Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (59.93 KB, 7 trang )
KIỂM TRA BÀI CŨ
1/ Vai trò của yếu tố miêu tả và biểu cảm trong văn tự sự?
2/ Hãy trình bày các bước để tạo lập đoạn văn tự sự?
TIẾT 33- TẬP LÀM VĂN
LUYỆN TẬP VIẾT ĐOẠN VĂN TỰ SỰ KẾT
( tiếp)
HỢP VỚI MIÊU TẢ VÀ BIỂU CẢM
II- Luyện tập
Bài 1
VD: Tôi đang ngồi nghĩ ngợi vẩn vơ về những người hàng xóm sống quanh tơi, trong đó có lão Hạc. Lão sống âm thầm trong cảnh túng quẫn và trong cả sự chờ
đợi vô vọng đứa con trai duy nhất đã đi xa. Bỗng lão Hạc hắng giọng bước vào. Tôi mỉm cười:
- Thiêng thật ! Tôi đang nghĩ đến lão đấy ? Lão Hạc lặng lẽ ngồi xuống cái ghế gỗ ọp ẹp của nhà tơi, buồn bã nói:
- Cậu Vàng đi đời rồi ơng giáo ạ !
Tôi ngạc nhiên hỏi lại:
- Lão yêu quý con Vàng lắm cơ mà?
- Thì vẫn yêu, nhưng vẫn phải bán! Cái số kiếp nó và cả tơi nữa thì có gì khác nhau đâu, hả ơng giáo.
Tôi lẩm bẩm:
- Không thể nào tin được!
- Tôi bán thật rồi. Họ vừa bắt nó và mang đi...
Lão Hạc bỏ lửng câu nói, cười mà miệng cứ méo xệch đi, nước mắt lưng trịng ... Tơi cũng cảm thấy nghẹn ngào và chỉ muốn ôm chầm lấy lão để khóc ồ lên
cho vơi bớt những day dứt, bức bối trong lịng. Tơi chợt nghĩ cái việc tơi phải bán đi 5 quyển sách thật là vô nghĩa nếu so sánh nó với nỗi đau của lão Hạc. Tơi chỉ
mất 5 đồ vật, cịn lão Hạc thì mất đi một người bạn tình nghĩa biết chừng nào! Lão sẽ sống ra sao trong những ngày tháng cơ đơn cịn lại trong tâm trạng đầy
những mặc cảm ân hận dằn vặt? Tôi bỗng thấy thương lão quá, nhưng chẳng biết nên động viên an ủi lão như thế nào nên chỉ nói một câu vu vơ cho có chuyện: