Tải bản đầy đủ (.docx) (38 trang)

Câu chuyện Bác sĩ ôi đau quá , Chương I

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (164.8 KB, 38 trang )

BÁC SĨ ÔI ĐAU QUÁ - Chương 1
=> Truyện dài Bác sĩ Ai-bơ-lít là một tác phẩm nổi tiếng của nhà văn
Korney Chukovsky (Nga). Trong tiếng Nga, từ Ai-bơ-lít có nghĩa là “Ơi
đau q!”. Do đó, bác sĩ Ai-bơ-lít tốt bụng với mng thú, cịn được gọi
là bác sĩ ơi đau quá.

=> Mục đích đăng tải của blog là nhằm phục vụ học viên, sinh viên học
về văn học thiếu nhi nước ngoài.

=> Trân trọng cảm ơn tác giả và dịch giả cuốn sách thú vị này!
Chương 1

BÁC SĨ VÀ NHỮNG CON THÚ CỦA ƠNG

Chuyện kể rằng có một ơng bác sĩ rất tốt bụng. Người ta gọi ông là bác
sĩ Ơi Đau Q. Ơng có một người em gái độc ác tên là Varvara.

Trên đời này bác sĩ Ôi Đau Q u q nhất là mng thú.

Sống trong phịng của ơng là những chú thỏ rừng. Chị sóc ở trong tủ áo.
Bác quạ sống trong tủ chè. Nhím lơng nhọn ngủ trên đi văng. Chuột
bạch sống trong rương.

Nhưng trong bầy thú của mình, bác sĩ Ơi Đau Q u q hơn cả là cơ
vịt Cạc Cạc, chú chó Gâu Gâu, em lợn nhỏ Ụt Ịt, bác vẹt Kẹc Kẹc và chị
cú mèo Bu Bu.

Cô em gái độc ác Varvara rất tức giận bác sĩ Ơi Đau Q vì ơng nuôi
những chừng ấy muông thú ở trong nhà.

Hãy đuổi cổ chúng đi ngay lập tức! - Cô ta gào lên. - Chúng chỉ làm bẩn


hết nhà cửa thôi! Tôi không muốn sống với lũ vật ghê tởm này!

- Không, Varvara ạ chúng khơng hề ghê tởm đâu! -Bác sĩ nói. -Tơi rất
vui vì có chúng sống với mình.

Các bác chăn cừu, đánh cá, tiều phu và nông dân đau ốm từ khắp mọi
nơi tìm đến bác sĩ Ôi Đau Quá để chữa bệnh. Bác sĩ phát thuốc cho từng
người và họ lập tức trở nên khoẻ mạnh. Nếu có cậu bé thơn q nào đó
bị thương ở tay hoặc bị cào xước mũi, thế nào cậu cũng chạy ngay đến
gặp bác sĩ Ôi Đau Quá và bạn xem kìa, chỉ mười phút sau cậu bé đã lại
vui vẻ, khỏe mạnh như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Cậu sẽ chơi đuổi
bắt với bác vẹt Kẹc Kẹc, còn chị cú mèo Bu Bu sẽ thết đãi cậu kẹo
caramen và những quả táo thật ngon.

Một hơm, có một chú ngựa trông thật buồn rầu đến gặp bác sĩ Ôi Đau
Quá. Chú ngựa khẽ nói với bác sĩ:

- Lama, vanoi, phiphi, kuku!

Bác sĩ hiểu ngay câu nói ấy trong ngơn ngữ của mng thú có nghĩa là:
“Thưa bác sĩ: cháu bị đau mắt. Bác làm ơn cho cháu một cặp kính.”

Bác sĩ đã học nói tiếng của mng thú từ lâu. Ơng nói với chú ngựa:

- Kapuki, kapuki!

Tiếng mng thú có nghĩa là: “Cháu ngồi xuống đây nào"

Chú ngựa liền ngồi xuống. Bác sĩ đeo cho chú một cặp kính và mắt chú
khỏi đau ngay.


Traca! chú ngựa nói, và vẫy đi chạy ra đường.

“Traca” theo tiếng mng thú có nghĩa là "cảm ơn"

Chẳng bao lâu sau tất cả các bạn thú và chim mắt kém đều được bác sĩ
Ôi Đau Quá cho mỗi người một cặp kính. Thế là ngựa bắt đầu đeo kính,
bị cái đeo kính, mèo và chó cũng đeo kính. Thậm chí đến các bác quạ
già cũng không bao giờ bay khỏi tổ mà quên đeo kính.

Càng ngày càng có nhiều mng thú và chim chóc tìm đến với bác sĩ Ơi
Đau Q.

Những chú rùa, cáo và dê chạy đến, sếu và đại bàng cũng bay đến.

Bác sĩ Ôi Đau Quá chữa bệnh cho tất cả nhưng chẳng lấy tiền của ai, bởi
vì rùa và đại bàng thì làm gì có tiền cơ chứ!

