Tải bản đầy đủ (.pdf) (7 trang)

mot so ban luan ve tham van hoc duong o truong pho thong qua mot truong hop lam sang 3177

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (361.83 KB, 7 trang )

MỘT SỐ BÀN LUẬN VỀ THAM VẤN HỌC ĐƯỜNG Ở TRƯỜNG PHỔ THÔNG
QUA MỘT TRƯỜNG HỢP LÂM SÀNG
Th.S Trần Thị Thu Vân
Đại học Văn Hiến
Email:
Tóm tắt: Tham vấn học đường ở trường phổ thông là lĩnh vực đang ngày càng được chú trọng
phát triển bởi những lợi ích mà nó đem lại. Bài viết đề cập đến một trường hợp học sinh phổ
thông mắc chứng trầm cảm đang được hỗ trợ tâm lý. Qua quá trình làm việc khoảng 1 năm và
đang tiếp tục theo dõi, trường hợp thân chủ này gợi nên một số vấn đề liên quan đến mơ hình
tham vấn học đường cần được bàn luận thêm bởi các nhà chuyên môn cũng như các lực lượng
khác ở trường phổ thông. Các vấn đề này liên quan đến việc giúp các giáo viên trong trường
nhận diện khó khăn về mặt tâm lý của học sinh, các lĩnh vực bất ổn học sinh có thể gặp phải.
Ngồi ra giáo viên trong trường học cũng có nguy cơ gặp phải những vấn đề về sức khỏe tâm
thần. Việc phối hợp tham vấn học đường với các lực lượng khác trong và ngoài trường học,
vấn đề làm việc với phụ huynh cũng được đề cập.
Từ khóa: tham vấn học đường, trầm cảm, hỗ trợ tâm lý.
Abstract:
Some concerns regarding to school counseling: a case illustration.
School counseling has had significant improvement and has proved its value regarding to
social development. In order to develop school counseling model, a process of foundation
building and involvement of various parties is required. This article described a case of
depressed high schooler being treated. Over 1 year of treatment, this case raised some
concerns related to school counseling model which need further discussion by professionals
and other relevant parties. These concerns include training teachers for early warning sign of
mental health issues, referral to external services and following up with referred cases, and
working with students’ parents.
Keywords: school counseling, depresstion, psychological support.
1. Đặt vấn đề
Tham vấn tâm lý là nhu cầu thiết yếu của con người và ngày càng gia tăng theo quá trình
phát triển xã hội. Để phục vụ tốt hơn cho nhu cầu chăm sóc tinh thần, ngành tham vấn tâm lý
cũng chia thành các lĩnh vực nhỏ gắn với các đối tượng cụ thể. Tham vấn học đường là một


trong những lĩnh vực chăm sóc sức khỏe tâm thần đã khẳng định giá trị và sự cần thiết của nó
qua q trình hình thành và phát triển.


Dù được tạo nhiều điều kiện về chính sách, chương trình đào tạo, các khóa huấn luyện
cũng như nguồn nhân lực, việc phát triển các mơ hình tham vấn học đường ở trường phổ thơng
cũng gặp khơng ít khó khăn từ nhiều phía như tổ chức hoạt động, sự quản lý của nhà trường,
vấn đề nghiệp vụ tham vấn, các vấn đề của học sinh… Để khắc phục những khó khăn trên nên
chăng cần sự chung tay của nhiều lực lượng trên nền tảng nhận thức về các vấn đề tinh thần
của học sinh nói riêng và con người nói chung.
Các em học sinh đang ngồi trên ghế nhà trường và gặp một số khó khăn tinh thần rất cần
sự hỗ trợ kịp thời của người lớn trong đó có nhà tham vấn tâm lý tại trường học. Việc tổ chức,
xây dựng quy trình làm việc địi hỏi dựa trên nhu cầu và tình hình thực tế cũng như nguồn
nhân lực, trình độ chun mơn.
Trường hợp lâm sàng dưới đây được làm việc tại phòng khám tâm lý và chăm sóc giảm
nhẹ – Bệnh viện Đại học Y dược thành phố Hồ Chí Minh. Dù là phịng khám nằm trong một
bệnh viện nhưng cách thức làm việc được tổ chức như một phịng tham vấn tâm lý. Qúa trình
làm việc cũng gợi lên một số vấn đề liên quan đến các mơ hình tham vấn học đường ở trường
phổ thơng cần được bàn luận mở rộng bởi các nhà chuyên môn.
2. Trường hợp lâm sàng: LTTA
2.1. Tiểu sử và vấn đề của thân chủ:
T.A là thân chủ nữ 17 tuổi, được mẹ đưa đến bác sĩ tâm thần vì em thường xuyên có
những cơn hồi hộp, lo hãi trước mỗi kỳ thi và thường xuyên bị điểm thấp dù thầy cơ đánh giá
em là học sinh giỏi trong lớp, có thể làm nhanh chóng hầu hết các bài tập mà thầy cô giáo đưa
ra. Một cô giáo thân thiết với em đã đề nghị gia đình lưu ý vấn đề này ở T.A, và giới thiệu đến
một bác sĩ tâm thần. T.A được chẩn đoán trầm cảm và đề nghị cần được hỗ trợ tâm lý.
T.A là con một trong một gia đình kinh tế khá, cha mẹ kinh doanh tại nhà. Lúc sinh
T.A được một tháng thì bà ngoại mất, mẹ thân chủ đau buồn, sức khỏe yếu, gia đình nhà nội
đã đưa thân chủ về chăm sóc để bà mẹ lo công việc và hồi phục sức khỏe.
Về gia đình bên nội của thân chủ, cha thân chủ là con trai đầu và là con trai duy nhất

trong gia đình có 5 anh em. Từ 1 tháng tuổi, thân chủ sống với ông bà nội mà người chăm sóc
chủ yếu là các cơ. 4 người cơ lần lượt là người thân thiết với thân chủ, chăm sóc rất tỉ mỉ, đầy
tình thương yêu. Cứ khoảng 1 – 3 năm các cô đi lấy chồng, lại đến cô khác thay thế, trở thành
người chăm sóc chính cho thân chủ. Trong thời gian này cha mẹ vẫn thỉnh thoảng sang thăm,
thấy con phát triển tốt, học giỏi, thân thiết với các cô trong khi công việc kinh doanh bận rộn.
Thân chủ là đứa cháu đầu tiên của cả hai bên nội ngoại nên mọi người rất cưng, thương yêu.
Sau đó khoảng lớp 4 thân chủ có về sống với cha mẹ nhưng lên lớp 5 lại muốn qua nhà nội ở
vì nhà nội gần trường, lớp 7 về nhà sống với cha mẹ, đến lớp 9 lại muốn qua nhà nội, đến năm
lớp 11 lại về nhà.


Thân chủ ít có liên hệ với gia đình bên ngoại. Mẹ thân chủ là con đầu trong gia đình có
4 anh chị em, sau mẹ thân chủ có ba người em lần lượt là một người em gái và hai em trai, tất
cả đã có gia đình, có con.
Sau khi làm việc khoảng 2 tháng, mẹ thân chủ có thai.
2.2. Bối cảnh làm việc:
Các phiên làm việc được thực hiện tại phịng khám tâm lý và chăm sóc giảm nhẹ tại
Bệnh viện đại học Y dược thành phố Hồ Chí Minh. Đây là khơng gian khá riêng tư, thoải mái,
tuy nhiên khơng có sự n tĩnh hồn tồn do tiếng ồn bên ngồi có thể ảnh hưởng nếu q lớn.
Thân chủ và gia đình được giải thích, trao đổi về cách làm việc, tính bảo mật cũng như
một số yếu tố liên quan (giờ giấc, lịch hẹn, giới thiệu về người hỗ trợ tâm lý…)
Thân chủ và gia đình đến qua lời giới thiệu của bác sĩ tâm thần đang điều trị cho thân
chủ.
2.3. Tóm tắt q trình làm việc
Bắt đầu làm việc với thân chủ từ đầu tháng 10/2016 đến nay khoảng 15 phiên, vẫn đang
trong quá trình tiếp tục làm việc.
Đa số các buổi làm việc thân chủ đến cùng mẹ, dù được đề nghị làm việc với gia đình
nhưng hầu như cha mẹ thân chủ khơng thu xếp được. Tuy nhiên các thành viên trong gia đình
đều trao đổi với nhau sau các phiên làm việc.
Thân chủ ít khi tuân thủ lịch hẹn, mà đến theo cảm xúc, những lúc cảm thấy căng thẳng,

