Tải bản đầy đủ (.pdf) (10 trang)

phan tich nhan vien quan vien nguc trong chua nguoi tu tu

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (317.34 KB, 10 trang )

Thư viện Đề thi - Trắc nghiệm - Tài liệu học tập miễn phí

Phân tích nhân vật viên quản ngục trong Chữ
người tử tù của Nguyễn Tuân Ngữ văn 11
Đề bài: Anh chị hãy Phân tích nhân vật viên quản ngục trong Chữ người tử tù của
Nguyễn Tuân lớp 12.
Một nền văn học lớn là một nền văn học có nhiều phong cách, một nhà văn lớn là một
nhà văn xây dựng cho mình một phong cách riêng độc đáo. Nguyễn tuân là một nhà văn
như thế. Phong cách nghệ thuật nổi bật của ơng chính là tài hoa un bác và là một người
suốt đời đi tìm cái đẹp. Chính bởi phong cách ấy mà những tác phẩm của ông mang đậm
sự tài hoa uyên bác. Đặc biệt là chữ người tử tù, trong tác phẩm ấy ngoài nhân vật Huấn
Cao ta cũng không thể nào không nhắc đến nhân vật Viên quản ngục. Dưới ngòi bút tài
hoa uyên bác, một bậc phù thủy ngơn ngữ chẻ sợi tóc làm tư nhân vật ấy hiện lên cũng
thật đáng chú ý.
Chữ người tử tù là một trong những truyện trong tập vang bóng một thời của nhà văn
Nguyễn tuân. Tập truyện viết về những thói quen xưa cũ nay chỉ cịn vang bóng mà thơi.
Trong đó chữ người tử tù kể về một cuộc gặp gỡ đầy bất ngờ giữa nhân vật viên quản
ngục và Huấn Cao. Không gian gặp gỡ là nhà tù nơi ngự trị của bóng tối và là kẻ thù của
cái đẹp. Thời gian là những ngày cuối cùng của tử tù Huấn Cao. Ta thấy được cái tình
huống éo le ấy nhưng cịn thấy được sự éo le hơn trong chính thân phận của họ. Viên
quản ngục là đạo diện cho triều đình cịn Huấn Cao thì lại chống lại triều đình. Những
trên bình diện nghệ thuật thì họ khơng cịn là kẻ thù của nhau nữa. Huấn Cao viết chữ đẹp
còn viên quản ngục thì lại u thích say đắm cái đẹp. Chính vì thế mà trên bình diện nghệ
thuật họ là những người tri kỉ. Và đồng thời xuất phát từ tình huống truyện ấy ta cảm
nhận được vẻ đẹp của viên quản ngục như những nốt nhạc thanh thót thanh cao trong một
bản nhạc xơ bồ.
Viên quản ngục là một người có sở thích sở nguyện cao q. Đó chính là thích chữ đẹp
của Huấn Cao. Nếu như sở thích của những viên quan tầm thường là vàng bạc hư danh,
quyền quý an nhàn thì viên quản ngục trong tác phẩm này thì lại hồn tồn ngược lại.
Ơng là một người có những sở thích và sở nguyện cao q. Ơng có tầm nhìn xa trơng
rộng và tâm tưởng thì hồn tồn thoát khỏi những cám dỗ của vật chất cũng như những


bóng tối của ngục tù. Ơng làm quan những khơng hề hống hách mà chỉ biết làm tròn
nhiệm vụ của bản thân mình. Ơng giống như một âm thanh trong trẻo trong bản nhạc xô
bồ ấy. Sở nguyện của ông là một ngày kia có một bức tranh chữ của Huấn Cao viết mà
Trang chủ: | Email hỗ trợ: | Hotline: 024 2242 6188