Chẳng bao lâu sau trên khắp các cây trong rừng đã dán đầy những thông
báo như sau:

ĐÃ MỞ CỬA BỆNH VIỆN

DÀNH CHO THÚ VÀ CHIM

HÃY ĐẾN ĐÂY CHỮA BỆNH

ĐẾN THẬT NHANH, THẬT NHANH!

Vania và Tania, hai em bé hàng xóm từng được bác sĩ chữa khỏi bệnh

sốt phát ban và bệnh sởi, đã dán những thơng báo này. Hai em u q
bác sĩ và rất vui lịng giúp đỡ ơng.

Chương 2

KHỈ TRI TRI

Một lần vào buổi tối, khi tất cả các bạn thú đã đi ngủ, thì có ai đó đến gõ
cửa nhà bác sĩ Ôi Đau Quá.
- Ai đấy? - Bác sĩ hỏi.
- Cháu ạ, - một giọng nói nhỏ nhẹ đáp lại.

Bác sĩ mở cửa, một cơ khỉ gầy gị và bẩn thỉu bước vào. Bác sĩ đặt cô
ngồi xuống ghế và hỏi:

- Cháu đau ở đâu?
- Ở cổ ạ, - cô khỉ đáp và khóc.
Lúc này bác sĩ mới nhìn thấy có một sợi dây buộc trên cổ cơ khỉ.
- Cháu đã chạy trốn khỏi gã kéo đàn hát rong độc ác, - cơ khỉ nói và lại
khóc. - Anh ta đánh cháu, hành hạ cháu và buộc dây vào cổ cháu kéo đi
khắp nơi.
Bác sĩ lấy kéo cắt sợi dây và bôi vào cổ cô khỉ một loại thuốc mỡ kỳ
diệu đến mức cổ cô ngay lập tức hết đau. Sau đó bác sĩ tắm cho cơ trong
chậu giặt, cho cơ ăn và nói:
- Cháu hãy ở lại đây với bác, khỉ con ạ. Bác không muốn để người ta
hành hạ cháu nữa.
Cô khỉ rất mừng. Nhưng khi cô đang ngồi bên bàn găm những quả hồ
đào to mà bác sĩ Ơi Đau Q thết đãi thì gã kéo đàn rong độc ác chạy bổ
vào phòng.
- Hãy trả con khỉ cho tôi! - Gã hét lên. - Con khỉ này là của tơi!

- Ta khơng trả! - Bác sĩ nói. - Dù thế nào ta cũng không trả! Ta không
muốn để nhà ngươi hành hạ nó.
Gã kéo đàn nổi khùng muốn túm lấy cổ áo bác sĩ Ôi Đau Quá.
Nhưng bác sĩ đã bình tĩnh nói với gã:
- Hãy cút khỏi đây ngay lập tức! Còn nếu nhà ngươi muốn gây gỗ, ta sẽ
gọi chó Gâu Gâu ra, và nó sẽ xơi tái nhà ngươi ngay!
Chó Gâu Gâu chạy vào phịng và gầm gừ đe dọa:
Gư...gư...gư...gư...
Trong ngơn ngữ của mng thú điều đó có nghĩa là: "Cút đi, nếu khơng
ta sẽ cắn chết nhà ngươi!"
Gã kéo đàn sợ quá, chạy thẳng một mạch khơng dám ngối cổ lại.
Thế là cơ khỉ ở lai với bác sĩ Ôi Đau Quá. Chẳng bao lâu sau những con
thú khác đã yêu mến cô và gọi cô là Tri Tri. Trong tiếng muông thú “Tri
Tri" có nghĩa là "Cơ bé cừ khơi".
Tania và Vania vừa nhìn thấy Tri Tri đã đồng thanh thốt lên:
- Ôi, một cô khỉ thật đáng yêu biết bao! Thật tuyệt vời biết bao!
Và ngay lập tức hai em bắt đầu vui đùa với cô như với người bạn gái tốt
nhất của mình. Họ chơi trị đuổi bắt, trốn tìm, rồi sau đó cả ba nắm tay
nhau chạy ra bờ biển.

Ở đó, cơ khỉ dạy hai em điệu nhảy vui nhộn của lồi khỉ mà ngơn ngữ
mng thú gọi là "tkella".
Chương 3

BÁC SĨ ÔI ĐAU QUÁ LÀM VIỆC

Hàng ngày, rất nhiều các bạn thú tìm đến bác sĩ Ơi Đau Quá để chữa
bệnh: nào là cáo, nào là thỏ, nào là hải cẩu, nào là lừa, nào là lạc đà.
Người thì đau bụng, kẻ thì đau răng. Bác sĩ Ơi Đau Quá cấp thuốc cho
từng bạn, và tất cả liền ngay lập tức khỏi bệnh.


Một lần nọ, có chú dê khơng đi đến gặp bác sĩ Ơi Đau Q, và bác sĩ
đã chắp cho chú một chiếc đi.

