Tải bản đầy đủ (.docx) (7 trang)

top 11 bai ta ba cua em 2022 hay nhat

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (60.8 KB, 7 trang )

TẢ BÀ CỦA EM
Tả bà của em – mẫu 1
"Cháu ở cùng bà, bà bảo cháu nghe
Bà dạy cháu học, bà chăm cháu làm"
Không hiểu sao mỗi lần đọc lời thơ của Bằng Việt, trong lịng tơi lại xốn
xang bao cảm xúc và nghĩ về người bà kính yêu của mình. Bà đã bên tơi, ni tơi
khơn lớn, trưởng thành bằng tình yêu, sự chở che và bao dung nhất....
Bà nội tơi năm nay đã ngồi bảy mươi tuổi rồi. Dáng người bà đã hơi cịng
xuống vì bao vất vả, lo toan cho con cháu, cho gia đình rồi. Gương mặt bà trịn,
phúc hậu với bạc tóc bạc trắng như cước luôn được bà vấn gọn gàng sau một vành
khăn nên trông bà cứ như một bà tiên bước ra từ câu chuyện cổ tích. Nước da bà
đã ngả màu, cùng những vết đồi mồi trên làn da bà như phản chiếu rằng cuộc đời
này, mọi thăng trầm bà đã chứng kiến cả rồi. Mắt bà đã khơng cịn tinh tường như
xưa mà ngày càng mờ dần đi. Nhưng ánh mắt bà vẫn trìu mến và âu yếm dành cho
tơi và mọi người như ngày nào. Mỗi khi bà cười, những nếp nhăn trên gương mặt
lại dãn ra. Giọng của bà ấm áp lắm, giọng nói ấy đã ru tơi ngủ bên cánh võng
trong những đêm hè oi nồng và đưa tơi vào thế giới cổ tích với mọi điều thánh
thiện và tràn ngập những ước mơ.
Bà ln dành tình yêu thương cho tôi và chị tôi vô điều kiện. Đi đâu xa, bà
đều mua quà phần chị em tôi, có gì ngon, bà cũng đều dành cả. Bà cịn dạy tôi
những điều hay, lẽ phải trong cuộc sống, dạy tôi biết phân biệt phải trái, đúng sai
rõ ràng, biết cách sống để trung thực với chính mình, sống để trở thành người giàu
tình yêu thương, đặc biệt là sống khơng phải chỉ là cho riêng mình mà cịn biết
sống vì gia đình và vì mọi người xung quanh. Bà cũng rất nghiêm khắc với tôi,
mỗi khi tôi làm sai điều gì, bà đều nghiêm khắc nhắc nhở để tơi không tái phạm.
Ở nhà, mặc dù bà đã già rồi, bố mẹ cũng nhắc tôi không nên để bà làm nhiều
nhưng bà vẫn làm những việc vặt trong gia đình vì bà bảo rằng nếu ngồi chơi, bà
cũng thấy chán. Với mọi người xung quanh, bà luôn nhã nhặn, giúp đỡ mọi người
chỉ cần đó là việc bà có thể làm. Bà còn tham gia vào các hoạt động của thơn, xóm
rất nhiệt tình nữa.



Bà mãi là bà tiên của lịng tơi. Bà ở đó, dang rộng vịng tay u thương, chở
che cho tơi, khiến tơi bình an và hạnh phúc. Dù chưa bao giờ nói với bà rằng tơi
u bà nhưng bà sẽ mãi ở trong tim tôi.
Dàn ý chi tiết
I. Mở bài: Giới thiệu bà.
– Tuổi tác và tên gọi của bà.
– Nhận xét chung về bà.
– Em rất yêu quý bà của em.
II. Thân bài:
1. Tả hình dáng của bà.
– Dáng vẻ của bà khi đi lại.
– Tả khuôn mặt, chú ý tả nét riêng và dấu hiệu của tuổi già trên khn mặt bà.
– Tả giọng nói.
– Tả bàn tay bà khi làm việc.
– Tả trang phục thường mặc.
2. Tả tính tình:
– Tả một vài hoạt động của bà, qua đó thể hiện được tình cảm của bà với mọi
người.
– Tả thái độ của bà khi vui, khi buồn.
– Gợi vài kỉ niệm về bà để làm rõ hơn tính cách của bà.
III. Kết bài: Nêu những cảm xúc, suy nghĩ về bà và tình cảm của bà.
Các bài văn mẫu khác
Tả bà của em – mẫu 2


