Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (179.69 KB, 4 trang )
Hồn Việt, hương Sen
Cả một đầm sen cuối thu đang nhạt dần màu lá. Những chi
chút góp gom suốt một mùa nắng lửa để rực lên, thơm hết
mình đang đọng dần vào hạt sen đen óng ngọt bùi vào ngó
sen trắng ngần, mập mạp. Lá sen trút đi chiếc áo màu xanh,
khô nỏ một thứ màu nâu thuần dị vẫn không thôi tặng cho
đời cái hương sen cuối mùa thơm thoảng, se sẽ, man mác
không gian. Đó là cảm nhận khi tôi đến quán Sen ở đất Tây
Hồ.
Tôi không biết bà chủ tên Nga đã tạo nên Sen là một người
thế nào, nhưng Sen dường như đã toát lên cái hồn của người
phôi thai ra nó. Năm nghìn mét vuông đất ở cái nơi mà mỗi
mét mỗi sánh vàng ròng này cũng đã là một tài sản đáng mơ
ước của biết bao người. Nhưng tạo nên được một không gian
vấn vương hơi thở thiên nhiên và văn hoá Việt, giúp bao
người cởi bỏ lo toan để thưởng thức vẻ đẹp cuộc sống và biết
mộng mơ đó mới thật là điều đáng nói trong thời công nghệ
hoá.
Không giống như những quán nhậu cuốn hút người ta bằng
thức ăn ngon, bằng những vại bia mát lạnh, một kiểu giải trí
bình dân nhan nhản phố phường, Sen tặng cho người đến đây
một không gian văn hoá thoáng đãng và êm dịu. Cạnh một
đầm sen bát ngát lộng gió là dãy nhà cổ mười gian có lẻ.
Những chiếc nhà cổ bóng ánh màu thời gian được lùng mua
từ các vùng quê đất Việt như vương đọng đâu đó cái hồn quê
dân dã, tạo nên nét phảng phất liêu trai, nhất là vào những