Rồi sau đó, có cơ gấu mặt đầm đìa nước mắt từ một khu rừng xa chạy
đến tìm bác sĩ. Cơ rền rĩ thảm thương và khóc thút thít: chân của cơ bị
một chiếc dằm to tướng cắm vào. Bác sĩ nhổ chiếc dằm ra, rửa sạch vết
thương và bôi cho cô loại thuốc mỡ kỳ diệu của mình.

Cơn đau của cơ gấu liền tan biến ngay trong nháy mắt.

- Traca! - Cô gấu reo lên và mừng rở chạy về nhà mình - về với những
chú gấu con trong hang của cơ.

Cịn sau đó, một chú thỏ rừng suýt nữa bị đàn chó cắn chết cũng tìm đến
xin bác sĩ chữa trị vết thương.

Rồi lại đến một anh cừu ốm do cảm lạnh nặng và ho tới gặp bác sĩ. Tiếp
đến là hai bác gà nòi dẫn theo một cậu gà trống tây bị ngộ độc nấm.

Từng bạn, từng bạn thú một được bác sĩ Ôi Đau Quá phát thuốc, và tất
cả đều khoẻ mạnh ngay trong khoảnh khắc, và tất cả đều nói Traca" với
bác sĩ.

Và khi tất cả các bệnh nhân đã ra về, bác sĩ Ơi Đau Q chợt nghe thấy
hình như có tiếng gì đó sột soạt sau cánh cửa.

- Mời vào! - Bác sĩ nói vọng ra.

Một cơ bướm nhỏ buổn bã bay vào:


Ôi đau quá, bác sĩ ơi!

Nến làm cánh cháu cháy rồi còn đâu,

Xin bác cứu cháu mau mau,

Vết thương cánh cháu ơi đau q trời!

Bác sĩ Ơi Đau Quá rất thương cô bướm nhỏ. Bác sĩ đặt cô lên lòng bàn
tay và xem xét chiếc cánh nhỏ bị cháy của cơ hồi lâu. Sau đó bác sĩ mỉm
cười và vui vẻ nói với cơ bướm tí xíu:

Đừng buồn nữa, buớm xinh!

Cháu hãy nằm nghiêng nhé,

Bác sẽ gắn cho bé,

Chiếc cánh xanh da trời,

Bằng lụa,

Mới,

Tuyệt vời!

Và bác sĩ đi sang phịng bên cạnh, mang đến một đống vơ số những
mảnh vải nhỏ: nào là vải nhung, nào là vải xa tanh, nào là vải lanh mịn,


nào là vải lụa. Những mảnh vải đủ mầu sắc: màu xanh da trời, màu xanh
lá cây, màu đen huyền... Bác sĩ Ơi Đau Q lục tìm hồi lâu trong đống
vải và cuối cùng chọn ra một mảnh nhỏ có màu xanh nước biển rực rỡ
với những chấm tròn đỏ thắm. Rồi ngay lập tức bác sĩ dùng kéo cắt
mảnh vải ấy thành một chiếc cánh đẹp tuyệt trần, khâu vào cho chú
bướm nhỏ.

Vui mừng, chú bướm xinh

Bay ra đồng hoa thắm

Chao luợn dưới hàng dương

Cùng bạn chuồn, bạn buớm.

Bác sĩ Ôi Đau Quá

Từ của sổ mừng reo:

"Tốt rồi, cháu cứ vui chơi

Nhưng ngọn nến cháy cháu thời tránh xa"

Cứ thế, bác sĩ bận rộn với các bệnh nhân của mình cho đến tận chiều tối.

Buối tối, bác sĩ nằm xuống đi văng và ngủ thiếp đi một cách ngon lành.
Rồi bác sĩ bắt đầu mơ thấy những chú gấu trắng, những chú hươu và
những chàng thuỷ thủ.

Bỗng nhiên có ai đó lại đến gõ cửa nhà bác sĩ.

Chương 4

CÁ SẤU

Ở thành phố mà bác sĩ đang sống có một rạp xiếc. Trong rạp xiếc có chú
Cá Sấu rất to. Người ta đưa Cá Sấu ra trình diễn cho mọi người xem để
thu tiền.

Cá Sấu bị đau răng và tìm đến bác sĩ Ôi Đau Quá để chữa trị. Bác sĩ cho
Cá Sấu một thứ thuốc kỳ diệu, và răng Cá Sấu khỏi đau liền.

- Ở chỗ bác sĩ thật là tuyệt!- Cá Sấu nhìn xung quanh và liếm mơi thèm
thuồng, nói.

- Bác sĩ có bao nhiêu nào thỏ, nào chim, nào chuột! Chúng mới béo tốt
và ngon lành làm sao! Bác sĩ cho cháu ở lại đây mãi mãi nhé! Cháu
không muốn trở về với ông chủ rạp xiếc nữa đâu. Ông ta cho cháu ăn
uống rất tồi tệ, lại còn đánh đập và chửi mẳng cháu nữa.

- Cháu cứ ở lại đây, - bác sĩ nói. - Chỉ có điều: nếu cháu ăn thịt dù chỉ
một con thỏ, dù chỉ một con chim sẻ, thì ta sẽ đuổi cháu đi ngay đấy.

