Chuyện tham gia dự thi GV chủ nhiệm giỏi
Họ và tên: Phan Thị Huệ
i
Tên chuyện: Chuyện
về người học trò của tôi
Rời mái trường sư phạm Vinh , Tôi – cô sinh sinh viên ấp ủ bao hoài bão về
nhà giáo ...Tôi sung sướng , kiêu hãnh và đầy tự hào khi mơ ước của tơi đã thành
hình.
Tháng 9 năm 2007, tôi được nhận vào ngành và về công tác tại trường Tiểu học
Xuân Hội.
Ngôi trường sát biển nằm gọn bên đường quốc lộ . Ấn tượng của tôi là hàng
phượng vĩ già cỗi ở ngay cạnh cổng..Gió mơn man vỗ nhẹ sóng biển và rít lên từng
hồi trên mấy cành xi lau xanh thẳm... tơi miên man nhìn lũ học trị miền biển rắn rỏi
nơ đùa khắp sân..tự nhủ lịng mình rằng những cơ cậu học trị ấy – tơi sẽ thắp lên bao
ước mơ , lý tưởng cho chúng .. , lịng vui sướng khi hiệu trưởng phân cơng cho tôi
chủ nhiệm lớp 5C.
Vừa bước vào lớp : Chúng em chàocô ạ - cả lớp đồng thanh vang lên, lịng tơi
thấy phấn chấn lạ thường.
Tơi đáp: Cơ chào các em.Cô tự xin giới thiệu : Cô tên là Đỗ Thị Nhung. Cô sẽ chủ
nhiệm các em trong năm học này. Cả lớp tặng tôi một tràng pháo tay như thể hiện sự
vui mừng.
Cả buổi hơm đó tơi thăng hoa trong từng lời giảng, quan sát lớp tôi thấy các em
rất chăm chú ..thế nhưng gần cuối buổi tôi đi ngang qua bàn của Thành Vinh .. tôi
thấy em nằm ngục giữa bàn ko nghe tôi giảng bài, cũng không một quyển vở..
Tiết cuối sinh hoạt lớp tôi tuyên dương các em học tốt và tích cực xây sựng bài,và
tơi cũng ko quên mời Thành Vinh đứng dậy để hỏi tại sao em lại có thể nằm trên bàn
trong khi cô giảng bài.
- Vinh sao em không chú ý nghe cô giảng.
- Em..em..em...
Em đứng dậy nhưng mặt vẫn cúi xuống bàn, khơng thèm để ý những lời tơi
nói.Tơi đã phạt em ngày mai đến sớm để trực nhật .
Về nhà, tơi mở hồ sơ lí lịch học sinh xem Thành Vinh con ai , bố mẹ làm gì,
nhà ở xóm nào , tìm số điện thoại để trao đổi ...
1
Cứ thế những dòng chữ hiện lên trên tờ giấy Nguyễn Thành Vinh ..tên mẹ
Nguyễn Thị Hoa, tên cha...chỉ nhìn thấy dịng chữ “con ngồi dã thú”... mắt tơi nhịe
đi..suy nghĩ..
Sáng hôm sau tôi đến sớm ..vừa bước vào lớp tôi đã thấy em với bộ đồ cũ kĩ
em làm trực nhật rất gọn gàng và sạch sẽ ..emnhìn tơi .. vẫn im lặng.
Tôi nhẹ nhàng đến bên em ...sau mấy câu hỏi về bố mẹ, em cũng chủ động nói
chuyện cùng tơi....em kể em ở với ơng bà ngoại từ nhỏ.. mẹ bỏ đi ...từ nhỏ tới giờ
khơng nhìn thấy bố cũng không nghe mọi người nhắc đến.. thỏ thẻ từng câu chữ Vinh
nói với tơi : Em rất muốn học và ham học cô ạ nhưng... nhưng hiện tại em khơng có
tiền để mua sách vở ... ơng ngoại em bị bệnh có lẽ khơng qua khỏi.. nước mắt Vinh
rơi ngay trong vịng tay tơi ..mắt tơi đỏ hoe miên man nghĩ về những điều Vinh nói.
Sau những ngày sau đó tơi đã cùng cả lớp đến thăm ông của Vinh...Sau 1 tuần ông
mất... Vinh nghỉ học và không đến lớp nữa.
Tôi bắt đầu thấy lo lắng....men theo lối nhỏ vào ngôi nhà cấp 4 cũ kĩ tiếp tôi là cậu
và bà của Vinh... qua những lời kể của bà, Vinh thật sự hiếu thảo và biết vâng lời...tôi
hỏi sao Vinh không đến lớp .. Bà Vinh trả lời: Cô ơi tôi không đủ tiền cho cháu đi học
nữa.. già rồi khơng làm được gì để ni nó .. định cho nó đi vào nam ở với cậu....
Vinh vẫn đứng nép vào góc tủ cạnh đó nhìn bà , nhìn Vinh tơi thấy nó im lặng khơng
lên tiếng. Qua hỏi thăm động viên bà và Vinh tôi xin phép ra về và không quên dặn
Vinh : “ Ngày mai em tới lớp nhé”.
Vinh cúi mặt “ dạ”
Sáng hôm sau Tôi đến lớp sớm hơn .Thấy tôi đến, em lắp bắp:
- Em…chào cô ạ!
- Cô chào em!
Lúc ấy, tôi đã hỏi em rất nhiều điều, dần dần, em đã cởi mở, vui vẻ hơn.
- Vinh à, cô được biết hồn cảnh của em. Mỗi người đều có những hồn cảnh riêng.
Quan trọng là mình phải biết vượt lên, khắc phục để sống tốt hơn. Cô thấy em là
người thông minh, em hãy cố gắng học để khỏi phụ lòng ông nơi chín suối, hãy mạnh
mẽ lên em cuộc sống cịn rất nhiều điều tốt đẹp ở phía trước. Có gì cần hay gặp bài
tập khó, cơ sẽ giúp!
Tơi đã trăn trở về em rất nhiều. Nghĩ em cũng vất vả như tôi ngày xưa. Tôi đã
mua tặng em một bộ quần áo và vài cái bút. Nhận quà của tơi, em khóc! Tơi đã trình
bày về hồn cảnh của em cho Nhà trường và rất đồng cảm nhà trường đã tặng bộ sách
vở và miễn các khoản tiền cho em .Về lớp, tôi động viên các bạn giúp đỡ em, động
2
viên em trong học tập. Sau đó, em đã tiến bộ nhiều hơn. Em chăm học, hoàn thành
các bài tập cô giao. Cuối năm học, em ấy đã đạt học sinh tiên tiến.
Câu chuyện xảy ra khi tôi mới bước chân vào nghề nhà giáo, nhưng đã để lại
nhiều bài học, là kinh nghiệm để tôi nhận ra rằng, mỗi giáo viên chủ nhiệm chúng ta
cần hiểu các em nhiều hơn, hãy dành cho các em những tình yêu thương chân thành
nhất. Hãy là người cha, người mẹ hiền của các em, theo đó có biện pháp giáo dục tốt
nhất cho các em, đem đến cho các em niềm vui mỗi ngày đến trường.
...Năm tháng qua đi, Tết Ất Mùi vừa rồi, tơi ngạc nhiên và xúc động vì sau bao
năm, em đã tìm đến nhà tơi. Giờ em đã là sinh viên trường Đại học Vinh, khoa xây
dựng năm nhất. - Trong lần gặp này trên khuôn mặt Vinh ln nở nụ cười rạng rỡ. Nụ
cười mà chỉ có Em và tôi mới hiểu. Nụ cười của sự chiến thắng khi biết vượt qua
hồn cảnh, vượt qua chính bản thân mình.
8 năm trong cơng tác giảng dạy ...Tơi nghĩ mình thật may mắn khi được gắn bó
với mái trường Tiểu học Xuân Hội đầy yêu thương.. Bất chợt dòng cảm xúc của tôi
hiện hữu trong câu thơ của nhà thơ Chế Lan Viên :
Khi ta ở chỉ là nơi đát ở
Khi ta đi đất bỗng hóa tâm hồn.
Mọi chuyện đã theo thời gian ..Ngày mai.. tôi chỉ mong rằng những đứa học
trị bé bỏng của tơi sẽ thực hiện được ước mơ của mình.
Ngồi kia sóng vẫn vỗ rì rào như lòng mẹ./.
3