Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (167.08 KB, 5 trang )
KIM TỰ THÁP NGHỆ THUẬT
Từ trước đến nay, nghệ thuật vẫn hoạt động theo hình dạng kim tự tháp, nghĩa là ở
mọi lúc mọi nơi có một vài đỉnh núi, còn lại là thân núi và chân núi. Không có thân
và chân thì cũng chẳng có ngọn, nhưng lịch sử nghệ thuật vốn là một thứ bất công,
nó chỉ kể đến ngọn mà dường như không đả động đến chân. Thời đại Phục hưng có
hàng nghìn danh họa, nhà điêu khắc, thế mà phần đông chỉ biết đến ba người là
Leonardo, Raphael, Michelangelo. Nghệ thuật Trung Hoa cận hiện đại cũng có
hàng vạn họa sĩ, mà chúng ta chỉ biết đến mỗi Tề Bạch Thạch. Vậy thì cái quan
niệm kim tự tháp nghệ thuật này cũng có thể hiểu theo nhiều cách: Hoặc là mỗi
một thời đại có một vài đỉnh cao nổi bật trong một hoạt động nền tảng. Nền tảng
càng mạnh, đỉnh cao càng kỳ vĩ. Hoặc là xét ở tiêu chuẩn này thì người này là đỉnh
cao. Ví dụ trong thời Phục hưng ở khía cạnh nghệ thuật gắn với lý tưởng xã hội thì
Raphael là đỉnh cao, ở khía cạnh nghệ thuật thuần túy thì El.Greco (rất ít người
biết) mới là đỉnh cao. Do đó đối với nhân dân và các nhà xã hội học, đỉnh cao trong
nghệ thuật có thể hoàn toàn khác với quan niệm của các nghệ sĩ. Và ví dụ theo tôi
trong thi ca Việt Nam Tố Hữu là nhà thơ cách mạng lớn của một thời, nhưng Hàn
Mạc Tử mới là nhà thơ của con người. Vấn đề này dẫn đến cái hoặc thứ ba: Thế
nào là đỉnh cao tùy thuộc vào thị hiếu, nhu cầu của từng cá nhân và nhóm người.
Ví dụ đối với nhiều nông dân, chèo và quan họ là đỉnh cao của ca nhạc, các loại
khác không đáng kể, và đối với nhiều người thơ Đường luật mới là thơ. Đối với
một số nhà nghệ thuật Trung Quốc thì nghệ thuật Hy Lạp, âm nhạc cổ điển Đức và
thơ Đường là ba cột chống trời của nghệ thuật nhân loại. Thế còn bao nhiêu chiếc
cột khác tính làm sao? Quan niệm thế giới đa dạng, mỗi nền văn minh đều có đỉnh
cao riêng và không nên, không thể so sánh có lẽ phù hợp hơn cả. Vì không dễ gì