- Cũng được, - Cá Sấu nói và thở dài. - Cháu hứa với bác, thưa bác sĩ,
cháu sẽ không ăn thịt một con thỏ, một con sóc hay một con chim nào
đâu.

Và thế là Cá Sấu bắt đầu sống ở nhà bác sĩ.

Cá Sấu rất hiền, chẳng động chạm đến ai cả, chỉ nằm im lặng dưới gầm
giường và lúc nào cũng nghỉ đến những anh chị em của mình đang sống

ở nơi xa xơi, rất xa, tận Châu Phi nóng bức.

Bác sĩ trở nên yêu quý Cá Sấu và thường trò chuyện với Cá Sấu. Nhưng
cơ em Varvara độc ác thì khơng thể chịu nổi Cá Sấu và hăm dọa, đòi bác
sĩ phải đuổi Cá Sấu đi.

- Tội khơng muốn nhìn thấy nó nữa, - cơ ta hét lên. Trơng nó mới ghê
tởm làm sao, miệng thì tồn răng là răng! Cứ hễ nó động vào đâu là

hỏng đấy. Chính hơm qua nó đã ăn mất chiếc váy xanh vắt trên cửa sổ
của tơi đấy.

- Nó làm thế là đúng, - bác sĩ nói. - Quần áo thì phải treo trong tủ chứ
đâu phải cứ vứt bừa trên cửa số.

- Chỉ vì cái con Cá Sấu ghê tởm này, Varvara vẫn không chịu thôi, - mà
mọi người sợ đến nhà ta. Chỉ toàn những kẻ kiết xác đến chữa bệnh, anh
lại không lấy tiền công của chúng nên bây giờ chúng ta nghèo túng đến
nỗi chẳng còn xu nào để mua bánh mì cho mình nữa.

- Tơi khơng cần tiền, - bác sĩ Ơi Đau Q trả lời. Khơng có tiền tơi vẫn
sống tuyệt vời. Những con thú sẽ nuôi tôi và cô.
Chương 5

NHỮNG NGƯỜI BẠN GIÚP BÁC SĨ

Varvara nói đúng: bác sĩ Ơi Đau Q chẳng cịn chiếc bánh mì nào. Đã
ba ngày rồi bác sĩ đói meo. Ơng khơng có tiền.

Những con thú sống trong nhà bác sĩ thấy ơng khơng cịn gì ăn liền bắt

đầu nuôi bác sĩ. Chị cú mèo Bu Bu và em lợn Ụt Ịt trồng một vườn rau ở
ngoài sân: Ụt Ịt dùng mõm để xới các luống đất, còn chị cú mèo Bu Bu
trồng bắp cải. Cơ bị cái mỗi sáng, mỗi chiều đều mời bác sĩ uống sữa
của mình. Gà mái thì mang biếu ơng những quả trứng.

Và tất cả các bạn đều quan tâm chăm sóc bác sĩ. Chó Gâu Gâu quét dọn
nhà cửa. Tania và Vania cùng cô khỉ Tri Tri xách nước từ giếng về cho
ơng.

Bác sĩ rất hài lịng.

- Chưa bao giờ ngơi nhà nhỏ của bác lại sạch sẽ đến thế. Bác cảm ơn các
cháu, những người bạn nhỏ và những con thú của bác, cảm ơn các cháu
vì những việc tốt!

Hai bạn nhỏ Tania và Vania vui mừng mỉm cười với bác sĩ, cịn bầy thú
thì đồng

thanh trả lời:

- Karabuki, marabuki, bu!

Trong tiếng mng thú câu ây có nghĩa là: “Làm sao chúng cháu lại
khơng chăm sóc bác cơ chứ? Vì bác sĩ Ơi Đau Q là người bạn tốt nhất
của chúng cháu mà!"

Cịn chú chó Gâu Gâu thì liếm liếm lên má bác sĩ và nói:

- Abudo, mabudo, bakh!


Câu ấy trong tiếng mng thú có nghĩa là: "Chúng cháu sẽ không bao
giờ rời xa bác và sẽ mãi mãi là những người bạn trung thành của bác".
Chương 6

CHIM ÉN

Một buổi tối nọ, cú mèo Bu Bu nói:

- Yên lặng nào! Yên lặng nào! Có ai đó đang cào sột soạt sau cánh cửa?
Có vẻ giống như chuột ấy.

Tất cả lắng tai nghe, nhưng khơng ai nghe thấy gì cả.

- Chẳng có ai ở ngồi cửa đâu, bác sĩ Ơi Đau Q nói.- Chắc là cháu
tưởng tượng ra đấy thơi.

- Không, cháu không tưởng tượng đâu,- cú mèo Bu Bu phản đối. - Cháu
nghe thấy có ai đó đang cào sột soạt thật mà. Đó là tiếng của chuột hoặc

của chim. Bác có thể tin cháu. Lồi cú mèo chúng cháu nghe thính hơn
con người mà.