các cơn lo hãi dồn dập. Mỗi lần đến có liên hệ trước, cũng có lúc nhà tham vấn bận nên khơng
tiếp em được.
Thân chủ là người hiểu biết, nói chuyện logic, mạch lạc, lý lẽ rõ ràng, chặt chẽ. Thân chủ
cũng là người thích đọc sách, giỏi tiếng Anh, am hiểu nhiều lĩnh vực, có cả lĩnh vực tâm lý
học. Thân chủ đã tự tìm hiểu vấn đề của mình, hiểu biết về nó, các triệu chứng ra sao…, đã tự
cố gắng tự “chữa” cho mình hết các triệu chứng nhưng khơng thể. Thân chủ thường ít khi ngồi
yên mà đu đưa theo ghế xoay, hoặc tay mân mê vật gì đó (chai nước, một quyển sách mang
theo, tay của mình…). Lúc trị chuyện dù rất mạch lạc nhưng ít khi thân chủ nhìn mắt người
đối diện mà thường cúi mặt. Người mẹ thường xuyên thể hiện sự lo âu, buồn bã và đơi lúc có
cảm giác tội lỗi, vì mình mà bây giờ con bị bệnh (cảm giác day dứt vì lúc nhỏ khơng bên cạnh
chăm sóc con, rất xúc động, nhiều lần rớm rớm nước mắt và liên tục hỏi nhà tham vấn rằng có
phải vì bà mà T.A bị bệnh như bây giờ hay không.) Mặc dù đã giúp thân chủ và mẹ hiểu
những vấn đề mang tính phức tạp, cộng hưởng của nhiều yếu tố, hai mẹ con cũng cảm nhận
những thay đổi nơi thân chủ và gia đình. Nhưng thỉnh thoảng, khi xúc động hoặc thân chủ có
những cơn lo hãi, người mẹ lại nhắc đến việc này.


Giai đoạn đầu thân chủ thường xuyên có những cơn bồn chồn, lo sợ, 5 – 6 lần/ ngày và
theo chu kỳ (chẳng hạn, các cơn lo hãi thường xuất hiện lúc 8 giờ, 10 giờ, 14 giờ, 20 giờ…).
Lúc này thân chủ và gia đình khá lo lắng, căng thẳng. Nhà tham vấn đã nâng đỡ thân chủ và
gia đình, hướng dẫn thân chủ làm bài tập viết lại những cảm xúc hồi hộp, bất an. Đồng thời
khuyến khích việc duy trì dùng thuốc theo chỉ định của bác sĩ tâm thần.
Về sự thay đổi chổ ở giữa nhà nội và nhà ba mẹ, khi kể lại chính thân chủ và mẹ cảm thấy
bất ổn. Nhưng tại những mốc thời điểm xảy ra việc thay đổi đó thường do mong muốn của
thân chủ với những lý do rất chính đáng như nhà nội gần trường, ở đó quen, ở đó thấy thoải
mái hơn, dễ học bài, thi cử...
Sau khoảng 4 tháng, với tần suất làm việc khoảng 1 phiên/ 3 tuần (lúc đầu sắp xếp 1 phiên/
2 tuần nhưng thân chủ thường bận học hoặc mẹ bận nên trễ hẹn), cùng với việc duy trì dùng
thuốc, thân chủ thể hiện nhiều cảm xúc hơn và có một số biến chuyển về các triệu chứng.
Những khó khăn thân chủ thường xoay quanh các vấn đề:

Cảm xúc khó chịu, khơng đồng tình với cha mẹ trong sinh hoạt, sắp xếp thời gian, ăn uống
chẳng hạn cha mẹ thân chủ không muốn cho thân chủ tự đi xe đạp vì sợ nguy hiểm.
Đi học nhiều lúc mệt mỏi, rất sợ những cơn hồi hộp, lo hãi không rõ nguyên nhân, những
lúc như vậy thân chủ thường vào nhà vệ sinh khóc một mình, cố gắng vượt qua. Thân chủ hầu
như khơng có bạn thân, thân chủ cũng khơng thích các bạn, chỉ nói chuyện xã giao, cảm giác
mọi người nhìn mình kỳ quặc.
Thân chủ cảm thấy khó khăn khi sống với gia đình vì giờ giấc, những thói quen sinh hoạt,
tiếng ồn…Thân chủ cũng thường xuyên có ý nghĩ muốn sống một mình, sẽ rất thoải mái vì
mình sẽ tự sắp xếp cuộc sống của mình. Tuy nhiên thân chủ cũng thường xun thể hiện buồn
chán vì mình thật cơ độc “Ai cũng có một người thân thiết, như ba thì có mẹ, các cơ bên nội có
chồng và các em, trong lớp mọi người có bạn thân, cịn con chẳng có ai.”
Thân chủ có một cơ giáo rất thân từ hồi cấp 2, cả hai chia sẻ với nhau về cuộc sống, công
việc và rất nhiều sự kiện khác (theo lời thân chủ: “cô kể với con rất nhiều chuyện của cơ và
con cũng vậy”, sau này mẹ thân chủ có phát hiện ra những đoạn trao đổi trên mạng của thân
chủ với cô giáo rằng thân chủ muốn chết…, và tỏ ra khơng hài lịng vì cơ giáo đã khơng trao
đổi với phụ huynh. Đối với thân chủ, cô giáo này có ý nghĩa vơ cùng quan trọng, thân thiết
hơn cả những người thân trong gia đình. Sau này chính cơ giáo là người nói thân chủ đi khám
vì có những triệu chứng giống cô ngày xưa, và kể rằng cô từng bị trầm cảm và đã điều trị.
Thân chủ thường xuyên có những cơn lo hãi, khó chịu, hồi hộp mỗi khi không liên lạc được
với cô giáo (qua điện thoại hoặc nhắn tin mà cô không trả lời). Thân chủ biết chắc cô giáo đã
nhận tin nhưng không trả lời vì cơ từng khẳng định điều này với em “cơ cố tình khơng trả lời
để con thay đổi thói quen sử dụng mạng xã hội, phụ thuộc vào cơ, muốn con gắn bó với gia
đình”. Lại có những thời điểm cơ giáo và thân chủ trị chuyện với nhau rất lâu qua điện thoại


(2 -3 giờ mỗi ngày), khích lệ nhau cố gắng trong cuộc sống. Đây cũng là vấn đề khiến thân
chủ gặp nhiều khó khăn, cha mẹ thân chủ cũng khơng hài lịng với cách ứng xử của cơ giáo,
cho rằng cơ “lúc thế này, lúc thế khác”. Ngồi ra, thân chủ thể hiện cảm xúc khó chịu cực độ
khi phát hiện cơ giáo cũng thân thiết, nói chuyện với các học sinh khác. Khi được phân tích về
những khó khăn và nỗ lực của cô giáo trong việc giúp đỡ thân chủ, cả thân chủ và mẹ giảm sự

