Cơ Bé Thích Đùa
QUỲNH DAO
Chào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di động
Nguồn:
Phát hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Mục lục
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
QUỲNH DAO
Cơ Bé Thích Đùa
Chương 1
Mưa, những cơn mưa tháng bảy vẫn thường chợt đến, chợt đi như vậỵ Con hẽm nhà
Thanh Thảo đã lĩnh bĩnh nước. Đôi guốc gỗ khơng cịn làm sao cao hơn mực nước
hiện giờ. Thanh Thảo vén cho hai ống quần cao lên môt chút rồi bước từng bước dọ
dẫm. Bỗng từ phía trong có tiếng ai la ó lên:
__ Dơ.... vơ !
Thanh Thảo chưa ngẫn lên đễ xem chuyện gì thì cũng là lúc một tia nước bắn lên
người ướt đẫm. cô bé đứng chết trân, bậm môi, đôi mắt hoe đỏ.
__ Xin lỗi, xin lỗi !
Người lạ lom khom phũi nước trên tà áo dài trắng tinh cũa Thanh Thảọ Cô bé giơ
cao chiếc guốc gỗ giậm xuống nước một cái thì...
__ Ái... cha !
Người lạ đưa hai tay bụm lấy mặt, quẹt lia liạ Thanh Thảo cười khúc khích :
__ Đáng đờị
Người lạ trề mơi :
__ Con gái gì dữ như chằn.
Thanh Thảo háy lại :
__ Hừ, hiền đễ mấy người ăn hiếp à ?
__ Người ta xin lỗi rồi chứ bô..
__ Xin lỗi là xong sao ?
__ Vậy cơ bé muốn gì ?
Thanh Thảo sững sờ :
__ Ê, đó kêu đây bằng gì đó ?
__ Cơ bé !
Thanh Thảo phùng má :
__ Hỗng dám bé đâu"em trai".
Người lạ lắc đầu :
__ Chịu thua cô luôn, bây giờ mình huề nha ?
Thanh Thảo giậm chân, nước cứ bắn tung tóe :
__ Hỗng huề
__ Chứ cơ muốn gì ?
__ Đó phãi đưa đây về đến nhà.
Người lạ gãi đầu :
__ Yêu cầu gì lạ vâỷ nằm mơ cũng không dám thấỵ
Thanh Thảo hối :
__ Nhanh l^en, đem xe lại đâỵ
__ Hỗng sợ té xuống nước à ?
Thanh Thảo chỉ vào mặt anh ta :
__ Hãy lấy chuyện lúc nãy làm gương, hễ đây mà có chuyện gì thì đó cũng vậy thơị
Anh ta đem xe lại cho Thanh Thảo leo lên. Anh ta định đèo cô bé qua cái ãi này
nhưng cô bé đã đấm vào vai anh :
__ Không được chỡ, phãi dẫn bộ cợ
Anh ta nhăn nhó đến khỗ sỡ rồi đễ y quần dài áo rộng, đẫy xe đưa Thanh Thảo về nhà.
Hai ống quần ướt lếch phếch đến tội nghiệp. Thanh Thảo cười khúc khích ra chiều
đac ý lắm.
Thanh Thảo nhãy xuống đất cười khì khì
__ Bây giờ thì huề rồi, cám ơn nha !
Cơ bé mỡ cữa rào đi thẵng vào nhà, anh ta chĩ kịp nhìn thấy mái tóc dài đen nhánh.
Thanh Thảo vừa bước vào nhà đã nghe Minh Hiếu nói :
__ À, hơm nay có cã chàng đưa về tận nhà, bãnh ghê ha !
Thanh Thảo bĩu môi :
__ Chàng ? Nghe nỗi da gà. Em phạt hắn thì có.
Minh Hiếu bẹo má em gái:
__ Một hình phạt mà bất cứ chàng trai nào cũng muốn làm.
Thanh Thảo tròn xoe mắt :
__ Anh nói vậy là ý gì chứ ?
Hiếu cười :
__ Dược người đẹp biễu đưa về nhà, theo em người ta có tù chối khơng ?
Thanh Thảo xĩ vào tráng Hiếu :
__ Đầu óc anh đen tối quá, hắn chạy xe làm nước văng ướt áo quần em, em phạt
hắn thôi mà.