Cú mèo Bu Bu quả thật đã không nhầm. Cô khỉ Tri Tri ra mở cửa và
nhìn thấy một con chim én trên bậc cửa.

Chim én mùa đơng! Thật kỳ lạ! Bởi vì lồi chim én không chịu được giá
lạnh, nên hễ cứ mùa thu vừa sang là chúng đã bay đến vùng Châu Phi
ấm áp. Chú chim én tội nghiệp chắc là phải rét lắm! Chú đang nằm trên
đống tuyết và run lên cầm cập.


- Chim én! Bác sĩ gọi. - Cháu vào nhà và sưởi ấm bên lò sưởi đi nào.

Lúc đầu chim én sợ khơng dám vào phịng. Nó nhìn thấy Cá Sấu đang
nằm trong nhà và nghĩ là Cá Sấu sẽ ăn thịt mình. Nhưng cơ khỉ Tri Tri
đã nói với chim én rằng Cá Sấu rất hiền. Lúc ấy chim én mới bay vào
phịng, nhìn xung quanh và hỏi:

- Triruto, kixapha, mac?

Trong tiếng mng thú câu ấy có nghĩa là: “Làm ơn cho tơi biết bác sĩ
lừng danh Ơi Đau Q sống ở đây phải khơng?"

- Ơi Đau Q là bác đây, - bác sĩ nói.

- Cháu có một lời thỉnh cầu quan trọng tới bác, - chim én nói. - Bác phải
đến Châu Phi ngay bây giờ. Cháu đã bay khẩn cấp từ Châu Phi về đây
để mời bác tới đó. Ở đấy, ở Châu Phi ấy, có một đàn khỉ sinh sống và
bây giờ những con khỉ đó đang bị ốm.

- Họ bị làm sao? - Bác sĩ hỏi.

- Họ bị đau bụng, - chim én nói.- Họ nằm trên mặt đất và khóc lóc. Chỉ
có một người có thể cứu họ - đó là bác sĩ Ơi Đau Quá. Bác hãy mang
theo thuốc và khẩn cấp đến Châu Phi! Nếu bác khơng đến Châu Phi thì
cả bầy khỉ sẽ chết.

- Ôi, - bác sĩ kêu lên, - bác rất sẵn sàng và vui lòng đi đến Châu Phi! Bác
rất yêu quí các chú khỉ và bác rất tiếc là họ bị ốm. Nhưng bác khơng có
tầu thuỷ. Mà để đến Châu Phi thì phải có tầu thuỷ.


- Ôi bầy khỉ đáng thương!

- Nếu bác sĩ không đến Châu Phi thì cả bầy khỉ sẽ phải chết. Chỉ duy
nhất bác sĩ là có thế cứu chữa cho họ mà thơi.

Và Cá Sấu khóc, những giọt nước mắt của Cá Sấu to đến nỗi chảy thành
hai dòng suối trên nền nhà.

Bỗng nhiên bác sĩ Ôi Đau Quá thốt lên:

- Dù thế nào bác cũng phải đến Châu Phi! Bằng bất cứ giá nào bác cũng
phải chữa khỏi cho những chú khỉ đang đau ốm! Bác nhớ ra rồii, một
người quen của bác, một thủ thuỷ già tên là Robinson mà trước đây bác
đã từng chữa khỏi bệnh sốt ác tính cho bác ấy, có một con tầu rất tốt.

Bác sĩ lấy mũ và đi đến nhà bác thủy thủ già Robinson.

- Chào bác, bác thuỷ thủ Robinson! - Bác sĩ Ơi Đau Q nói. - Bác làm
ơn cho tơi mượn con tầu của bác. Tôi muốn đến Châu Phi. Ở đó, cách sa
mạc Xahara khơng xa, có một Vương Quốc Khỉ thật xinh đep nhưng
hiện chúng đang bị ốm. Chúng cần tôi giúp đỡ.

- Tốt thôi, - bác thuỷ thủ già Robinson đáp. - Tơi rất vui lịng cho bác sĩ
mượn con tầu của mình. Bởi vì bác sĩ đã cứu sống tôi, và tôi sẵn sàng
giúp bác sĩ bất cứ điều gì. Nhưng bác sĩ hãy nhớ mang con tầu về trả lại
cho tơi vì tơi khơng cịn con tầu nào khác.

-Nhất định tôi sẽ mang con tầu về trả lại cho bác, - bác sĩ Ôi Đau Quá
đáp. - Bác đừng lo. Tôi chỉ cần đến được Châu Phi thôi mà.


- Bác hãy đưa con tầu đi, đưa con tầu đi!

- Bác thuỷ thủ già Robinson nhắc lại. - Nhưng bác chú ý đừng đế nó va
phải đá ngầm mà vỡ đấy!

Bác n tâm, tơi sẽ khơng để nó va phải đá ngầm đâu, - bác sĩ Ôi Đau
Quá quả quyết, cám ơn bác thuỷ thủ Robinson rồi chạy về nhà.

- Những con thú của ta, các cháu chuẩn bị đi nào! - Bác sĩ nói to. - Ngày
mai chúng ta sẽ lên đường sang Châu Phi!

