Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (399.73 KB, 3 trang )
Ký ức của những ngày đã qua
*Photo: Sundaydrivenet
9 giờ tối, bầu trời hôm nay có chút mây và gió nhẹ! Thấp thoáng sau những đám mây là những vì
sao đang lấp lánh như muốn chứng minh cho sự tồn tại của mình. Hôm nay là cuối tháng chạp nên
trăng cũng mờ thì phải, hay nói đúng hơn là bị những tầng mây che phủ mất. Một mình ngồi ở triền
đê trước ngõ trong không gian yên tĩnh đến lạ thường.
Vẫn chỗ ngồi quen thuộc đó, vẫn cảnh vật đó. Có khác chăng giờ đây ngồi đó không còn là một cậu
học sinh cấp 3, sống vô tư, mơ mộng ngày nào. Mà thay vào đó là chàng sinh viên năm 4, được
nếm trải chút hương vị của cuộc sống và đang ấp ôm trong mình những hoài bão. 4 năm rồi mà
cảm giác mọi chuyện cứ như mới xảy ra ngày hôm qua, thật kinh khủng, vẫn không thể tin lắm đây
là sự thật. Thầm cảm ơn cái gọi là phép màu và những điều kỳ diệu của cuộc sống. Không có nó có
lẽ cũng không có mình ngày hôm nay.
Ngày đó khi vẫn còn đang là một cậu học trò hồn nhiên, vô tư mơ mộng ngày nào bỗng chốc sau
một đêm bị biến thành một con người vô hồn, chỉ còn như một cái xác di động không hơn không
kém. Sống và làm việc như một bản năng, một thói quen, một chương trình được cài đặt sẵn. Nó
như một trò đùa của tạo hoá, giờ có thời gian để nghĩ lại thì mình mới thấy đó là những thử thách
của cuộc sống dành riêng cho mình.
Không có nó mình đã chả thể nào mạnh mẽ và sống hiên ngang như bây giờ. Có thể gọi đó là
chứng mất trí nhớ ngắn hạn, tức là bạn quên hết mọi thứ. Bạn chỉ biết những gì mà bạn đang mắt
thấy và tai nghe mà thôi. Nếu được một lần trải qua những cảm giác như thế trong đời, mình tin bạn
sẽ hiểu cảm giác của mình lúc đó như thế nào? Chết lúc ấy có khi còn sướng hơn là sống vật và vật
vờ như thế!
*Photo: Sundaydrivenet
Hàng ngày vẫn phải đến trường học và phải cười với đám bạn. Nụ cười nhạt nhẽo và vô hồn, không
ký ức, không quá khứ, không tương lai, dường như mọi thứ bị xoá sạch sẽ chỉ sau một giấc ngủ.
Hàng ngày, phải lơ đãng nhìn vào không gian để định nghĩa lại từng sự vật đang hiển hiện và đập
vào ngay trước mắt. Một câu hỏi không lời giải đáp: “Tôi là ai?” Cứ ám ảnh mình .Và rồi con 0 kiểm
tra miệng môn Hóa đến như một điều tất yếu. Một đòn giáng mạnh trong sự ngỡ ngàng của đám
bạn và cô giáo, còn với riêng mình lúc đó là sự xấu hổ và tủi nhục.
Giá mà có cái mo để che vào mặt lúc đó thì tốt. Liền những ngày sau đó là cảm giác sợ hãi, buồn