__ Nè, chuyện nhõ đâu cần em phạt nặng vậy ?
Thanh Thảo ngt anh :
__ Thì anh nói, hình phạt đó ai cũng thích làm mà.
__ Vậy cũng phãi, thế nào hắn cũng tìm đến đây trã hận.
Thanh Thảo há hóc mồm :
__ Trã hận ? Anh nói gì nghe thấy ghê vậy ?
Hiếu gật đầu :
__ Đễ rồi xem
Hiếu bõ ra nhà sau đễ lại cho cô bé nỗi lo âu, phập phịng. Mình vừa gặp phãi tay
cơn đồ nào rồi ư ? Nếu
hắng trã thù ta thì sao đâỵ Eo ơi, khũng khiếp quá.
*
**
QUỲNH DAO
Cơ Bé Thích Đùa
Chương 2
Thanh Thảo cứ mang nặng nỗi ám ãnh trong lòng. Từ nhà
đến trường đoạn đường cũng khá xa lại phãi đi bộ nữạ Thanh Thảo đi vài bước lại
nhìn chung quanh, trái tim cứ đập liên hồi, chắc cái mặt mình xanh lắm.
Đang căng thẵng bỡi những hình ãnh ghê rợn ỡ trong phim xã hõi den, bỗng ai đó
đập lên vai cộ Cơ hỗng hốt la ré lên :
__ Á....
Đến chừng nhận ra là Mỹ Hạnh, Thanh Thảo mới hoán
hồn :
__ Con quỷ, làm ta hết hồn hà.
Mỹ Hạnh cười :
__ Bồ làm gì như người mất hồn vậy, mình kêu muốn khan cỗ cũng khơng nghẹ
Thanh Thảo cười khõa lấp.
__ Đâu có. Mình đang ơn bài mà.
__ Siêng học ghê há.
__ Ừm !
Có Mỹ Hạnh bên cạnh Thanh Thảo đỡ lọ Cô bé tiếc là hơm đó mình khơng nhín kỹ
mặt anh ta, nên bây giờ thấy ai trái tim cơ cũng thót lạị
__ Thanh Thảo nè !
Thảo giật mình
__ Gì ?
__ Sáng ăn gì chưa ?
Thảo đứng lại :
__ Đễ ta nhớ coị
Mỹ Hạnh cười rũ rượi :
__ Trơì ơi, con quỹ, ăn chưa mà cũng khơng nhớ, coi bộ cái đầu mi có vấn đề rồi
Thanh Thảo nỗi cáu :
__ Vậy cũng cười, bình thường thơi mà. Ta cịn nhơ mi nợ ta một cữ búng riêu mà,
cái đầu ta có vấn đề gì khơng ?^.
__ Vậy thì khơng rồị
__ Đễ n cho ta suy nghĩ coị Tại gì hồi sáng anh Hai có đễ dành cho ta một ỗ bánh
mì với hai quã trứng ốp lạ Hỗng biết ta đã ăn rồi chưạ
Ngĩ ngợi một lúc Thanh Thảo nói :
__ Mà thơi, Chắc là chưa rồi, vì vậy bụng cũa ta đang kêu ột ột trong đó.
Mỹ Hạnh phì cười :
__ Vậy sẵn đây ta trã cho mi cữ bún riêu luôn.
__ Ừm !
Thanh Thảo dõm bước tính rẽ lối theo Mỹ Hạnh đến qn bún riêu thì cơ
bắt gặp một người con trai đang nhìn cơ chăm chăm. Bất giác Thanh Thảo nỗi gay
óc, cơ
thay đỗi ý kiến.
__ Hạnh ơi, hôm khác đi, ta hỗng muốn an bun rieụ
Hanh vo tu :
__ Hỗng ăn bún riêu thì ăn món khác, làm gì thay đổi ý kiến nhanh vậy ?
__ Ta hỗng nhớ còn mấy bài toán chưa làm.
__ Ra chơi giữa giờ, làm đâu có muộn.
__ Ta muốn lắm ngay bây giờ hà.
Thấy Thanh Thảo đột ngột thay đổi, lúc nói chuyện lại nhìn về một phíạ Mỹ Hạnh
nhìn theo hướng ấy rồi la lên :
__ Ê, mi dị ứng với anh chàng đó phải không ?
Thanh Thảo thấp giọng :
__ bộ mi quen hả ?
__ Nhờ gây lộn mới quen.
Thanh Thảo tròn mắt :
__ Gây lộn ?
Mỹ Hạnh cười hít hít :
__ ừm, tức cười lắm. Cái hôm mà mi bệnh nghĩ học đó, ta ra xe cốc ổi của chị Tư ăn.
Ddang ăn tự dưng ta có cảm giác như bị nhìn trộm nên ta liền tìm thủ phạm. Thấy
anh ta cứ nhìn ta hồi dù ta đã liếc háy, thậm chí đưa nắm đấm lên ta sấn tới gây sư..