căng thẳng và tập trung vào vấn đề bản thân hơn.
Mẹ thân chủ mang thai và sinh em bé gái trong quá trình làm việc với thân chủ. Thân chủ
đơi lúc lo lắng vì em và mình cách xa nhau quá (18 năm), khơng biết sẽ như thế nào, có chơi
với em được khơng? Có lúc thân chủ nói cảm thấy khơng thích em, thấy lạ lạ, kỳ kỳ khi có
người khác sẽ gọi ba mẹ giống thân chủ và ba mẹ xưng là ba mẹ với em. Khi em ra đời, thân
chủ nói rằng “con thấy con thương em hơn con nghĩ”. Mỗi khi buồn thân chủ thích ơm em,
hơn em.
Khi hỏi về cha, mẹ thân chủ cho rằng chồng đồng tình với bà. Thân chủ cho rằng, cha
cũng là người hiểu mình hơn, ít can thiệp đến cuộc sống riêng tư của con. Cha thân chủ là
người lo kinh tế chính trong gia đình, thương u vợ con, có trách nhiệm với gia đình. Hai mẹ
con đồng thuận trong việc sẽ trao đổi với cha về những phiên làm việc và sắp xếp để cha cùng
tham gia trong các phiên làm việc sắp tới.
Thân chủ đề cập đến việc chọn ngành nghề, thích học tâm lý và thân chủ nghĩ đây cũng là
cơ hội để hiểu về bản thân. Cha mẹ và những người thân trong gia đình thân chủ hầu như
khơng có bất kỳ ý kiến nào về vấn đề này. Thể hiện quan điểm miễn sao con vui vẻ, khỏe
mạnh là được, học ngành nghề gì con thích là được. Đây cũng là yếu tố khiến thân chủ cảm
thấy thoải mái tuy vẫn còn lo lắng về vấn đề của mình sợ thi đại học khơng được, sợ đến lúc
thi lại hồi hộp, lo lắng và không làm bài được chứ chưa bao giờ sợ bài khó. Thân chủ cũng
chuẩn bị sẵn tinh thần nếu thi không được hoặc cảm thấy không phù hợp, sẽ sẵn sàng thay đổi,
thân chủ cũng đã lên kế hoạch cụ thể cho việc này (thi lại lần nữa, cố gắng học tiếng Anh,
thích đi du học.)
Sau khi thi đại học thân chủ đi Anh học hè 3 tuần, trước khi đi thân chủ cùng mẹ gặp nhà
tham vấn thể hiện nhưng lo âu đặc biệt là từ phía người mẹ. Thân chủ vừa háo hức, vừa lo hãi
nhưng quyết tâm đi. Đây là cơ hội lớn đối với các vấn đề của thân chủ và gia đình. Thân chủ
đã có những trải nghiệm quý giá, trong đó có việc nhớ về gia đình và em gái nhỏ. Đồng thời
thể hiện sự tự lập cao. Người mẹ cũng có cơ hội tin tưởng con hơn. Sau khi trở về, thân chủ có
chia sẻ nhiều về chuyến đi, trong đó có việc hai cơ ruột (người chăm sóc thân chủ lúc nhỏ, sau
đó kết hôn và sang Bỉ sinh sống) sang thăm thân chủ. Cả thân chủ và các cô rất xúc động.
Thân chủ đã khơng đậu đại học vào trường mình mong muốn, học một trường khác nhưng
đúng ngành mong muốn (tâm lý). Việc nhập học vào mơi trường mới có nhiều xa lạ đối với

thân chủ. Những lúc như vậy thân chủ thường thể hiện sự lo âu qua những cơn hồi hộp, rất
mệt, và làm những hành động kỳ quặc như đi đóng tiền lại quên mang tiền và nói trên loa lớn


rằng mình quên đem tiền khi được gọi tên. Thân chủ cũng kết thân với vài bạn trong trường
đại học, lập nhóm dạy các bạn học tiếng Anh, được các bạn rất yêu thích. Sau khoảng hơn hai
tháng theo học, thân chủ không muốn theo học nữa mà quyết định nghỉ học để ôn thi lại vào
năm sau và đầu tư thêm cho tiếng Anh. Việc này đã được bàn bạc trong gia đình và được mọi
người đồng thuận.
Hiện nay, các cơn lo hãi, hồi hộp của thân chủ đã giảm dần, chỉ cịn khoảng 1 lần/ tháng,
nó diễn ra đều đặn, và thân chủ có thể đốn biết được khi nào cơn hoảng loạn sẽ đến. Những
lúc như vậy rất khó chịu, khơng làm được gì, dễ khóc, dễ xúc động. Mẹ thân chủ ghi nhận
rằng thân chủ nói chuyện với cha mẹ nhiều hơn trước kia. Hiện nay, có khó khăn gì, hay
những cơn khó chịu, lo hãi, hồi hộp thân chủ đều sẵn sàng nói với mẹ, khơng âm thầm khóc
một mình như trước.
Trong các phiên làm việc, ngồi việc gặp mẹ và thân chủ, cũng có những lần gặp bà nội và
cô ruột của thân chủ ở Việt Nam. Tất cả các thành viên trong gia đình thân chủ đều thể hiện
tình yêu thương đối với thân chủ, thể hiện tính cầu thị cao, mong được hiểu vấn đề của thân
chủ. Đồng thời sẵn sàng giúp thân chủ vượt qua khó khăn.
Trong q trình làm việc, nhà tham vấn có trao đổi với bác sĩ tâm thần đang điều trị cho
thân chủ để hai phía cập nhật thông tin về những thay đổi, chuyển biến của thân chủ. Thân chủ
và gia đình cũng biết và hiểu mục đích việc này và sẵn sàng cung cấp thơng tin khi làm việc
với nhà tham vấn hoặc bác sĩ tâm thần cho phía cịn lại.
3. Một số bàn luận
Trong trường hợp trên, học sinh này cùng lúc đề cập đến các mối quan hệ với bạn bè, thầy
cô và gia đình, vấn đề học tập, thi cử, đồng thời liên quan đến các vấn đề từ tuổi thơ, định
dạng bản sắc, các quá trình phân ly… Đây cũng là những chủ đề lớn thường gặp trong tham
vấn học đường ở trường phổ thông đối với các em trong độ tuổi thanh thiếu niên.
Việc một số học sinh ở trường phổ thơng có các khó khăn về mặt tâm lý là điều khó tránh
khỏi. Các khó khăn này rất đa dạng liên quan đến nhiều vấn đề từ học tập, tình bạn, tình u,

quan hệ thầy trị đến các vấn đề trong gia đình của học sinh. Một số trường hợp, thầy cơ giáo
dễ dàng nhận diện và tìm kiếm sự hỗ trợ của những người liên quan như cha mẹ, giáo viên chủ
nhiệm, nhà tham vấn học đường (nếu có)… và học sinh nhận được sự quan tâm, hỗ trợ kịp
thời. Tuy nhiên, khơng ít các trường hợp, trẻ có khó khăn về tinh thần, nhưng giáo viên giảng
dạy không thể nhận diện, hoặc đánh đồng với các yếu tố liên quan đến tính cách hay sự thay
đổi mơi trường, áp lực học tập, thi cử… Như trong trường hợp trên, phải trải qua một thời gian
rất dài, vài ba năm, mới có giáo viên phát hiện khó khăn của học sinh này và báo với phụ
huynh. Một số giáo viên trong quá trình giảng dạy cũng đã tự tìm hiểu về các vấn đề tâm lý
của học sinh nhưng với khối lượng công việc và áp lực từ nhiều phía, liệu có cách thức nào
giúp giáo viên dễ dàng trong việc phát hiện, nhận diện các khó khăn tinh thần của học sinh