Thư viện Đề thi - Trắc nghiệm - Tài liệu học tập miễn phí

treo trong nhà thì quả thật là nhất. Cái sở nguyện yêu chuộng những giá trị văn hóa truyền
thống ấy cho thấy được cái tâm hồn trong trẻo của ông. Mặc dù làm một tên quan cai
ngục nhưng ông không đánh mất đi cái sự lương thiện trong bản thân mình. Ơng khơng
hề phụ thuộc vào triều đình. Khi biết Huấn Cao đến thì ơng đã tìm mọi cách để xin chữ
của ông dẫu biết rằng một khi bại lộ ra thì ơng sẽ có thể mất đầu. Ta cảm nhận được ở con
người ông những giá trị tôn vinh cái đẹp, tâm hồn ông không bị nhà ngục kia vấy đen.
Trong cái nơi chỉ có sự đánh đập trả thù tra tấn đến dã man ấy mà tâm hồn ông vẫn sáng
lấp lánh như một viên ngọc quý trong đêm. Kể cả khi việc xin chữ ấy gặp khó khăn khi
Huấn Cao khơng hiểu được nỗi lịng của ơng nhưng ơng vẫn giữ niềm hi vọng và sở
nguyện cao quý ấy. Có biết đến viên quản ngục chúng ta mới có thể hiểu hết được con
người chúng ta. Nhiều khi cái chức vụ hay thân phận kia không quyết định đến lối sống
và tâm hồn của họ.
Không chỉ là một người yêu chuộng cái đẹp và có sở nguyện cao q mà viên quản ngục
cịn là một người rất biết trân trọng những con người tài giỏi như Huấn Cao nữa. Khi có
phiến tráp báo rằng tên tội phạm nguy hiểm của triều đình sẽ được đưa đến đây trong vài
ngày sau đó mới mang ra xử trảm thì viên quản ngục đã tỏ ra rất vui mừng khi gặp được
người mà mình nể phục. những đồng thời ông cũng thấy tiếc cho con người tài giỏi ấy mà
lại phải chuốc lấy cái chết. Được biết Huấn Cao có tài bẻ khóa vượt ngục nhưng viên
quản ngục khơng mấy quan tâm về điều đó mà cái ông quan tâm là làm sao có thể tiếp
cận được con người anh hùng ấy để xin chữ mà thôi. Ông trân trọng Huấn Cao thiết đãi
Huấn Cao và những người bạn của Huấn Cao thịt rượu hàng ngày. Điều đó thể hiện sự
trân trọng những con người tài giỏi của viên quản ngục. Thế rồi ông lần la hỏi Huấn Cao

có cần gì thì cứ nói viên quản ngục sẽ thiết đãi. Mặc dù ở đó viên quản ngục là chủ nhưng
khi muốn xin chữ và trân trọng người tài cho nên viên quản ngục hạ mình xuống xưng hô
như một người bề dưới. Khi Huấn Cao quát mắng ông thì ông cảm thấy buồn nhưng ông
không trách vì ông nghĩ rằng những kẻ chuyên trọc trời khuấy nước chỉ quen ngồi trên
đầu người ta thôi.
Không những thế những hành động ấy của viên quan coi ngục chính là thể hiện sự trân
trọng và đề cao những giá trị văn hóa của ơng. Thái độ trân trọng nghệ thuật thư pháp
chính là trân trọng những giá trị văn hóa truyền thống của dân tộc. Trong nhà tù ấy bóng
tối không nhuốm đen tâm hồn của viên quản ngục. Sức mạnh của cái đẹp làm cho tâm
hồn của viên quản ngục vẫn thiên lương trong sáng lắm. Chính vì thế mà ông nhất định
phải xin bằng được chữ của Huấn Cao. Khi Huấn Cao quyết định cho chữ viên quản ngục
cảm thấy rất vui, ông như nhận ra nhiều điều, nhận thấy cả cái cách chọn nghề sai của
mình nữa. Ông thể hiện thái độ kính trọng trước những lời dặn dò cuối cùng của một
Trang chủ: | Email hỗ trợ: | Hotline: 024 2242 6188


Thư viện Đề thi - Trắc nghiệm - Tài liệu học tập miễn phí

người tử tù. Viên quan ấy hứa rằng sau khi nhận được chữ của Huấn Cao thì sẽ trở về quê
sống đê giữ cái thiên lương trong sáng của bản thân mình. Hai dịng nước mắt của ông
khẽ rơi như thể hiện sự hối hận của mình. Qua đó ta thấy được viên quản ngục đúng là
một người có thiên lương trong sáng trân trọng những giá trị văn hóa truyền thống của
dân tộc mà quên đi cả sự an toàn của bản thân.
Một lần nữa ta phải trầm trộ tài năng uyên bác của Nguyễn Tuân. Ơng khơng những xây
dựng được một nhân vật chính chuẩn mực mà đến một nhân vật phụ như viên quản ngục
cũng để lại rất nhiều giá trị con người. Vẻ đẹp trong con người viên quản ngục cũng sáng
lấp lánh. Cánh cửa nhà tù không thể nào cướp đi cái thiên lương trong sáng cùng sở
nguyện cao quý của ông. Chuyện kết thúc cũng là lúc viên quản ngục tay nải về quê sống
với thiên lương trong sáng của mình.
Bài làm 2