Sau một lúc dsấu võ mồm, ta mới được chị Tư kéo lại gần mà thủ thỉ :
__ Trời ơi, anh ta bị lé đó.
Ta vỡ lẽ bèn đến xin lỗi, anh ấy cũng hiền khơng nói năng ta một lời nàọ
Thanh Thảo bụm miệng cười rung bờ vai, mặt mày đõ lư.. Vậy mà nãy giờ mình
cứ tưỡng hắn...
__ Ddi ăn bún Hạnh ơi !
Hạnh trợn tròn hai mắt :
__ Sao kỳ vậy, thay đỗi nhanh cịn hơn chong chóng.
__ Hồi nãy đói ít ít, giờ đói nhiều, đi ăn thơị
Hạnh liếc Thanh Thảo :
__ Ddúng là sáu tháng nắng, sáu tháng mưạ
Hai cô bé kéo nhau đến quán bún riêụ Thanh Thảo hít hít mũi :
__ Cha, cái bao tữ nó đang biễu tình.
Trước khi ăn, Thanh Thảo liếc mắt một vịng, bất chợt hai má cô đõ bừng, Thật là
oan gia, lúc nãy thì gặp người lé giờ thì..... Thanh Thảo cứ tưởng là hắn. Thanh Thảo
dùng đũa đão tô bún hoài mà chưa ăn được miếng nào
__ Thanh Thảo, sao khơng ăn đị
Thảo liếc mắt về phía người lạ, hắn cũng đang nhìn cơ, hình như cịn nháy mắt với
cơ nữạ Cô bé rất sợ nhưng cô tự nhủ thầm:
__ Sau mình cứ hình như khơng vậỵ Nếu hình như thì đâu chắc
ăn.
Mỹ Hạnh trịn mắt :
__ Mi làm nhàm gì vậy Thảo ?
Thảo chối bay :
__ Ddâu có.
Nghĩ là mình nhìn lầm, nên cô bé cấm cúi ăn. Không biết hôm nay có bị chơi trác
hay sao mà tơ của cơ q nhiều ớt nên cay muốn xé miê.ng.
Thanh Thảo uống hết ấm trà mà vẫn cịn thấy mơi mình rát bỏng. Nước mắt chực
rơị Mỹ Hạnh lấy làm la..
__ Bữa nay mi làm gì vậy Thảo ?
__ Ddâu có.
__ Lúng ta, lúng túng. Có gì nói đi đừng đễ mãi trong lịng.
Thanh Thảo chồm qua nói nhỏ vào tai Hạnh :
__ Cay quá bà ơi !
Hạnh cười ngất :
__ Ăn gì mê mết, đến cả ớt mà không thấy, trách ai đây
Trả tiền xong, Thanh Thảo đứng lên hổng hiểu mắc mớ gì cơ lại nhìn sang bàn ấỵ
Người lạ đưa tay lên mũi làm dấu hiệu chọc quê cộ Thanh Thảo tức anh ách, đây là
quán xá chứ nếu ở ngồi thì khơng n đâụ
Tự dưng tiền nhỏ Hạnh đang cầm bỗng rớt xuống. Thấy có cơ hội Thanh Thảo bèn
nói:
__ Ddễ ta lượm chọ
Cơ cúi xuống nhặt tiền, sẵn đôi guốc gỗ cô giẫm mạnh lên chân hắn. Hắn hét to :
__ Ui da !
Cả qn ăn xơn xao, ai cũng nhìn hắn tị mò làm hắn quê một cục. Thanh Thảo đứng
lên thản nhiên bước ra khỏi quán. Mỹ Hạnh khều vai Thảo :
__ Ê, hồi nãy làm gì anh chàng đó la lớn dữ vậy ?
Thanh Thảo hả hê :
__ Chac( là bị kiến cắn.
__ Cắn lúc nào hỗng cắn lại nhè lúc mi lượm tiền. Ta sợ hắn kiếm chuyện với mi ghệ
__ Hắn mà dám kiếm chuyện với tạ Còn Khuya !
__ Mi chủ quan quá.
Thanh Thảo cười hít hít rồi đi nhanh vào lớp. Một phen hú vía, nếu tình trạng này
