Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (253.46 KB, 1 trang )
<span class="text_page_counter">Trang 1</span><div class="page_container" data-page="1">
Ngày xưa, có một người đàn bà tên là nàng Ong. Nàng Ong làm việc chăm chỉ, nhưng vẫn nghèo túng vì nhà đơng miệng ăn. Nàng Ong mong các con khôn lớn để đỡ đần mình. Nhưng lũ con nàng, đứa nào cũng lười biếng. Nàng thường khuyên các con:
–Muốn no thì phải chăm làm Một hạt thóc vàng, chín giọt mồ hơi.
Nhưng khơng đứa nào nghe. Lũ con gái nói:
– Chúng con sẽ đi tìm cái khung cửi thần. Cái khung cửi ấy, cứ gõ vào là ra vải, khơng cần khó nhọc ngồi dệt.
Lũ con trai nói:
– Chúng con sẽ vào rừng tìm cái rìu vàng của thần núi. Người ta bảo cái rìu ấy có thể tự ngả cây, người khơng phải mó tay vào.
Thế rồi một hơm, chúng bỏ nhà ra đi, để nàng Ong ở nhà vị võ một mình. Nàng buồn phiền mà chết.
Mấy năm sau, lũ con nàng Ong trở về. Đứa nào cũng rách rưới, xanh xao, vàng vọt. Chúng đã đi khắp núi cao, rừng sâu nhưng khơng tìm được vật q. Hổ thẹn vì khơng nghe lời mẹ dạy, chúng bảo nhau chăm chỉ làm ăn.
Khi chết, chúng gặp nàng Ong. Mẹ con biến thành lồi ong bây giờ. Mẹ biến thành Ong Chúa cịn các con biến thành Ong Thợ. Ong Thợ làm việc suốt ngày. Chúng làm ra mật ngọt lịm và người đời ưa thích.
Sưu tầm