Tuổi thơ em lớn lên với những câu hát ru êm dịu của bà ngoại. Bà là bà tiên
của cuộc đời em.
Ai cũng bảo bà em đẹp lão. Tuy năm nay bà đã gần 80 tuổi nhưng bà vẫn
còn rất nhanh nhẹn. Mái tóc hoa râm nhuốm đầy những nhọc nhằn, vất vả của thời

gian. Khuôn mặt bà chằng chịt những nếp nhăn không theo một trật tự nào cùng
với những vết sẹo lõm do thủy đậu để lại làm da bà sần sùi. Vầng trán bà cao, đôi
lông mày cũng đã có một vài sợi bạc trắng. Đơi mắt bà khơng cịn tinh anh như
ngày xưa nữa nhưng nó luôn khiến cho người đối diện cảm nhận được sự dịu
dàng, ấm áp. Hàm răng bà đen bóng do nhuộm và cũng vì bà ăn trầu. Cũng vì thế
mà tới tận bây giờ, hàm răng của bà vẫn rất khỏe, chưa mất một cái nào. Lưng bà
ngoại hơi còng nhưng bà đi lại nhanh nhẹn lắm. Đôi tay gầy guộc, chai sạn vì lam
lũ nhưng sao nó đẹp đến thế, đẹp một cách lạ lùng. Đôi tay ấy cả một đời chẳng
chịu nghỉ ngơi. Bà bảo “bà ngồi một chỗ không chịu được”.
Ngày trước, bà vẫn thường “thuê” em nhổ tóc bạc cho bà. Mỗi sợi em sẽ
được một trăm đồng. Em ngây thơ muốn tìm được thật nhiều tóc bạc để có tiền
mua kẹo ăn. Thế nhưng giờ đây, khi tóc bạc trên đầu bà ngày càng nhiều, em chỉ
ước bà không bao giờ già đi, mãi mãi khỏe mạnh bên con cháu.
Mỗi trưa hè, hai bà cháu lại ngồi trên cái sạp đầu hè. Bà nhẹ nhàng vuốt mái
tóc em, hat cho em nghe những bài hát ngọt ngào. Những lời ru nhẹ nhàng, êm dịu
ấy đưa em vào giấc ngủ trưa giữa thời tiết oi ả. Cứ thế, em lớn lên trong tình u
thương vơ bờ bến của bà ngoại.
Bà ngoại cũng là người che chở, bảo vệ em mỗi khi em bị bố đánh đòn. Dù
em mắc lỗi nặng đến đâu, bà vẫn luôn âu yếm, nhắc nhở nhẹ nhàng. Những lời
dạy của bà em luôn khắc sâu trong lịng để khơng bao giờ mắc lỗi nữa.
Bà ngoại em luôn được mọi người yêu mến bởi tấm lịng nhân hậu, ln giúp đỡ
mọi người. Tấm lịng nhân hậu của bà đã làm tâm hồn em thêm phong phú, đã
truyền thêm sức mạnh cho em để vững bước đi lên. Gia đình em ai cũng thích bà,
làm theo điều mong muốn của bà. Em vẫn thường tha thẩn theo bà, lúc quét nhà,
khi nhặt rau, múc nước giúp bà.
Em yêu bà, yêu từ cử chỉ, lời nói, yêu cả nụ cười, ánh mắt hiền hậu của bà.
Chỉ mong thời gian ngừng trôi để bà không già đi nữa.


Tả bà của em – mẫu 3

Em lớn lên không chỉ với những lời dạy nghiêm khắc của ba mẹ, những bài
học lí thú của thầy cơ mà cịn với những lời ru à ơi ngọt ngào, những câu chuyện
cổ tích huyền ảo, những vỗ về thương yêu hết mực của bà.
Em mới yêu quý bà làm sao! Người bà đã ngoài sáu mươi của em vẫn ngày
đêm lắng lo cho con cháu. Bà chẳng còn vẻ trẻ trung như trong ảnh thuở bà đôi
mươi, giờ bà mập mạp đúng như một “quý bà”. Làn da trắng mịn giờ đây toàn
những nếp nhăn. Mỗi khi nở nụ cười, những nếp nhăn khẽ xơ lại. Em thầm nghĩ,
có lẽ đó là dấu tích của thời gian, của bao sự hi sinh, nhọc nhằn. Mái tóc bà đã gần
“trắng như mây” như lời bài hát nào đó em vẫn từng hát. Mùa đơng, bà thường búi
tóc rồi quấn một chiếc khăn để giữ ấm. Gương mặt bà trịn đầy, phúc hậu. Khn
miệng móm mém mỗi lúc nhai trầu. Vì bà thường ăn trầu nên hàm răng bà đã
nhuộm một màu đen. Bà kể, hồi bà con gái đã nhuộm răng đen nên giờ răng càng
đen nhánh. Em thích nhất những câu chuyện cổ tích bà kể. Mỗi chiều hè nóng
nực, bà ngồi quạt cho chúng em nằm ngủ, kể những câu chuyện cổ tích thần kì,
thế giới có cơ Tấm hiền hậu bước ra từ quả thị, có chàng dũng sĩ Thạch Sanh
giương cung bắn đại bàng, có cây tre dài tách ra thành từng đốt,…
Em biết bà rất yêu thương chúng em. Cho tới bây giờ, những lời ru ầu ơ
ngọt ngào, trìu mến vẫn cịn vang vọng trong tâm trí em. Em ước nguyện bà luôn
mạnh khỏe để kể cho chúng em nghe nhiều câu chuyện kì thú hơn nữa, để ru
những khúc ca ngọt ngào hơn nữa.
Tả bà của em – mẫu 4
Bà nội, đó là hai tiếng gọi thân thương mà tơi được gọi, có biết bao nhiêu
người khơng cịn bà để mà gọi và tơi thấy tơi thật hạnh phúc khi được có bà nội
trên đời này. Bà không chỉ đơn giản là mộ người bà nội mà bà cịn là tri ân tri kỉ
của tơi. mọi chuyện tơi đều nói với bà, tâm sự với bà và cho tơi những lời khun
bổ ích. Bà như cơn mưa mùa hạ tưới mát tuổi thơ tôi.
Bà nội tôi trải qua một cuộc đời lam lũ vất vả người phụ nữ sinh ra trong
bom đạn vì thế bà càng thêm sức dẻo dai chịu đựng. Bà tơi có khn mặt mà tôi
thấy người ta khen là phúc hậu. Cuộc đời trải qua biết bao khó nhọc những lúc
chạy giặc bà phải ngụp trong nước dấu mình trong bèo kể cả những đoạn mương

