Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (111.8 KB, 5 trang )
“NHÂN” VẼ ĐẸP…
Trong số các họa sĩ bậc thầy hiện đại và đương đại Việt Nam,
bên cạnh một Tô Ngọc Vân, một Nguyễn Phan Chánh, một Nguyễn Gia Trí hay
một Trần Văn Cẩn, một Nguyễn Tiến Chung, một Nguyễn Sáng, một Bùi Xuân
Phái, một Nguyễn Tư Nghiêm - thì Lưu Công Nhân xứng đáng là một đối tượng
nghiên cứu gây nhiều hứng thú và đem lại nhiều ý nghĩa.
Lưu Công Nhân đã in bốn tập sách. Và qua tập sách gần đây nhất, chúng ta có thể
chốt lại được ý niệm về nghệ thuật của ông, đặc biệt ở mảng tranh thuốc nước.
Trên thực tế, Lưu Công Nhân đã từng xông pha vào hầu hết các trường phái tân
tạo, thậm chí có lúc tưởng chừng như ông nhằm trệch đích và mất phương hướng,
song rốt cuộc thì mọi công phu "lai tạo" và "chiết ghép" ấy vẫn cho ra được những
quả ngọt có hương vị rất riêng, mà khi thưởng thức, người ta không cần phải suy
giải.
Trong xu hướng chối bỏ phương pháp cấu tạo tác phẩm xuất phát từ tư liệu sống,
từ hình họa, từ đồ họa - hiểu như là một phương pháp của trí tuệ thực sự - thì Lưu
Công Nhân vẫn là nghệ sĩ của truyền thống:
"Lưu Công Nhân - người của dọc đường kháng chiến và bình yên" (Tô Hoài).
Ông đồng thời cũng là một điển hình cho tính "hiện đại" - mà quá trình "hiện đại
hóa" chính là cuộc đương đầu quyết liệt giữa lý trí và chủ thể, giữa học thức và tự
do, hoặc là - thật đáng ngạc nhiên ở Lưu Công Nhân: giữa cái giản dị thanh thản và
cái "hoa lá cành", v.v
Đọc văn Lưu Công Nhân viết, xem tranh Lưu Công Nhân vẽ - cảm nhận đầu tiên
không ngoài vẻ dồi dào, lưu loát, hanh thông của tư duy hình tượng, sau mới đến
vẻ lão luyện của bàn tay.
Lưu Công Nhân từng bày tỏ: Tôi vẽ tranh sơn dầu như vẽ tranh thủy mặc.
Điều ấy không lạ, nhưng mới - bởi vì ông đã thực sự làm được nó, bằng một cách
khác hẳn Zao Wou - Ki - cho dù những sự đánh giá về hội họa của ông là rất khác
nhau.
"Hình họa nét của Lưu Công Nhân - theo Lê Thanh Đức - không kém cạnh gì nếu