“Chữ người tử tù” là một trong những tác phẩm nổi bật nhất trong sự nghiệp sáng tác của
Nguyễn Tuân. Mang trong mình niềm đam mê cái đẹp, các sáng tác của ông luôn tập
trung khám phá, khai thác con người ở khía cạnh tài hoa, nghệ sĩ. Viên quản ngục trong
truyện ngắn “Chữ người tử tù” là một nhân vật điển hình cho bút pháp sáng tạo và tư duy
nghệ thuật của Nguyễn Tuân.
“Chữ người tử tù” kể về một người tử tù có tài viết chữ đẹp tên Huấn Cao. Khi bị đưa vào
tù, người quản ngục thay vì đối xử với người tù tàn bạo, độc ác thì lại vơ cùng trân trọng,
ngưỡng mộ Huấn Cao vì cái tài, khao khát được Huấn Cao viết cho dịng thư pháp. Trước
ngày Huấn Cao bị hành hình, trong nhà ngục tối tăm, ẩm thấp cảnh cho chữ được diễn ra
đầy xúc động. Hình tượng viên quản ngục được tác giả xây dựng với những đặc điểm nổi
bật, một tâm hồn thánh thiện, khát khao và trân quý cái đẹp.
Viên quản ngục được giới thiệu theo cách trực tiếp trong cuộc đối thoại với thơ lại.
Nguyễn Tuân miêu tả viên quản ngục với một vài nét đặc trưng về ngoại hình: "băn
khoăn ngồi bóp thái dương", "đều đã điểm hoa râm, râu đã ngả màu", "bộ mặt tư lự", bộc
lộ hình ảnh của một con người từng trải, giàu trải nghiệm. Những nét miêu tả ấy không
chỉ mang đến cho người đọc những hình dung về diện mạo, tuổi tác, phong thái của viên
quản ngục mà cịn góp phần khắc sâu thế giới nội tâm nhân vật. Bên trong con người có
vẻ đăm chiêu kia dường như đang chất chứa những nỗi niềm, tâm sự day dứt. Hình ảnh
con người điềm tĩnh, kín đáo, có phần khắc khổ, hồn toàn khác với vẻ ngoài hống hách,
tàn ác của viên quan coi ngục thông thường. Người đọc bỗng đặt ra câu hỏi rằng, tại sao
một con người có gương mặt suy tư như thế lại làm một cái nghề đi ngược với thiên
lương của mình như vậy?
Trang chủ: | Email hỗ trợ: | Hotline: 024 2242 6188


Thư viện Đề thi - Trắc nghiệm - Tài liệu học tập miễn phí

Nhân vật làm nghề coi ngục, đại diện cho giai cấp thống trị, biểu tượng của cái ác, của sự
hà khắc trong giai cấp phong kiến nhưng lại có tình u cháy bỏng cho cái đẹp. Dưới góc
độ nghề nghiệp, vị thế của quản ngục khác hồn toàn so với Huấn Cao. Nhưng nhà văn

đã chú trọng miêu tả cái tâm, một nhân cách đẹp đẽ tỏa sáng nơi ngục tù tăm tối. Điều
này thể hiện qua thái độ tiếp nhận tù nhân và sự biệt đãi đối với Huấn Cao như "bảo ngục
tốt quét dọn lại buồng giam tươm tất, sạch sẽ", những ngày Huấn Cao ở tù cũng ngày
ngày dâng rượu thịt với thái độ cung kính. Đây quả là một sự đối đãi quá sức đặc biệt đối
với một tù nhân. Mặc dù lúc đầu bị Huấn Cao khinh bỉ đuổi đi, nhưng người quản ngục
vẫn đều đặn tỏ lịng kính trọng, vẫn dâng rượu thịt, thậm chí cịn hậu hĩnh hơn trước. Lạ
kì thay, kẻ tử tù thì ra oai, khinh bạt, kẻ coi tù lại nhịn nhục, hạ thấp mình. Sự đối lập giữa
vị thế và cách ứng xử của nhân vật đã khẳng định cai ngục là người hết mực trân trọng
cái tài, cái đẹp. Chính bản thân quản ngục cũng khơng hề ốn than thái độ của Huấn Cao
mà cịn tự ý thức rằng:" Mình chỉ là một kẻ tiểu lại giữ tù". Ơng ý thức sâu sắc về mình,
về vị thế của bản thân. Thật nghịch lý khi một kẻ thống trị lại tự nhận mình thấp kém.
Phải chăng, cái nghịch lý ấy đã lý giải được tấm lòng nhân vật trước cái tài, cái đẹp cốt
lõi trong tâm hồn con người. Khơng phải ai cũng có những hiểu biết về Huấn Cao nổi
tiếng viết chữ đẹp. Qua ngòi bút Nguyễn Tuân, quản ngục là người có vẻ đẹp "Thiên
lương trong sáng", một bản chất lương thiện trời phú. Nguyễn Tuân cũng từng có những
liên tưởng rất thú vị về nhân vật này, một :nốt nhạc đẹp, một nốt sáng vút cao giữa bản
đàn hỗn loạn, xô bồ".
Viên quản ngục cịn là một người có nhân cách đẹp, biểu tượng của cái đẹp đặt trên cái
trần tục tầm thường. Nguyễn Tuân từng khẳng định: "Ông trời nhiều khi chơi ác, đem đày
ải những cái thuần khiết vào giữa một đống cặn bã". Phải chăng, giữa đống cặn bã của
ngục tù, hình ảnh viên quản ngục chính là viên ngọc trong trẻo, sáng rỡ. Vẻ đẹp nhân
cách được thể hiện ở việc nhân vật này luôn lấy cái tài hoa, khí phách và nhân cách để
làm thước đo giá trị con người. Đối với thầy thơ lại, viên quản ngục nghĩ rằng "hắn cũng
như mình, cũng chọn nhầm nghề mất rồi". Một kẻ kính mến khí phách, con mắt nhìn
người sâu sắc, lấy tiêu chí từ vẻ đẹp tài hoa chứ khơng xuất phát từ xuất thân hay vẻ
ngồi. Vẻ đẹp tâm hồn còn được thể hiện qua khát vọng xin chữ, "sở nguyện" của cả đời
người. Đó là hồi bão, khát vọng làm sao để xin được chữ của Huấn Cao. Trong lòng viên
quản ngục chỉ băn khoăn rằng mai mốt đây, ơng Huấn bị hành hình mà khơng kịp xin
được mấy chữ thì ân hận suốt đời mất. Chơi chữ là một nghệ thuật, người chơi chữ phải
là một người nghệ sĩ tài hoa có con mắt thẩm mĩ vượt lên trên cái tầm thường. Với quản