sơng bẩn thỉu nhất. Sau đó khi về nhà chồng nội tôi một tay nuôi dưỡng bố và các


bác của tơi trong khi đó ơng nội tơi cịn đang bận cơng tác ngồi thủ đơ. Một mình
chăm sóc bảy người con tôi thấy nội tôi thật khỏe khoắn. Thế nhưng giờ đây, nội
tôi bị tai biến mạch máu não thật bất cơng cho những gì bà phải trải qua, sự hi
sinh hay tấm
Mặc dù đã tám mốt tuổi thế nhưng trơng bà tơi vẫn trẻ như hồi cịn sáu
mươi. Ai vào cũng phải khen nước da hồng hào trắng khỏe, khn mặt nội giờ
khơng cịn được trẻ trung đẹp đẽ như thuở xưa nữa mà thay vào đó là những
những nếp nhăn chằng chịt. Nghe bố tơi nói rằng nội tôi ngày xưa xinh lắm, đẹp
lắm và cho đến bây giờ cái tuổi xế bóng chiều tơi vẫn thấy nội tơi rất đẹp. Đó là vì
nước da trắng vốn có của nội, là mái tóc tuy đã ở cái tuổi tám mốt nhưng lại chỉ
điểm vài sợi trắng trên đầu. khi gội đầu thì khơng cịn nhìn thấy những sợi trắng
đó nữa. Mái tóc dài ngày xưa của bà được cắt ngắn đi cho gọn gàng và dễ gội.
Khuôn mặt ấy vẫn phúc hậu như ngày nào nhưng lại thật là đáng thương khi
khuôn mặt ngày càng béo ra, khơng phải vì béo tốt mà là do bệnh. Nói đúng hơn
là bị phù mặt nhưng vết nám chấm to như những mụn ruồi xuất hiện trên mặt của
bà. Mắt của bà híp lại , đơi lơng mày rụng hết phần dưới đi,mi mắt cũng rụng còn
lại những sợi mi ngắn cũn. Điều đó khơng làm bà xấu đi mà làm bà đẹp hơn vì sau
căn bệnh ấy bà vẫn đẹp vẫn trẻ như vẫn cịn sáu mươi.
Dáng hình của nội tơi giờ đây vì bệnh mà béo lên, nhưng khổ nỗi bà chỉ béo
mỗi phần bụng còn chân tay thì lại gầy gị. Khơng kể đến cánh tay bên phải bị liệt,
bà không thể tự xúc cơm được nữa mà phải có người súc cho. Cịn gì khổ hơn khi
mất đi một cánh tay, tôi thương bà tôi nhiều lắm cả cuộc đời tu nhân tích đức mà
đến cuối đời lại không thể sống một cuộc sống an lành. Nhiều khi uất ức nội tơi
khóc như trẻ con, những nếp nhăn xô lại và những giọt nước mắt tràn ra trên hai
gò má. Cái miệng mếu xệch đi trơng mà khơng kìm được nước mắt, gặp người
thân đi xa về bà càng khóc nhiều hơn. Mỗi đêm bà dậy đi vệ sinh tôi tỉnh giấc
nghe thấy những hơi thở khó khăn của bà mà chạnh lịng nghĩ bản thân chưa làm

được gì cho bà. Cứ mỗi lần đứng lên ngồi xuống là cả một sự khó nhọc của bà
ngay cả khi lật mình khi ngủ nữa.
Bà tơi cơ cực vậy đấy và giờ đây tôi yêu thương bà hơn bất cứ điều gì, cả
cuộc đời ấy tơi sẽ cố gắng giúp cho bà vui mỗi ngày. Mai này lớn lên tôi sẽ trở
thành một bác sĩ giỏi để chữa bệnh cho những người bà thoát khỏi căn bệnh quái
ác kia.