không? Các tài liệu, các đợt tập huấn nên chăng cần đề cập đến một số dấu hiệu ban đầu trong
nhận diện học sinh có những khó khăn tâm lý cần được hỗ trợ. Để từ đó giáo viên có thể kêu
gọi sự giúp đỡ, hỗ trợ, khuyến khích các em học sinh những bước đầu tiên trong việc tiếp cận
với dịch vụ tham vấn tâm lý.
Sau khi phát hiện, giáo viên nên làm như thế nào sẽ tốt nhất? Tìm hiểu vấn đề từ đâu, kêu
gọi sự giúp đỡ từ các lực lượng nào? Làm việc với phụ huynh ra sao? Việc phối hợp liên
ngành trong tham vấn học đường là một mơ hình cần được xây dựng. Trong trường hợp trên,
giáo viên đã báo với phụ huynh về tình trạng của T.A, giúp em tiếp cận với các dịch vụ hỗ trợ
tâm thần và tâm lý. Như vậy giáo viên trong trường học đóng vài trị rất quan trọng trong việc
kết nối các em học sinh với nhà tham vấn, có thể xem giáo viên là mắt xích quan trọng trong
mơ hình tham vấn học đường. Ở từng trường học cụ thể cần nhấn mạnh điều này và giúp giáo
viên hiểu tầm quan trọng của tham vấn học đường trong việc giáo dục con người.
Hiện nay, theo quy định các trường phổ thông đều thực hiện công tác y tế học đường, bộ
phận này có thể phối hợp, hỗ trợ công tác tham vấn tâm lý ra sao? Liệu cán bộ y tế học đường
có thể hỗ trợ về cơng tác chăm sóc sức khỏe tâm thần trong học đường hay khơng? Giáo viên
có thể tham khảo ý kiến của bộ phận này để có thêm thơng tin. Trong trường học, giáo viên
cũng là lực lượng tiếp xúc thường xuyên, gần gũi với học sinh nhất, và cũng có thể là những
người có chức năng sàng lọc bước đầu, cung cấp những thơng tin có giá trị cho nhà tham vấn

học đường hay nhà trị liệu tâm lý, bác sĩ tâm thần khi cần thiết.
Trong trường hợp trên, việc một giáo viên có những quan hệ thân thiết với học trò, trao đổi
những vấn đề riêng tư nhất có những ảnh hưởng rất lớn đối với tâm lý học sinh. Mối quan hệ
ấy đôi lúc là chổ dựa, là sự hỗ trợ quý giá đối với học sinh, đồng thời nó cũng tạo ra sự phụ
thuộc và làm thay đổi tính chất mối quan hệ thầy trị. Đây cũng là một yếu tố các giáo viên cần
được biết, cần được hỗ trợ để thuận tiện hơn trong quá trình xử lý tình huống, đặc biệt đối với
những trường hợp liên quan đến sức khỏe tâm thần của học sinh. Trong đó làm việc với gia
đình là vấn đề cốt yếu, là nền tảng quan trọng đối với quá trình hỗ trợ tâm lý. Như vậy giáo
viên và nhà tham vấn học đường sẽ có cách thức làm việc với gia đình khác nhau sao cho mỗi
bên thực hiện đúng vai trị của mình, khơng trùng lắp, khơng “lấn sân”, cũng khơng có những
ý kiến trái ngược về vấn đề của học sinh, gây hoang mang cho phụ huynh. Quan trọng là cùng
hướng đến mục tiêu chung đó là sự phát triển của học sinh.
Trường hợp học sinh T.A ở trên, giáo viên của em từng phải điều trị trầm cảm. Một vấn đề
lớn đặt ra là, chính các lực lượng trong trường học, không phải là học sinh cũng có các vấn đề
về sức khỏe tâm thần. Nhà tham vấn học đường ngồi nhiệm vụ chính là giúp đỡ cho học sinh
cũng như hỗ trợ giáo viên về các vấn đề liên quan đến tâm lý của học sinh, có thể hỗ trợ giáo
viên hay các nhân viên trường học khi họ gặp khó khăn hay khơng? Nếu có, cần lường trước
những nguy cơ gì? Chẳng hạn, sự quá tải đối với nhà tham vấn học đường, định kiến xã hội,



×