Bầy thú rất vui mừng, chúng bắt đầu nhảy múa và vỗ tay. Khỉ Tri Tri tỏ
ra vui mừng hơn tất cả mọi người. Cô hát:

Tôi sẽ về Châu Phi,

Về miền quê yêu dấu!

Châu Phi, Châu Phi ôi

Châu Phi tổ quốc tôi!

- Bác sẽ không đưa tất cả tới Châu Phi, - bác sĩ Ơi Đau Q nói .- Các
bạn nhím, các bạn dơi và các bạn thỏ phải ở lại đây ở lại nhà của bác.
Ngựa cũng sẽ ở lại với các bạn ấy. Bác sẽ mang theo Cá Sấu, khỉ Tri Tri
và vẹt Kẹc Kẹc, bởi vì quê hương các bạn ấy ở Châu Phi: cha mẹ, anh
chị em các bạn ấy đang sống ở đó. Ngồi ra, bác sẽ mang theo chó Gâu
Gâu, vịt Cạc Cạc, cú mèo Bu Bu và lợn Ụt Ịt.

- Thế còn chúng cháu? - Tania và Vania kêu lên. - Chẳng lẽ chúng cháu

sẽ phải ở lại đây mà khơng có bác?

- Đúng vậy! - Bác sĩ Ơi Đau Q nói và bắt tay hai bạn trẻ thật chặt. -
Tạm biệt, những người bạn yêu dấu! Các cháu sẽ ở lại đây và chăm sóc
những luống rau và khu vườn của bác. Chúng ta sẽ sớm trở về! Và bác
sẽ mang cho các cháu một món quà tuyệt vời từ Châu Phi.

Tania và Vania ủ rũ cúi đầu. Nhưng suy nghĩ một lúc, hai bạn đồng
thanh nói:

- Thơi thì đành vậy: chúng cháu vẫn còn nhỏ mà. Chúc bác và các bạn
lên đường may mắn! Khi nào chúng cháu lớn lên, chúng cháu nhất định
cũng sẽ đi du hành cùng bác.

- Dĩ nhiên rồi! - Bác sĩ Ôi Đau Quá đáp. Các cháu chỉ cần lớn thêm một
chút nữa thôi.
Chương 7

ĐI CHÂU PHI

Các bạn thú khẩn trương thu xếp đồ đạc rồi lên đường. Ở nhà chỉ còn lại
các bạn thỏ nhà, thỏ rừng, các bạn nhím và các bạn dơi.

Ra đến bờ biển, các bạn thú nhìn thấy một con tầu tuyệt đẹp. Bác thuỷ
thủ già Robinson đang đứng ngay trên gị đất gần đó. Vania và Tania
cùng lợn Ụt Ịt và khỉ Tri Tri giúp bác sĩ Ôi Đau Quá khiêng những va li
thuốc lên tàu.

Khi tất cả các bạn thú đã lên tầu và chuẩn bị nhổ neo thì bỗng nhiên bác
sĩ kêu to:


- Đợi một chút, đợi một chút nào!

- Có chuyện gì vậy ạ? - Cá Sấu hỏi.

- Đơi một chút, đợi một chút đã! - Bác sĩ nói to. - Bởi vì bác khơng biết
Châu Phi ở đâu! Cần phải đi hỏi đã.

Cá Sấu phá lên cười rất to:

- Bác không cần phải đi hỏi ở đâu hết! Bác cứ yên tâm! Chim én sẽ chỉ
cho bác biết phải đi theo hướng nào. Bạn ấy thường bay đến Châu Phi
mà. Mùa thu nào chim én cũng bay đến Châu Phi cả.

- Đúng thế! - Chim én nói, - Cháu rất vui lịng chỉ đường cho bác tới đó.

Và chimn én bay lên phía trước mũi tầu, chỉ đường cho bác sĩ Ôi Đau
Quá.

Chim én bay về hướng Châu Phi, cịn bác sĩ Ơi Đau Q điều khiển con
tầu đi theo chim én. Chim én bay tới đâu thì con tầu cũng đi tới đó.

Nhưng màn đêm xuống, trời tối và khơng thể nhìn thấy chim én nữa.

Khi ấy chim én liền thắp một cái đèn lồng và dùng mỏ ngậm lấy cây
đèn, rồi cứ giữ cây đèn như thế bay đi, nhờ vậy mà ngay cả trong đêm
bác sĩ vẫn có thể điều khiển con tẩu của mình tiến lên phía trước đúng
hướng.

Họ cứ đi, đi mãi, và bỗng nhiên họ nhìn thấy một chú sếu bay về phía

mình.

- Làm ởn cho tơi biết bác sĩ lừng danh Ơi Đau Q có ở trên tầu của các
bạn khơng?

- Có đấy, Cá Sấu trả lời. Bác sĩ lừng danh Ôi Đau Quá đang ở trên con
tầu của chúng tơi.