ngục, nét chữ của Huấn Cao giống như một báu vật, trân trọng nét chữ hay chính là trân
trọng nhân cách và giá trị con người. Tấm lòng của quản ngục với Huấn Cao là tấm lòng
Trang chủ: | Email hỗ trợ: | Hotline: 024 2242 6188


Thư viện Đề thi - Trắc nghiệm - Tài liệu học tập miễn phí

trân trọng cái tài. Chừng nào vẫn có những con người sáng tạo ra cái đẹp, chừng đó vẫn
có những con người khát khao nâng giữ và vinh danh cái đẹp đó.
Tài năng xây dựng nhân vật với những nét đặc trưng điển hình, ngơn từ mĩ miều và cách
thức để nhân vật tự bộc lộ tính cách qua lời nói và hành động, Nguyễn Tuân đã thành
cơng trong việc xây dựng một nhân vật thứ chính nổi bật với những đức tính tốt đẹp. Đặc
biệt, nhân vật này cũng yêu cái đẹp, tôn sùng cái đẹp như chính cái cách mà Nguyễn Tuân
quan niệm về đời sống, văn chương và xã hội.
Bài làm 3
Nguyễn Tuân - nhà văn suốt một đời đi tìm cái đẹp. Trước cách mạng tháng Tám nhân vật
trong trang văn của đều là những người hiện thân của cái đẹp. Chắc hẳn chúng ta chẳng
thể quên một ông Huấn Cao tài hoa tài tình, thiên lương cao đẹp mà anh dũng, bất khuất.
Bên cạnh đó nhân vật viên quản ngục được tác giả khắc họa là một người trọng nghĩa khí,
biết yêu và trân trọng cái đẹp càng làm nổi bật lên nhân cách cao đẹp của nhà văn.
Xét về địa vị xã hội viên quản ngục là người đại cho quyền lực, pháp luật của triều đình
và đại diện cho cái xấu cái ác lúc bấy giờ. Tuy nhiên xét về phương diện nghệ thuật ông
lại là người ham mê, yêu thích cái đẹp và say đắm nét chữ của Huấn Cao vơ cùng.
Viên quản ngục là một người có tâm hồn nghệ sĩ biết yêu và trân trọng cái đẹp. Điều đó
được thể hiện trước tiên là ở sở thích chơi chữ. Xưa nay khi nhắc quan lại người ta
thường nghĩ ngay đến những tên “đầu trâu mặt ngựa” hống hách, thị uy chứ nào ai biết
vẫn có một viên quan có tâm hồn nghệ sĩ với thú chơi tao nhã như viên quản ngục. Ơng
say mê điều đó vơ cùng, ơng ln khao khát có được chữ ơng Huấn treo trong nhà riêng
của mình bởi “Chữ ơng Huấn Cao đẹp lắm, vng lắm”, ơng coi đó là một vật báu trên
đời. Sở nguyện đó cịn được thể hiện ở tâm trạng hồ hởi vui mừng của ông khi biết tin

trong số phạm nhân được áp giải về có Huấn Cao. Ơng vừa băn khoăn khơng biết làm thế
nào để xin được chữ ông Huấn, vừa tiếc nuối vô cùng cho người tài mà lại chịu cảnh ngục
tù đao phủ cũng vừa day dứt khổ tâm khi sở nguyện chưa thành. Ơng chỉ lo một mai ơng
Huấn bị hành hình mà chưa kịp xin chữ thì thật đáng tiếc và ân hận suốt đời. Nguyễn
Tuân đã nhìn nhận nét đẹp nhân cách của nhân vật ở phương diện văn học nghệ thuật thật
sâu sắc và đáng trân trọng.
Viên quản ngục là người có con mắt tinh tường biết nhìn nhận và đánh giá người tài năng
đồng thời cũng là người có tấm lịng biệt nhỡn liên tài. Trong phần đối thoại với thầy thơ
lại ông luôn thể hiện sự thành kính chân thành của mình đối với Huấn Cao. Hằng ngày
biệt đãi ông Huấn và những người bạn tù bằng rượu thịt thơm ngon. Khi bị Huấn Cao
Trang chủ: | Email hỗ trợ: | Hotline: 024 2242 6188


