăng cao, thơng tin báo chí càng có điều kiện phát huy sức mạnh thì u cầu về đạo đức, trách nhiệm xã hội của nhà báo càng được đề cao. Những người làm báo được ví như những “nhân chứng” và “thư ký” của thời đại cần phải nêu cao tinh thần trách nhiệm, thấm nhuần đạo đức nghề nghiệp, trung thực. Có như vậy, nhà báo mới có thể sáng tạo được những tác phẩm báo chí có giá trị nhân văn, đáp ứng nhu cầu của công chúng và phục vụ tốt cho sự nghiệp xây dựng, phát triển đất nước.
2.2. Nhà báo cần hành nghề khách quan, công tâm
Khách quan là sự vận động và phát triển của mọi hiện tượng không phụ thuộc con người. Mọi sự vật hiện tượng xảy ra theo quy luật có sẵn, khơng chịu sự tác động hay nhận xét của một ai. Nhận thức phải tôn trọng đến thực tế, nếu không tôn trọng thực tế thì khách quan sẽ mất đi.
Cơng tâm nghĩa là lịng ngay thẳng, chỉ vì việc chung, lợi ích chung để mà ứng xử, hành động, chứ khơng vì tư lợi hay thiên vị mà có thái độ, hành vi ứng xử chưa chuẩn mực. Cùng với phẩm chất trung thực, tinh thần khách quan và ý thức không vụ lợi, đức tính cơng tâm sẽ góp phần làm nên nhân cách chân chính của người làm báo Việt Nam.
</div><span class="text_page_counter">Trang 12</span><div class="page_container" data-page="12">Đối với người làm báo, khách quan, cơng tâm là khi họ biết sử dụng ngịi bút để viết và phản ánh đúng sự thật, không bị ảnh hưởng bởi những tác động bên ngồi, làm bóp méo đi những sự thật vốn có.
Người làm báo là một trong người làm nghề đặc biệt trong xã hội. Đó là người đưa tin, đồng thời là người chuyển tải, bồi đắp, nuôi dưỡng niềm tin cho công chúng. Muốn tạo niềm tin cho cơng chúng để góp phần tạo niềm tin cho xã hội, đòi hỏi nhà báo phải cơng tâm-tức là có cái tâm vì lợi ích chung của đất nước, xã hội và công chúng; có lịng ngay thẳng, cương trực để khơng bao giờ “bẻ cong” ngịi bút. Có phẩm giá cơng tâm sẽ giúp nhà báo nhận diện, phân biệt được đúng-sai, phải-trái, thật-giả, tốt-xấu, thiện-ác… để bảo đảm thông tin đưa ra phục vụ công chúng không bị thiên lệch.
Thiên chức của nhà báo là rất lớn, nhà báo Trần Hữu Quang cho rằng: làm báo không chỉ là một nghề, mà cịn là một sứ mệnh. Bởi nghề báo khơng tồn tại tự nó và cho nó, mà tồn tại vì xã hội và bởi xã hội. Chính vì nhà báo và báo chí có ảnh hưởng rất lớn đến xã hội, có thể cùng lúc động đến nhiều người, nhiều tầng lớp xã hội, nhiều lĩnh vực của cuộc nên nhà báo cần luôn giữ cái tâm trong sáng khi hành nghề, khơng ích kỉ, vụ lợi. Trong mỗi tác phẩm, nhà báo cần phải nhận thức sâu sắc từng việc làm, cân nhắc kĩ lưỡng và xem xét cẩn trọng những hậu quả có thể xảy ra đối với xã hội.
Cùng đưa tin về một sự việc nhưng nhà báo công tâm, khách quan, ngay thẳng sẽ đặt lợi ích của số dơng, của cơng chúng, nhân dân lên trên hết, cịn nhà báo thiếu sự chính trự, tư lợi sẽ nghĩ đến bản thân mình hoặc cơ quan báo chí của minhg mà bất chấp hậu quả với xã hội.
Nếu khơng đảm bảo tính cơng tâm, ngay thẳng, khách quan lên đầu thì các tác phẩm của nhà báo sẽ trở thành những “con dao nhọn” quay ngược lại chính
</div><span class="text_page_counter">Trang 13</span><div class="page_container" data-page="13">mình: “Người làm báo muốn đạt được thiên chức của mình trước hết phải biết nói lên sự thật, dám nói sự thật để thực hiện cái quyền thứ tư của dân chúng đã trao cho và tín nhiệm...Tờ báo, nếu người làm báo biết sử dụng nó đúng mức thì đó là một lợi khí cải tạo xã hội có sức mạnh vạn năng. Người khơng biết dùng nó phải đường thì đó là con dao nhọn đâm ngay chính mình nhất”.
Trong cuốn “100 bản quy tắc đạo đức nghề báo”, PGS. TS Nguyễn Trường Giang đã viết về đức tính khách quan, công tâm của nhà báo như sau:
Nhà báo không được lạm dụng nghề để làm việc như một nhân viên quảng cáo, không được nhận trực tiếp hoặc gián tiếp tiền “lại quả” từ những người muốn quảng cáo và khơng được tham gia quảng cáo trá hình. Cần tách bạch nội dung thơng tin báo chí với thơng tin tiếp thị và tài trợ.
Nhà báo không được gây sức ép hoặc gợi ý đổi chác vật chất để moi thông tin. Trong trường hợp cần phải chi tiền để có thơng tin mà cơng chúng có quyền được biết thì trong bài viết của mình phải cơng khai việc này.
Nhà báo khơng được nhận bất kỳ q tặng có giá trị hoặc bất kỳ ưu đãi nào, vì điều này có thể tác động tới hoạt động báo chí của nhà báo, nhất là liên quan tới việc cho đăng hay giấu thông tin đã thu nhập được.
Nếu được tài trợ để thực hiện chuyến đi công tác ở nước ngồi thì các cơ quan bái chí cần phải đăng thông tin cho công chúng biết cơ quan nào mới.
Nhà báo cần thông báo cho ban biên tập khi viết về những cổ phiếu hoặc mã chứng khoán mà họ biết rằng gia đình họ có lợi ích tài chính lớn trong đó.
Cét một cách tồn diện, ngành nghề nào cũng cần có đạo đức. Nhưng với một nhà báo – những người luôn được coi là đại diện cho tiếng nói của nhân dân, thì đạo đức nghề nghiệp lại càng cần phải được đề cao. Lương tâm nghề nghiệp,
</div>