- Xin làm ơn nói với bác sĩ hãy đi nhanh hơn, - chim sếu nói, - bởi vì bầy
khi mỗi ngày một ốm nặng thêm. Họ đang mỏi mòn chờ bác sĩ.

- n tâm đi! - Cá Sấu nói. Chúng tơi đang phóng hết tốc lực đây. Các
bạn khỉ sẽ khơng phải đợi lâu nữa đâu.

Nghe thấy thế, chim sếu mừng rỡ bay trở lại để thông báo cho bầy khỉ
biết rằng bác sĩ Ôi Đau Quá sắp đến.

Con tầu lướt nhanh trên sóng biển. Cá Sấu ngồi trên boong chợt nhìn
thấy một đàn cá heo đang bơi về phía con tầu.

- Làm ơn nói cho chúng tơi biết, - những chú cá heo hỏi, - có phải bác sĩ
lừng danh Ôi Đau Quá đang đi trên con tàu này không?

- Đúng đấy, –Cá Sấu trả lời. Bác sĩ lừng danh Ôi Đau Quá đang đi trên
con tàu này.

- Xin làm ơn nói với bác sĩ đi nhanh lên, bởi vì khỉ mỗi lúc lại ốm nặng
thêm hơn.

- Yên tâm đi! - Cá Sấu trả lời. - Chúng tơi đang phóng hết tốc lực đây.

Các bạn khỉ sẽ không phải đợi lâu nữa dâu.

Sáng hơm sau bác sĩ nói với Cá Sấu:

- Cái gì ở phía trước thế nhỉ? Một miền đất rộng lớn nào đó. Bác nghĩ
đấy là

Châu Phi.

- Vâng, đúng là Châu Phi! - Cá Sấu reo lên - Châu Phi! Châu Phi đấy!
Chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ đặt chân lên Châu Phi! Cháu đã nhìn thấy
các bạn đà điểu! Cháu đã nhìn thấy các bạn tê giác! Cháu đã nhìn thấy
các bạn kỳ đà! Cháu đã nhìn thấy cả các bạn voi nữa!

Ơi Châu Phi, Châu Phi!

Ôi miền quê yêu dấu!

Châu Phi, Châu Phi ôi

Châu Phi Tổ Quốc tôi!
Chương 8
CƠN BÃO

Nhưng bất ngờ trời nổi bão. Mưa tn! Gió rít! Sấm nổ! Chớp giật!
Những con sóng khổng lỗ trông thật đáng sợ.

Và bỗng nhiên: rắc-rắc-rắc-rắc! Tiếng kêu răng rắc khủng khiếp vang
lên, rồi con tầu nghiêng hẳn sang một bên.


- Có chuyện gì thế? Chuyện gì thế? - Bác sĩ Ôi Đau Quá hốt hoảng hỏi.

- Tà-u-bị-đắ-m! - Vẹt Kẹc Kẹc hét lên. - Tầu của chúng ta va vào tảng đá
và đã bị
thủng! Chúng ta đang chìm. Hãy tự cứu lấy thân!

- Nhưmg tơi khơng biết bơi! Khỉ Tri Tri hét lên.

- Tôi cũng không biết bơi! Lợn Ụt Ịt cũng hét lên.

Và họ oà khóc thảm thiết. May thay, Cá Sấu đã đặt họ lên tấm lưng rộng
lớn của mình rồi lướt sóng tiến thẳng vào bờ.

Hoan hô! Tất cả đã được cứu sống! Tất cả đã đến Châu Phi an toàn!
Nhưng con tầu của họ đã bị đắm. Một con sóng lớn lao vào nó và chẻ nó
ra thành từng mảnh nhỏ.

Họ sẽ trở về bằng cách nào đây? Bởi vì họ khơng có con tầu nào khác.
Rồi họ biết ăn nói làm sao với bác thuỷ thủ già Robinson bây giờ?

Trời đã tối. Bác sĩ Ôi Đau Quá và những con thú của bác rất buồn ngủ.
Họ đã bị ướt như chuột lột và vô cùng mệt mỏi.

Nhưng bác sĩ không nghĩ đến việc nghỉ ngơi:

Nhanh lên, phải khẩn trương tiến lên phía trước! Phải gấp rút lên! Phải
cứu các bạn khỉ! Những chú khỉ tội nghiệp đang bị ốm và họ đang mòn
mỏi đợi bác đến chữa cho họ!

Chương 9

BÁC SĨ LÂM NẠN

Bỗng cú mèo Bu Bu bay đến chỗ bác sĩ Ôi Đau Quá và cất giọng sợ sệt
nói:

- Im lặng! Im lặng nào! Có ái đó đang đến! Cháu nghe thấy bước chân
của ai đó!

Tất cả đều dừng lại và lắng nghe.

Từ trong rừng, một lão già đầu tóc bù xù với bộ râu trắng dài bước ra
quát hỏi:

-Các ngươi làm gì ở đây? Các ngươi là ai? Các ngươi tới đây làm gì?

- Tơi là bác sĩ Ơi Đau Q, - bác sĩ nói. Tơi đến Châu Phi để chữa bệnh
cho bầy khỉ đang ốm.