Thư viện Đề thi - Trắc nghiệm - Tài liệu học tập miễn phí

khinh miệt, coi thường ơng khơng hề trách móc tức giận hay tìm cách trả thù mà vơ cùng
kính cẩn, lễ độ và thấu hiểu “Những người chọc trời khuấy nước, đến trên đầu người ta,
người ta cũng chẳng biết có ai nữa, huống chi cái thứ mình chỉ là một kẻ tiểu lại giữ tù”.
Quả là một viên quan có tấm lịng đáng kính.
Ơng cịn là người có thiên lương trong sáng, biết cúi mình trước cái đẹp. Trong buổi tối
đêm đầu tiên khi Huấn cao ở trong ngục ông băn khoăn, trăn trở suy nghĩ về cái nghề của
mình với “bộ mặt suy tư lự” vì “chọn nhầm nghề mất rồi”. Nguyễn Tuân đã nhận xét viên
coi ngục là “một âm thanh trong trẻo chen vào giữa một bản đàn mà nhạc luật đều hỗn
loạn xô bồ”. Khi được Huấn Cao đồng ý cho chữ ơng vơ cùng hạnh phúc. Ơng cúi mình
trước cái đẹp thể hiện trong tư thế, tâm thế khi nhận chữ trong không gian tăm tối, bẩn
thỉu chốn ngục tù. Viên quản ngục “khúm núm cất những đồng tiền kẽm đánh dấu ơ chữ
trên mặt phiến lụa óng”. Cái khúm núm ấy không phải là hèn hạ mà càng tôn lên sự thanh
cao của một nhân cách đẹp đẽ. Đặc biệt khi được Huấn Cao cho lời khuyên để giữ được
thiên lương thì hãy thốt khỏi cái nghề này đi thì cảm động vái người tù và rỉ nước mắt
vào kẽ miệng thốt lên lời chân thành “Kẻ mê muội này xin bái lĩnh” cho thấy thiên lương

trong sáng của viên quan coi ngục đáng được trân trọng ở “Trong hoàn cảnh đề lao, người
ta sống bằng tàn nhẫn, bằng lừa lọc”.
Với tài năng kết hợp hài hòa giữa bút pháp lãng mạn và tả thực. Ngôn ngữ nghệ thuật
sinh động có sử dụng từ Hán Việt xen lẫn từ thuần Nôm, những câu văn chừng mực, nhẹ
nhàng sâu lắng đã khắc họa được hình tượng nhân vật viên quản ngục trọng nghĩa trọng
tài để sánh ngang với ông Huấn anh dũng tài hoa, làm nên những hình tượng nhân vật
hiện thân cho cái đẹp của “một thời vang bóng” trong trang văn Nguyễn Tuân.
Qua nhân vật viên quản ngục cho ta thêm bài học về cách nhìn nhận, quan niệm về con
người. Trong mỗi chúng ta ln có một tâm hồn nghệ sĩ biết yêu cái đẹp và trân trọng
người tài, không phải ai cũng xấu, bên cạnh những con người chưa tốt vẫn có những tấm
lịng cao cả, thiên lương trong sáng. Điều đó cũng cho thấy quan niệm mới mẻ về nghệ
thuật là cái đẹp có thể nảy sinh trong môi trường cái xấu cái ác nhưng không vì thế mà nó
lụi tàn, trái lại càng bừng sáng rực rỡ và mang ý nghĩa nhân văn cao đẹp.
Bài làm 4
Chữ người tử tù của Nguyễn Tuân, bên cạnh nhân vật Huấn Cao, ta còn thấy hiện lên
nhân vật quản ngục biết trọng người và biết quý người ngay thẳng, viên quản ngục là một
thanh âm trong trẻo chen giữa bản đàn mà nhạc luật đều hỗn loạn, xô bồ. Nhân vật đã
được Nguyễn Tuân khắc họa vô cùng đặc sắc, đầy ấn tượng.
Trang chủ: | Email hỗ trợ: | Hotline: 024 2242 6188


