Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (116.91 KB, 3 trang )
Giải thích giới hạn
Carnot
Hễ khi nào các kĩ sư muốn thiết kế ra một loại động cơ mới
hoạt động trên cơ sở nhiệt hoặc cải tiến một thiết kế hiện có,
họ đều vấp phải một giới hạn hiệu suất cơ bản: giới hạn
Carnot.
Nicolas Léonard Sadi Carnot. Ảnh: Wikimedia Commons
Giới hạn Carnot “thiết lập một giới hạn tuyệt đối trên hiệu suất
mà năng lượng nhiệt có thể biến đổi thành công có ích”, theo
giáo sư Robert Jaffe ở Viện Công nghệ Massachusetts, Mĩ.
Nicolas Léonard Sadi Carnot, sinh ra ở Pháp vào năm 1796 và
chỉ sống tới năm 36 tuổi, đã suy luận ra giới hạn này. Sự hiểu
biết sâu sắc của ông về bản chất của nhiệt, và các giới hạn trên
máy cơ sử dụng nhiệt, có sự tác động tồn tại cho đến ngày nay.
Cái làm cho những thành tựu của ông đặc biệt đáng chú ý là vì
thực tế thì bản chất của nhiệt vẫn không được hiểu rõ mãi rất lâu
sau khi ông qua đời. Vào thời gian nghiên cứu của ông, các nhà
khoa học vẫn tán thành lí thuyết “calo” của nhiệt, lí thuyết cho
rằng một chất lỏng vô hình mang tên chất lỏng nhiệt đã mang
nhiệt từ vật này sang vật khác.
Quyển sách năm 1824 của Carnot “Bàn về sức mạnh của lửa” đã
đặt ra một bộ nguyên tắc, trong một số trường hợp, vẫn được sử
dụng rộng rãi. Một trong số đó là giới hạn Carnot (còn gọi là
hiệu suất Carnot), cho bởi một phương trình đơn giản: hiệu nhiệt
độ giữa chất lưu làm việc nóng – thí dụ hơi nước trong nhà máy
điện – và nhiệt độ nguội đi của nó khi nó rời khỏi động cơ, chia
cho nhiệt độ tính theo độ Kelvon (nghĩa là nhiệt độ tuyệt đối)
của chất lưu nóng. Hiệu suất lí thuyết này biểu diễn theo phần
trăm, giá trị có thể đạt tới những thật ra chưa bao giờ đạt tới.