cứ xãy ra hồi e mình giảm cân
*
**
QUỲNH DAO
Cơ Bé Thích Đùa
Chương 3
Buổi chiều, Thanh Thảo xách quyển tập phay phủi đến nhà Ha.nh. Lớp cô bé hơm
nay có giờ học thêm nên cơ đến rủ nhỏ Hạnh cùng đị
__ Hạnh ơi, Hạnh à!
Kêu hai ba tiếng vẫn khơng có nhõ Hạnh lên tiếng, Thảo hét ầm ĩ :
__ Hạnh ơi, Hạnh ới....ời !
Nhà kế bên có mot^. người bước ra nhìn nhớn nhác :
__ Ai mà kêu réo om sòm vậy cà.
Thảo bụm miệng ngồi thụp xuống, đợi ngươi ta vào nhà cô lại kêu to :
__ Hạnh ơi, quỹ sứ ơi !
__ Cơ bé tìm ai vậy ?
Thảo mãi la to nên không hay ai đó đến gần bên mình. Cơ cúi thấp đầu :
__ Em tìm nhỏ Ha.nh.
__ Ddễ tơi gọi dùm chọ
Thảo khơng dám nhìn lên cũng khơng dám la to nữạ Cơ chĩ thấy hình như người đó
đi vào nhà bên ca.nh.
Mỹ Hạnh chạy ra :
__ Thanh Thảo, đến lâu chưa ?
Thảo ngữa mắt, lắc đầu :
__ Trời ơi, viêm họng rồị
Hạnh cười khúc khích lơi tay Thảo vào nhà :
__ Ddừng giận, vào nhà chút đị
__ Mi làm gì vậy ?
__ Xuống đây rồi biết.
Hạnh kéo Thảo xuống bếp, chỉ vào cái nồi cịn bóc khóị
__ Cocktail đó.
Hạnh nhanh nhẹn lấy ly làm hai ly cocktail thơm ngon, hấp dẫn ghệ Thảo quên ngay
chuyện Hạnh đễ cho mình kêu khàn cổ, khen lấy khen để :
__ Chà, ngon quá !
Hạnh ngồi cạnh Thảo :
__ Còn giận mình khơng ?
__ Xì, hơi đâu mà giận người dưng.
Như chợt nhớ đều gì, Hạnh đứng lên làm thêm một ly nữạ Thảo ngạc nhiên :
__ Mi chưa ăn hết còn làm thêm chi vậy ?
Hạnh cười :
__ Làm cho anh Minh.
Thảo đứng lên :
__ Anh Minh nào vậy ?
__ Thì người mi gặp ngồi cửa đó nếu khơng nhờ anh ta, có lẽ mi cịn khổ sỡ dài dài
Thảo lườm bạn :
__ Ta có biết anh ta mặt trịn mặt méo đâu, mi khéo nóị
Hạnh cười :
__ Chưa biết càng hay đễ ta kêu ãnh qua đây cho mi biết mặt luôn nhạ
__ Ê, không cần đâụ
__ Mi không cần nhưng ta cần
Vậy là Hạnh biến nhanh, một lát sau Thảo đã nghe nhõ nói chuyện tíu tít, cô vội
quay người đị
__ Anh Minh, nhỏ Thanh Thảo, bạn em đó.
Thảo miễn cưỡng quay lại cười xã giao khơng ngờ Minh kêu lên :
__ Thì ra là cơ bé.
Nghe anh ta kêu lên thẳng thốt, Thảo quay lạị Bốn mắt giao nhau, Thảo
bối rô"i :
__ Là anh à ?
Hạnh ngơ ngác :
__ Hai người quen nhau rồi hả ?
Thảo lúng túng :
__ Ddâu có, mới gặp hồi nãy mà.
__ Anh Minh, có đúng vậy khơng ?
Minh cười :
__ Hình như là vậỵ
Hạnh kêu lên :
__ Cái gì mà hình nhự
Minh đáp:
__ Bạn em giống cơ gái anh gặp lần đó.
Hạnh reo lên :
__ Bà chằn anh gặp bữa trời mưa đó hả ?
Minh gật đầu, anh lén nhìn Thảo, anh thấy rõ nét sượng sùng trên khn mặt cơ bé.
Hạnh nói tiếp :
__ Anh Minh ơi, bà chằn đó so với nhỏ Thảo chắc cũng không hơn không kém đâụ
Thảo lườm bạn :
__ Không ngờ mi có lối giới thiệu bạn bè độc đáo như vậỵ
Hạnh cười :
__ Thôi đừng vờ nữa, thà cho anh Minh biết sớm còn hơn sau này lộ
ra anh ấy sẽ bão tao là người nói dốị
Minh cười :
__ Tinh ngịch là tính vui nhộn của tuổi trẻ, anh thích như vậỵ
Hạnh lắc đầu :
__ Anh sẽ phãi hối hận vì sỡ thích đó. Cấm anh sao này tìm em than
phiền đó.