Thư viện Đề thi - Trắc nghiệm - Tài liệu học tập miễn phí

Quản ngục là một người đã lớn tuổi, đầu đã điểm hoa râm, râu đã ngả màu. Khn mặt
ln tự lự, nhăn nheo chứng tỏ ơng có một đời sống nội tâm sâu sắc, phong phú. Sau khi
nhận được phiến trát gửi về, trong sáu tên tử tù có ơng Huấn Cao, người mà ơng hằng
ngưỡng mộ về tài viết chữ đẹp, điều đó làm ơng vơ cùng băn khoăn, nghĩ ngợi.
Quản ngục là người có số phận bi kịch. Ơng là người “tính cách dịu dàng và lòng biết giá
người, biết trọng người ngay” “là một thanh âm trong trẻo chen vào giữa một bản đàn mà
nhạc luật đều hỗn loạn xơ bồ”. Nhưng tính cách đó, con người đó lại bị đặt trong hồn

cảnh đề lao chỉ có lừa dối, tàn nhẫn. Hồn cảnh sống và phẩm chất của nhân vật hoàn
toàn trái ngược nhau: quản ngục tâm điền tốt và thẳng thắn nhưng lại phải ăn ở đời đời,
kiếp kiếp với một lũ cặn bã. Đó chính là bi kịch của cuộc đời ơng.
Sống trong hồn cảnh đó, nhưng quản ngục vẫn giữ được cho mình một tâm hồn và cốt
cách cao đẹp. Nhận được phiến trát, biết được trong số tử tù có Huấn Cao điều đó đã làm
ơng suy nghĩ cả đêm, việc nhận tù sắp tới gây xáo động lớn trong tâm từ của ông: khuôn
mặt “tư lự” dần thay thế bằng “mặt nước ao xuân, bằng lặng, kín đáo và êm nhẹ”. Có phải
chăng trong đêm thanh tĩnh đó, ơng đã suy nghĩ, đã cất nhắc để quyết định sẽ có biệt đãi
riêng với người tư tù mang tên Huấn Cao này, cũng bởi vậy từ khuôn mặt tư lự, lo lắng
chuyển sang sự thanh thản, bình lặng.
Niềm say mê nghệ thuật, lịng trân trọng người tài chính là yếu tố đã khiến ông quyết
định biệt đãi với Huấn Cao. Nhưng đi đến quyết định này, chính bản thân quản ngục cũng
phải đối mặt với nguy hiểm. Nhưng bằng tình u cái đẹp, bằng khí phách của chính
mình viên quản ngục vẫn quyết định biệt đãi với Huấn Cao. Biệt đãi Huấn Cao, quản
ngục cũng mang trong mình niềm hi vọng sẽ xin được chữ của ơng, nhưng đó chỉ là hi
vọng mong manh, bởi tính ơng Huấn vốn khoảnh, điều này quản ngục hiểu rất rõ. Ngày
cả khi đem tất cả dũng khí vào gặp Huấn Cao, nhận được thái độ coi thường từ Huấn Cao,
nhưng quản ngục chỉ lễ phép lui ra và nói: “Xin lĩnh ý” và mọi sự biệt đãi vẫn diễn ra như
cũ. Hành động đó, cử chỉ nhún nhường đó là cả tấm lịng của quản ngục dành cho Huấn
Cao, cũng chính ơng đã tự bộc bạch: “những người chọc trời quấy nước, đến trên đầu
người ta, người ta cũng cịn chẳng biết có ai nữa, huống chi cái thứ mình chỉ là một kẻ
tiểu lại giữ tù”. Sự biệt đã và thái độ nhún nhường đó cho hấy thái độ tâm phục, lịng biết
giá người và trọng người ngay của quản ngục với Huấn Cao.
Trong những ngày Huấn Cao dưới sự cải quản của mình, quản ngục cịn mang trong mình
hi vọng: ơng Huấn sẽ dịu bớt tính nết khi ấy ơng sẽ xin ông Huấn chữ lên chữ lần lụa
vuông vắn, trăng tinh đã được ông chuẩn bị từ lâu. Nếu được Huấn Cao cho chữ thì cả
đời này của ơng coi như đã thỏa ý, đã mãn nguyện. Điều ông đau lịng nhất là ơng Huấn
Trang chủ: | Email hỗ trợ: | Hotline: 024 2242 6188