Tả bà của em – mẫu 5
Em được sống trong một gia đình đầy ắp tình thương và sự hịa thuận. Cả
nhà, người được kính yêu nhất là bà. Với em, bà là cơn mưa mùa hạ tưới mát cho
tuổi thơ của em.
Bà đã ngoài bảy mươi tuổi, như cổ nhân thường nói đây là tuổi “xưa nay
hiếm”. Bà đã già nhưng vẫn nhanh nhẹn và dai sức lắm. Khuôn mặt thanh tú của
bà in đầy các vết nhăn của thời gian và sự lo âu, vất vả. Bà trông như cây mai gầy
guộc, mảnh mai nhưng rắn rỏi, vững vàng. Mái tóc bà đã sớm bạc trắng, đơi mắt
thì nheo nheo nhưng ánh mắt vẫn sáng và nhân từ. Đôi tay của bà gầy guộc, các
đường gân và mạch máu nổi rõ lên, nhưng vẫn nhanh nhẹn lo toan được đủ việc
trong gia đình. Mẹ vẫn thường nói với em, cả đời bà vất vả quá, khi trẻ lo toan
việc nhà để chồng yên tâm đi chiến đấu, nay lại chăm sóc gia đình để các con
phấn đấu vươn lên, rồi bà lại chăm chút các cháu để chúng trưởng thành. Vậy là
bao nhiêu gánh nặng gia đình một mình bà gánh vác hết. Ở trong nhà, bà ln là
trung tâm hịa giải mọi chuyện, bà thường nói: “Chuyện trong nhà, cứ lớn thì coi
là nhỏ, mà nhỏ thì coi như là khơng có thì mọi chuyện sẽ êm đẹp cả thôi!”. Tôi
vừa yêu quý bà lại vừa thương bà. Nhiều lúc tơi chỉ muốn ngã vào lịng bà và nói:
“Bà ơi, cháu u bà lắm!". Bà tơi nhiều tuổi nhưng rất chăm tập thể dục buổi sáng.
Bà cứ chê lũ trẻ chúng tôi học nhiều mà lại ham ngủ, ít tập tành. Việc nhà nhiều
vậy mà bà tơi vẫn tham gia tích cực các hoạt động xã hội. Bà tham gia Hội phụ nữ
phường, Hội hòa giải, Hội từ thiện. Ai ai cũng quý mến bà, có việc gì mọi người
thường tới hỏi và nghe bà phân tích. Bà tơi khơng khéo nói, nhưng bà nói lại hợp

tình hợp lí nên dễ thuyết phục mọi người. Vừa rồi, nhà bác hàng xóm sơ ý bị cháy,
bà kêu gọi mọi người giúp đỡ để vượt qua khó khăn buổi đầu. Tơi thật sự tự hào
về bà mình. Bà sống giản dị và khiêm nhường. Những bữa cơm của gia đình em
dưới tay bà thật ấm cúng. Bà khéo chiều lịng được cả nhà với những món ăn bình
dân nhưng ngon lành, sạch sẽ. Nhà có máy giặt nhưng bà vẫn động viên mọi
người giặt tay rồi hãy cho vào máy. Bà bảo như thế sạch hơn.
Kỉ niệm sâu sắc nhất là lần em bị sốt dịch. Trong trạng thái nóng sốt li bì,
em phải đi viện một tuần. Bà luôn ở bên em, mỗi lần bừng tỉnh em thấy đôi mắt lo
âu của bà, những cử chỉ âu yếm, nhẹ nhàng, những lời động viên, an ủi của bà
hình như có sức mạnh hơn thuốc. Em bình phục dần, và lúc đó mới thấy có vài
ngày mà đơi má bà hõm sâu, mái tóc bà bạc thêm nhiều. Lịng xúc động sâu sắc,
em nắm chặt tay bà nghẹn ngào khơng nói nên lời.


Em có nhiều “mẹ” quá, mẹ ở nhà này, ở trường này và bà luôn bên cạnh
em. Em tự nhủ lịng mình phải cố gắng sao cho khỏi phụ lịng những “Người mẹ”
của mình, phải học giỏi và ngoan để vui lịng họ. Em vơ cùng u q và biết ơn
bà. Bà sẽ mãi mãi là người em kính yêu nhất. Em mong bà mạnh khỏe, sống lâu
cùng con cháu. Bà ơi, bà bình thường thơi mà sao thật là vĩ đại!



×