__ Theo anh nhận xét, Thảo rất hiền.
Thảo hất cao mặt :
__ Anh khơng nên nhận xét bề ngồị Hiền hay khơng Thảo nghĩ anh
hiễu rõ hơn ai hết mà.
Mỹ Hạnh reo lên :
__ A, bộ anh Minh biết coi tướng hã anh Minh, xem tướng em xem có
hiền khơng vậỷ
Minh liếc nhìn Thảo trách móc, Thảo tủm tỉm cười :
__ Tướng em khỏi xem cũng biết bị hãm tài rồị
Hạnh giãy nãy :
__ Anh nói gì kỳ vậy ?
__ Em bị bạn bè ém tài đó.
Hạnh chợt nhìn Thảo :
__ Chẳng lẽ nhỏ Thảo là khắc tinh của em sao ?
Thanh Thảo la lên :
__ Nè, đừng tin, bói ra ma đó mà.
Trả đũa Thảo xong, Minh cười :
__ Nhưng khơng sao, dù gì người này cũng tốt.
Thảo muốn sớm chấm dứt câu chuyện, cô nhắc khéo :
__ Mình cịn phải đến lớp nữa, đi nhanh đi Ha.nh.
Hạnh luống cuồng :
__ Ừ, chờ ta lấy tập cái đã.
Thảo liếc Minh :
__ Khơng ngờ anh có tâm địa xấu xa như vậỵ Ddịnh tìm cách chia rẽ
bạn bè người ta à ?
Minh thãn nhiên :
__ Vậy anh có là nhà tướng số đâu mà bé gài anh vô thế cụt.
__ Ai biễu anh nói Thao hiền.
__ Người ta nói tốt cho cịn khơng cám ơn mà cịn bắt lỗị
__ Thảo khơng muốn anh nói một đàng nhưng lại nghĩ một nẽọ
__ Nhưng theo anh nhận định, Thảo hiền thật mà
__ Vậy bà chằn nào anh kể cho nhỏ Hạnh nghe ?
Minh nhúng vai :
__ Bà chằn đó, anh quên từ lâu rồị
__ Ddúng là lưỡi không xương trăm đường lắc léọ
__ Cơ bé có ngoại lệ khơng ?
Thảo bĩu mơi :
__ Xí, khơng thèm nói chuyện với anh nữa, cái gì nói cũng trơị
Mỹ Hạnh trỡ lại :
__ Mình đi thơi Thảọ
__ Ừm !
Hai cơ bé đi ra cữa, Hạnh đưa chìa khóa cho Minh :
__ Anh Minh, anh giữ giùm em chìa khóa, nếu mẹ em có về nhớ đưa
lại giùm.
Minh chưa kịp phản ứng, Thảo đã nói :
__ Sao bồ dễ tin người quá vậy ?
__ Anh Minh là hàng xóm lâu năm, mình rành anh ấy lắm, vả lại nhà
mình đâu có gì sợ mất.
__ Có chứ !
__ Mi thấy có gì giá trị đâu ?
Thảo liếc mắt nhìn Minh. Minh như chờ đợi :
__ Anh Minh, nhà nhỏ Hạnh hình như cịn ba cái ly chưa rữạ
Minh cười :
__ Yên tâm đi hai cơ bé, anh sẽ thanh tốn nhanh thơi mà.
Hạnh cười :
__ Em cám ơn anh nha !
Hai cô sánh vai bước đi bỏ lại Minh đang lắc đầu nhè nhẹ Thao hỏi Hạnh :
__ Anh Minh coi bộ hiền hả Hạnh ?
__ Với ai thì Hạnh khơng rõ, nhưng với Hạnh, anh ấy tốt lắm. Lúc nào
cũng nuông chiềụ
__ Anh ấy hõng có em gái hả ?
__ Có.
__ có sao cịn cưng chiều mi chứ ?
__ Vì em anh ấy chết rồị
Thảo sững sờ :
__ Chết rồi ?
__ Ừm, chết vì bệnh đó. vì vậy anh ấy rất thích có em gái dù là em nuoi^.
Thảo trầm ngâm nghĩ ngợi, cơ nghĩ có lẽ mình khơng nên chọc tức anh ta, người có
tâm sự khơng mấy vui vẽ.
Cả lơp đã tập trung nhưng thiếu Hạnh và Thảo bỗng thấy hai cơ
Tuyết Nhung đã nói :
__ Tưỡng đâu hai bạn cúp cua rồi chứ.
Thảo kề mặt mình sát mặt Tuyết Nhung :
__ Hình như mắt bạn tăng độ rồi, nhìn kỹ xem tụi này đâu phãi