Thư viện Đề thi - Trắc nghiệm - Tài liệu học tập miễn phí

dưới quyền mình nhưng chẳng biết làm cách nào để có thể xin chữ. Ơng sợ một mai ơng
Huấn bị giải đi thì ơng sẽ ân hận cả đời.
Ngày nhận được công văn, quản ngục “tái nhợt người đi”, nốt đêm nay thôi, ngày mai
ông Huấn Cao đã bị giải đi để hành hình, vậy là sở nguyện xin chữ của ơng có lẽ sẽ mãi
mãi khơng thể thực hiện. Nhưng bên cạnh ơng cịn có một thầy thơ lại cũng mang trong
mình tấm lịng biệt nhỡn liên tài, nghe lời tâm sự của quản ngục, thầy thơ lại đã tìm ơng
Huấn và kể về nỗi lịng sâu kín của quản ngục. Huấn Cao thấu hiểu nỗi lòng viên quản
ngục: “Ta cảm cái tầm lòng biệt nhỡn liên tài của các ngươi. Nào ta có biết đâu một người
như thầy Quản đây mà lại có những sở thích cao quý như vậy. Thiếu chút nữa, ta đã phụ
mất một tấm lịng trong thiên hạ”. Chính nhân cách, phẩm chất của viên quản ngục đã
làm cho Huấn Cao cảm phục và xúc động. “Cảnh cho chữ diễn ra trong phịng giam tử tù
và sự kì ngộ giữa khách anh hùng tài tử với kẻ biệt nhỡn liên tài”. Trong không gian nhà
tù tối tăm, ẩm thấp, chật hẹp đã diễn ra cảnh cho chữ chưa từng có. Tấm lụa bạch trắng
còn nguyên vẹn lần hồ, những đồng tiền kẽm đánh dấu ô, mùi mực thơm đều đã được
viên quản ngục cẩn trọng chuẩn bị với tất cả lòng thành kính. Dưới ánh đuốc tỏa ra đỏ rực,
ba chiếc đầu chụm lại chăm chú từng nét chữ người tù đang viết. Mỗi chữ Huấn Cao viết
xong, viên quản ngục đều “khúm núm cất những đồng tiền kẽm đánh dấu ô chữ” thầy thơ
lại “run run bưng chậu mực”. Trên lần lụa trắng, những nét chữ được viết ra, viên quản
ngục lắng nghe lời khuyên chân thành của tử tù, lui về quê nhà, bỏ nghề để giữ vững
thiên lương trong sạch của mình. Cảm về tài năng, cảm về nhân cách, viên quản ngục vội
vái người tù một vái, trong hàng nước mắt nói: “Kẻ mê muội này xin bái lĩnh”. Ơng tự
nhận mình là kẻ mê muội, bao lâu nay sống trong cảnh đề lao, thiếu chút nữa đã làm hoen
ố nhân cách và thiên lương của chính mình. Nhờ có ánh sáng của cái đẹp, của nhân cách
Huấn Cao, quản ngục mới được khai sáng, mới có thể sống nốt phần đời còn lại trong sự
thanh tĩnh, trong sạch.
Nghệ thuật xây dựng nhân vật đặc biệt, đặt nhân vật vào tình huống gặp gỡ độc đáo, kết
hợp với nghệ thuật cường điệu, phóng đại, tương phản giúp bộc lộ tính cách nhân vật.
Nhân vật được khắc họa thiên về chiều sâu tâm lí thể hiện qua các lời độc thoại nội tâm.

Bằng nghệ thuật khắc họa nhân vật đặc sắc, độc đáo, Nguyễn Tuân đã vẽ lên chân dung
của một quản ngục thật đẹp đẽ, cao cả về nhân cách. Đồng thời ông cũng cho thấy trong
mỗi một con người ln có một phần con người nghệ sĩ, tâm hồn yêu cái đẹp, trọng cái
tài.
Bài làm 5

Trang chủ: | Email hỗ trợ: | Hotline: 024 2242 6188


Thư viện Đề thi - Trắc nghiệm - Tài liệu học tập miễn phí

Nhắc đến Nguyễn Tuân những năm 1930-1945, người đọc sẽ nhớ tới truyện ngắn lãng
mạn nổi tiếng của ơng: "Chữ người tử tù". Một cuộc kì ngộ diễn ra nơi chốn nhà tù chật
chội với những điều trái ngang. Nổi bật ở đó là hình ảnh nhân vật Huấn Cao - một người
anh hùng một người nghệ sĩ tài hoa. Nhưng nhắc đến Huấn Cao thì khơng thể thiếu viên
quản ngục : "một thanh âm trong trẻo" giữa chốn lao tù.
Quản Ngục được giới thiệu ngay ở phần đầu tác phẩm trong cuộc trò chuyện với thầy thơ
lại. Cái tên Huấn Cao xuất hiện trong phiến trát khiến Quản Ngục ngờ ngợ, ông hỏi thầy
thơ lại về Huấn Cao với thái độ quan tâm, mến mộ một cách kín đáo. Nhân vật quản ngục
với chức danh là quan coi ngục chức không cao, bổng không lộc nhưng cũng có thể coi là
người có danh có phận, là người thay mặt cho luật lệ triều đình. Từ cách giới thiệu ban
đầu, nhà văn đã giúp ta hiểu rõ hơn về nhân vật này.
Trong đêm đầu tiên hình ảnh Quản Ngục được khắc hoạ với dáng ngồi tư lự "khn mặt
băn khoăn ngồi bóp thái dương...". Có lẽ trong lịng viên quản ngục có một tâm sự kín
đáo. Quản Ngục băn khoăn bởi sự xuất hiện của Huấn Cao trong nhà ngục cũng có nghĩa
là một kẻ tài hoa sắp phải chịu án tử hình. Một nỗi tiếc nuối mơ hồ trước một ngơi sao
chính vị sắp từ biệt vũ trụ. Nhưng là người có danh có phận, quản ngục lại sống trong
nghịch cảnh, cơ đơn. Ơng có ước nguyện muốn xin chữ mà lại khơng dám nói. Thân phận
"cá chậu chim lồng".
Một viên quan coi ngục, một cái tên khi được nhắc đến ngay cả ngày nay huống chi thời

