Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (74.46 KB, 2 trang )
Chuyện Ni Cô Tuệ-không Dân gian
Chuyện Ni Cô Tuệ-không
Tác giả: Dân gian
Thể loại: Cổ Tích
Website: o
Date: 17-October-2012
Ngày xưa tại chùa Phước Thọ, có một ni cô trẻ đẹp pháp danh là Tuệ-Không. Đã đẹp về sắc ni
cô Tuệ-Không lại là bực văn hay chữ tốt ít có kẻ nam nhi nào sánh bằng. Bởi vậy chùa Phước
Thọ không lúc vắng bóng người đến chiêm ngưỡng tài của ni cô. Người bá tánh tranh nhau đến
xin tranh, xin chữ viết, nhưng ni cô chẳng tặng cho ai cả chỉ làm ra để họ xem tại chùa mà thôi.
Đã vậy, nhiều người vì ngưỡng mộ tài đức của ni cô nên tặng vàng bạc rất nhiều, trước sau ni cô
đều từ chối, không nhận của bá gia. Ngày kia ni cô Tuệ-Không rời khỏi chùa Phước Thọ đi ra
ngoài ngoạn cảnh. Giữa đường ni cô gặp một lão ăn mày, ngặt vì không tiền, cũng không có
cơm ngạo mang theo. Rốt cuộc ni cô đành hẹn với lão ăn mày ngày mai đến chùa sẽ được giúp
đỡ.
Ngày sau, lão ăn mày y hẹn đến chùa Phước Thọ tìm Tuệ-Không. Ni cô trao cho lão ăn mày
những chữ rất đẹp của mình và bảo: Cụ cứ cầm tờ giấy có chữ viết này đến các nhà giàu mà bán
tức được nhiều tiền, khi nào hết cụ lại đến đây. Lão ăn mày nghe theo lời của Tuệ-Không đem
mảnh giấy có chữ viết đi bán, và nhiều người tranh nhau mua, nên bán được giá cao.
Lão ăn lại đến xin ni cô chữ viết nữa, ni cô sốt sắng đem cho. Nhiều lần như vậy, lão ăn mày trở
nên giàu có, thừa ăn thừa mặc, hưởng cảnh ấm no. Bấy giờ lão mới nghĩ đến sự đáp ơn cho ni
cô. Lão dựng lên một cái thảo lư ở ngoài cửa tam quan chùa Phước Thọ, xin làm thủ hộ, ngày