- Ha-ha-ha!- Lão già đầu tóc bù xù phá lên cười. "Chữa bệnh cho bầy
khỉ đang ốm" cơ đấy! Thế các ngươi có biết các ngươi đang ở đâu
khơng?

- Tơi khơng biết, - bác sĩ nói. - Chúng tơi đang ở đâu vậy?

Các ngươi đang ở trong tay tướng cướp Barmalei!

- Tuớng cướp Barmalei!- Bác sĩ Ôi Đau Quá kêu lên. - Barmalei là con
người độc ác nhất trên thế gian này! Nhưng chúng ta thà chết chứ không
chịu đầu hàng một tên tướng cướp! Chúng ta sẽ chay thật nhanh đến đó -
tới nơi những chú khỉ đang ốm của chúng ta.. Họ đang kêu khóc, họ

đang chờ đợi, và chúng ta phải chữa trị cho họ.

- Khơng!- Lão già tóc bù xù nói và càng cuời to hơn. - Các ngươi không
đời nào ra khỏi đây được đâu! Barmalei sẽ giết chết tất cả những ai rơi
vào tay ngài, sẽ giết hết không trừ một mống nào.

- Chúng ta chạy thôi! - Bác sĩ hét lên. Chạy thôi các cháu! Chúng ta có
thể thốt! Chúng ta sẽ thốt!

Nhưng chính tên tướng cướp Barmalei đã xuất hiện chắn ngang trước
mặt họ, hắn khua thanh gươm và hét lớn:

- Hởi quân bay, những tên đầy tớ trung thành của ta! Hãy túm lấy gã bác
sĩ ngu ngốc này cùng tất cả những con thú ngu xuẩn của hắn và tống
chúng vào trong ngục. Ngày mai ta sẽ xử lý chúng!

Những tên tay sai hung ác của Barmalei xơng tới, bọn chúng tóm lấy bác
sĩ, tóm lấy Cá Sấu, tóm lấy tất cả những bạn thú khác và tống họ vào
ngục. Bác sĩ dũng cảm đánh trả lại chúng. Các bạn thú cắn chúng, cấu xé
chúng, vùng chạy khỏi tay chúng, nhưng kẻ thù quá đông, kẻ thù quá
mạnh. Chúng ném các tù binh của mình vào trong ngục, và lão già đầu
tóc bù xù khố cửa nhốt họ lại.

Lão trao chìa khố cho Barmalei. Barmalei mang chìa khố đi và giấu
nó xuống dưới gối của hắn.

- Chúng ta thật bất hạnh, chúng ta thật đáng thương! - Cô khỉ Tri Tri
than vãn. Chúng ta sẽ khơng bao giờ thốt khỏi nhà tù này. Tường ở đây

rất chắc chắn, cửa lạị bằng sắt. Chúng ta sẽ khơng bao giờ cịn nhìn thấy

mặt trời, nhìn thấy hoa lá và nhìn thấy cây cối nữa. Chúng ta thật bất
hạnh, chúng ta thật đáng thương!

Lợn Ụt Ịt thút thít, chó Gâu Gâu ăng ẳng. Cịn Cá Sầu thì khóc, những
giọt nước mắt to tướng chảy thành một vũng nước lớn trên sàn nhà.
Chương 10

CHIẾN CÔNG CỦA VẸT KẸC KẸC

Nhưng bác sĩ đã nói với các bạn thú:

- Nào những người bạn của tôi, chúng ta không được chán nản! Chúng
ta phải thoát khỏi cái nhà tù đáng nguyền rủa này- bởi vì những chú khỉ
đau ốm đang mong chờ chúng ta! Các cháu đừng khóc nữa! Chúng ta sẽ
cùng nghĩ xem phải thốt thân bằng cách nào.

- Khơng đâu, bác sĩ yêu quý ạ, - Cá Sấu nói và càng khóc to hơn. -
Chúng ta khơng thể nào thốt được. Chúng ta sẽ chết mất thôi! Các cánh
cửa nhà ngục nhốt chúng tạ được làm bằng loại thép rất chắc chắn. Lẽ
nào chúng ta lại có thể phá được những cánh cửa này? Sáng mai, khi trời
vừa sáng tên Barmalei sẽ tới chỗ chúng ta và giết chết tất cả chúng ta,
khơng chừa một ai!

Vịt Cạc Cạc khóc thút thít. Khỉ Tri Tri thở dài. Nhưng bác sĩ bỗng bật
dậy và reo mừng, nở một nụ cười rạng rỡ:

- Thế nào chúng ta cũng sẽ thoát ra khỏi ngục!

Rồi bác sĩ gọi vẹt Kẹc Kẹc đến gần mình và thì thầm gì đó vào tai vẹt.
Bác sĩ thì thầm nhỏ tới mức ngồi vẹt Kẹc Kẹc ra, khơng ai nghe được

gì cả. Vẹt Kẹc Kẹc gật đầu, cất tiếng cười và nói:

- Vâng ạ!


×