kì phong kiến, ln có những định kiến nhất định về họ: những kẻ xảo quyệt, ham tiền,....
Nhưng Nguyễn Tuân lại xây dựng một hình tượng mới về quan coi ngục: một quản ngục
có lịng biệt nhỡn người người tài.
Viên Quản ngục có sở nguyện cao quý là xin được chữ Huấn Cao để treo ở nhà. "Viên
quản ngục khổ tâm nhất là có một ơng Huấn Cao trong tay mình, dưới quyền mình mà
khơng biết làm thế nào mà xin được chữ. Không can đảm giáp lại mặt một người cách xa
y nhiều quá, y chỉ lo mai mốt đây, ơng Huấn bị hành hình mà khơng kịp xin được mấy
chữ, thì ân hận suốt đời mất". Một sở nguyện tao nhã thật cùng. Ông quan tâm đến Huấn
Cao. Nghe tin Huấn Cao đến trại giam, ông sai Thơ lại dọn dẹp lại chu đáo " cần dùng
đến".
Rồi khi Huấn Cao đến, viên quản ngục tiếp đón bằng biệt lệ. Lính áp giải hỏi viên quan
ngục, ý nhắc những biện pháp tra tấn như mọi khi, nhưng viên quan coi ngục trả lời đầy
ung dung, khác hẳn mọi ngày khiến chúng giật mình, ngơ ngác. Ơng nhìn Huấn Cao bằng
ánh mắt "hiền lành" và thái độ khiêng nể khơng thể có của một người coi ngục với người
Trang chủ: | Email hỗ trợ: | Hotline: 024 2242 6188


Thư viện Đề thi - Trắc nghiệm - Tài liệu học tập miễn phí

bị tù đày. Viên quản ngục cịn biệt đãi Huấn Cao khi ngày nào cũng cho Thơ lại bữa bữa
dâng rượt thịt, không chỉ với Huấn Cao mà với cả bạn bè của Huấn Cao.
Rồi một hôm quản ngục khép nép đến thăm Huấn Cao, bị Huấn Cao xẵng giọng mắng và
tỏ ra khinh bạc: "Ta chỉ muốn một điều là ngươi đừng bao giờ đặt chân vào đây." Quản
ngục lễ phép, nhã nhặn, một mực thành kính đáp: "Xin lĩnh ý." Cách cư xử điềm đạm,
thái độ nghiêm cung, mục đích bày tỏ tấm thị tình đúng mực này soi sáng một tâm hồn
cao quý và sẵn lòng quỳ gối trước hoa mai.
Khi biết Huấn Cao đồng ý cho chữ, viên quản ngục chuẩn bị chu đáo lụa trắng, thỏi mực,
mực thơm. Sự chuẩn bị đó cho thấy viên quản ngục trân trọng cái đẹp vô cùng. Xin chữ
Huấn Cao bằng thái độ " khúm núm" để thấy viên quản ngục coi trọng Huấn Cao, coi
trọng cái đẹp. Trước cái đẹp của thư pháp, ngục quan đã trở thành tri âm, tri kỉ của tử tù.

Ngục quan "khúm núm" cất những đồng tiền kẽm đánh dấu trên ô chữ... Ngục quan lắng
nghe lời khuyên của tử tù "nên lui về quê nhà" để giữ lấy thiên lương rồi hãy "nghĩ đến
chuyện chơi chữ... Ngục quan vái tử tù một vái và nói qua dịng nước mắt: "Kẻ mê muội
này xin bái lĩnh". Viên quản ngục coi Huấn Cao như đấng thiêng liêng, người đi truyền
đạo. Tất cả đã thể hiện vẻ đẹp tâm hồn của ngục quan dưới ánh sáng của thư pháp và
thiên lương, ánh sáng của cái đẹp.
Nguyễn Tuân thành công sử dụng bút pháp lãng mạn xây dựng hình tượng nhân vật Quản
ngục khác hồn tồn với những định kiến trước giờ. Đó là viên quản ngục yêu cái đẹp,
trân trọng người tài, trân trọng ánh sáng thiên lương. Một con người "sống gần bùn mà
chẳng hôi tanh mùi bùn".

Xem thêm các bài tiếp theo tại: />
Trang chủ: | Email hỗ trợ: | Hotline: 024 2242 6188



×